Quân Tâm - Phù Dung Diệc Hữu Khuynh Thành Sắc

Chương 13: Binh biến


Đọc truyện Quân Tâm – Phù Dung Diệc Hữu Khuynh Thành Sắc – Chương 13: Binh biến

Ân Vương phủ.

Hạ đến hoa khai, tiết trời nhuốm màu rực rỡ.

Ân Vương hồi kinh như đã định, trước tiến cung gặp qua Hoàng đế, trả lại lệnh bài Khâm Sai Đại thần, báo cáo chính sự, sau mới về Ân Vương phủ.

Người lúc này mong chờ Hoàn Nhan Vô Hạ nhất phải kể đến Ân Vương phi, nàng hiện tại đã có đích trưởng tử, tâm thái an ổn hơn rất nhiều, địa vị trong vương phủ càng thêm vững chắc.

Xa mã chỉ vừa chạm cổng Thần Đo, Vương Trường Nhạc đã ôm tiểu Thế tử chưa được hai tháng ra cổng lớn đón Ân Vương. Bởi vì đứa nhỏ sinh non nên dù có chăm bẵm kĩ lưỡng khéo léo đến đâu vẫn không sao tốt hơn được.

Tiểu Thế tử chân tay gầy gò, hai mắt to lồi hẳn lên, Hoàn Nhan Vô Hạ nhìn qua mấy cái liền ban thưởng rồi phất tay để ma ma ôm lui xuống. Hành động này của hắn không những khiến Vương Trường Nhạc thất vọng, mà còn khiến thị thiếp Vương phủ nhiều ít đều hả hê.

Đêm đầu tiên, Ân Vương nghỉ lại viện Vương phi.

Nửa đêm.

Sấm chớp rì rầm.

Hổ Phách thiếp thân tì nữ Đông phu nhân Đông Hiền Anh vội vàng đội mưa đến trước điện Vương phi khóc lóc, cho rằng chủ nhân nàng vì trời đất rung chuyển mà kinh động tâm thần.

Ân Vương cứ thế ngồi kiệu sang “trấn an” Đông Hiền Anh.

Chuyện Ân Vương bỏ mặc Vương phi an ủi Đông phu nhân trong đêm lan truyền khắp phủ. Nghĩ cũng không lạ, trượng phu trong mắt các nàng chính là trời, Vương gia vừa về hẳn liền nảy sinh bao nhiêu mưu kế tranh sủng.

Khuynh Thành chính là không mấy mặn mà, tính cách Ân Vương đào hoa phong lưu không phải mới ngày một ngày hai. Huống hồ Đông Hiền Anh có thể được hắn lưu tâm cho mặt mũi cũng chỉ vì hài tử trong bụng, gọi là mẫu bằng tử quý.

Đông Hiền Anh làm người xảo kế, nếu có thể đem hài tử ra tranh sủng, liền cũng chắc chắn khả năng bảo vệ cái bụng ấy đi.


Bẵng đi một ngày, Ân Vương đột ngột hạ lệnh treo đèn kết hoa khắp Vương phủ, chuẩn bị đón Ngọc Trắc phi đi Tông miếu cầu phúc về, còn nạp thêm Ngọc Đại tiểu thư vào phủ.

Thêm mấy ngày nữa, Ngọc Trắc phi ngồi kiệu sơn son thiếp vàng tám người khiêng rỡ rỡ ràng ràng đi qua cổng chính, nàng ta xích y tươi màu, thêu cả uyên ương mẫu đơn đủ các loại khiêu khích, bước ngang ánh mắt lạnh tanh của Ân Vương phi.

Ngọc Đại tiểu thư cuối cùng cũng chỉ có thể leo đến hàng Cơ Thiếp, hay nói cách khác, chính là di nương. Di nương sinh được con cũng không có quyền nuôi dưỡng, không thể uy hiếp Ngọc Trắc phi.

Ba ngày viên phòng của tân nương, Thất Vương gia không hề ghé vào viện Ngọc di nương mà chỉ qua đêm cùng Ngọc Trắc phi. Lại thấy Vương phi bài trí viện Trắc phi hoa lệ, liền cho ngươi ban thưởng Vương phi nhiều trân bảo còn ngợi khen một tiếng hiền thục rộng lượng.

Đôi thân tỉ muội, một người phong quang tươi đẹp, một người lạnh nhạt cô liêu.

Hạ tẫn.

Thư từ Liêu Châu gửi đến Ân Vương phủ.

Tương Liêu Hầu đã gấp rút đem quân đến kinh thành, chia ra nhiều đạo quân nhỏ do những tướng lĩnh tâm phúc dẫn binh trà trộn thành dân thường vào mai phục, cùng với lập doanh trại ẩn sâu trong các cánh rừng bao vây bốn cổng thành. Tam Thân Vương,Tương Liêu Hầu xuất chinh, còn Bạch Thái Quý nhân thì ở lại với gia quyến Hầu gia.

Tương Liêu Hầu bên ngoài đã sắp xếp hoàn mỹ, Hoàn Nhan Vô Hạ trong lòng cũng nảy sinh nôn nóng, muốn nhanh chóng làm nên nghiệp lớn. Hắn lấy danh nghĩa thưởng thơ, mới hạ lệnh mời Vương Tể Tướng đến.

Qua mấy tuần trà, Hoàn Nhan Vô Hạ hữu ý nói qua:

– Bản Vương vừa đi Liêu Châu một phen, dân tình khổ sở, thời tiết khắc nghiệt, lại nhớ đến Tam Hoàng huynh bị đày ra biên ải đã tròn một kỉ, lòng đau như cắt, thương cảm không nguôi. Nay thật sự muốn nhờ nhạc phụ đại nhân giúp bản Vương phân ưu!

Vương Tể Tướng bề ngoài thong thả vuốt chùm râu bạc, nhưng lồng ngực co giật không ngừng, không nghĩ đến Ân Vương lại có loại ý đồ này, tuy vậy vẫn giả lả nói suông:

– Vương gia đừng khách khí, nếu làm được thần xin góp chút hơi tàn giúp Vương gia ngài!

Hoàn Nhan Vô Hạ cũng hiểu rõ được vị Tể tướng thảo đầu tường, nét mặt thoáng trở nên nghiêm trọng:


– Có câu này của nhạc phụ bản Vương thấy thật sảng khoái. Bản Vương chỉ muốn phiền nhạc phụ ngài viết một tấu chương thỉnh Hoàng thượng cho Tam Thân vương hồi kinh vào ngày mất của Tiên đế để được về Tông miếu thắp một nén hương!

Sau khi rời khỏi Ân Vương phủ, Vương Tể Tướng trong lòng rối bời, chuyện mà Ân Vương muốn nhờ vả, không ai có thể làm được. Người khác có thể không biết, nhưng ông là nguyên lão ba triều liền rất rõ Tam Thân Vương kia là chỗ độc của Hoàng thượng, năm xưa hắn ta thịnh thế, đã một lần bức Hoàng thượng khi ấy còn là Thái tử ăn hết một phần cơm cẩu!

Giờ này bảo ông dâng sớ xin tội, không khác gì bảo ông đối nghịch cùng Hoàng thượng. Hài tử duy nhất của ông hiện đang là Thống lĩnh Cấm quân, một bản tấu chương này có thể chặt đứt tiền đồ.

Vương Tể tướng suy đi tính lại, đoán rằng sắp có biến lớn, liền viết một bức thư dặn dò con trai, sắp xếp trong ngoài trên dưới phủ đâu ra đó.Trước hôm thượng triều tiếp theo, Hoàn Nhan Vô Hạ nhận được tin Vương Tể tướng đột ngột lên cơn co giật, hiện tại đã thần trí đã không ổn định, chân tay bất động.

Hoàn Nhan Vô Hạ cười nhạt, một kế thử lòng của hắn cũng đã khiến Vương Tể tướng lộ mặt thật. Người này quả thật không nên giữ lại quá lâu. Nếu sau này tính toán để Hoàn Nhan Viên Mạo làm Đông cung Thái tử, thì càng không thể có ngoại thích chân đạp hai thuyền như vậy.

Lựa chọn thời điểm thích hợp, Hoàn Nhan Vô Hạ thảo một bản Đại cáo nặc danh kể tội Hoàng thượng, trên bất hiếu bất trung đầu độc phụ hoàng, dưới bất nghĩa bất nhân tàn sát huynh đệ, hãm hại trung lương, đày ải thần tử, phân phó người sao thành trăm bản giấy mỏng liên tục ba ngày rải khắp trong ngoài kinh thành.

Cấm Thành, vì trăm ngàn truyền đơn kể tội một đêm tràn ngập khắp hang cùng ngõ hẻm kinh đô mà Đương Kim Hoàng thượng mấy ngày này đương nhiên ăn không ngon ngủ không yên, nổi nóng vô cớ, giận dữ thất thường, mặc dù chiếu chỉ đã hạ xuống, ai giữ sẽ bị chém đầu, ai hồ ngôn loạn ngữ truyền lại lời kia sẽ bị tru di. Nhưng cứ nơi nào có ba người nơi ấy sẽ thành chợ, người ta cứ rỉ tai nhau mà vạch tội Hoàng đế. Tiền triều vì vậy mà hết sức rối loạn, ai cũng thầm nghĩ, sắp có biến hóa, cần phải bảo vệ mình.

Hoàn Nhan Vô Tôn nhắm mắt dưỡng thần, mà người ngồi dưới hắn, chính là Thượng Quan Tướng quân, đang bẩm tấu:

– Hoàng thượng, cả nước ta có khoảng năm mươi vạn binh, nhưng từ thời Thái tổ Hoàng đế đến bây giờ, luật đã định, nửa số quân làm ruộng, khuyến nông, nửa còn lại ở chiến trường, cứ vậy mà thay nhau. Hiện tại hai mươi lăm vạn binh đang tập luyện, Tương Liêu Hầu đã nắm mười vạn!

Hoàn Nhan Vô Tôn càng thêm phiền muộn:

– Trẫm biết, mấy năm nay Trẫm đã dùng hết lực mà cắt bỏ vây cánh hắn, trừ diệt tướng sĩ dưới quyền hắn. Lại phái đến Liêu Châu khắc nghiệt đó. Nhưng vẫn không đủ. Hắn lại nghiêm cẩn, không cao ngạo, khó bắt lỗi, vẫn chưa tìm ra được cách nào để phế truất hắn!

Thượng Quan Tướng quân lại nói:

– Hoàng thượng, cấm binh đại nội năm ngàn quân do Vương Phong là trưởng nam Vương Tể Tướng nắm quyền, Vương Tể Tướng kia là người trung lập, có thể tạm yên tâm. Vi thần có năm vạn binh, mười vạn còn lại đã chia đều ra các địa phương, vương công quý tộc. Sợ rằng, nước xa không cứu được lửa gần!

Hoàn Nhan Vô Tôn trầm ngâm:


– Tam Hoàng đệ đã trốn khỏi biên ải, theo luật là phải chết, nay Trẫm niệm tình mà mắt nhắm mắt mở cho hắn sống ở Liêu Châu kia, hắn còn lấy oán báo ân, quyết phải cùng Tương Liêu Hầu kia mà tạo phản sao?

– Vi thần tuy hữu dũng vô mưu, nhưng có điều này vẫn muốn nói, việc binh lấy nhanh làm trọng. Nay ta thần tốc mà dẫn quân chinh phạt Liêu Châu, đó mới là thượng sách!

Hoàn Nhan Vô Tôn phất tay cho người lui. Lại tự mình suy ngẫm về chuyện dẫn binh đánh trước xuống Liêu Châu.

Cấm Vệ quân những ngày dầu sôi lửa bỏng này đều đi tuần khắp kinh đô.

Mặc dù là người Ân Vương phủ, nhưng các nàng muốn làm gì cũng khó, không thể ra ngoài, nhàn cư vi sinh bất thiện.

Mười lăm, cả phủ theo lệ thường phải thỉnh an Vương phi.

Khuynh Thành chán nản ngồi một góc cắn hạt dưa, cả tháng nay, Ân Vương không hề đến viện của nàng, nàng liền gần như vô hình, nhường sân khấu lại cho người khác.

Cư nhiên người đó lại là Ngọc di nương vừa được nạp vào kia, không chỉ một lần, Ân Vương lưu lại viện nàng ta hẳn ba ngày liên tiếp.

Ân Vương phi sinh khí bày trên mặt, thường xuyên vô cớ nổi giận. Khuynh Thành còn nghe hạ nhân bàn tán, vì chuyện Ngọc di nương mà viện Vương phi thay lại một loạt đồ sứ mới.

Những chuyện vụn vặt lông gà vỏ tỏi trong phủ cũng không diễn ra được thêm mấy lần.

Một sớm mùa hạ mưa rơi rả rích, bầu trời xám đục, Quang Từ quản gia đích thân mời tất cả thê thiếp đến Từ đường, nơi có đặt một tượng Phật tổ lớn bằng đồng đen. Các nàng theo thứ bậc mà quy củ quỳ bái.

Sau khi sang gian điện bên, Quang Từ quản gia mới thong thả:

– Điện hạ có lệnh, tạm thời mời Vương phi cùng các vị lưu lại nơi này!

Khuynh Thành nuốt một ngụm hơi lạnh, kinh thành gần đây sinh rối loạn, nếu như nàng đoán không sai, rất có thể đã xảy ra binh biến. Khuynh Thành nhìn một loạt nữ tử xung quanh, các nàng cũng chỉ im lặng cúi đầu, bộ dáng an an tĩnh tĩnh. Đều là nữ tử nhà quan lại, nói không chừng các nàng đều đã rõ sự tình. Chỉ duy có Khuynh Thành, không được nhà mẹ lưu ý.

Giữa đêm.

Ân Vương phủ đèn đuốc sáng rực rỡ. Năm trăm binh lính tinh nhuệ được bố trí cẩn mật bảo vệ. Nơi Thư phòng, Hoàn Nhan Vô Hạ một thân kim giáp bọc ngoài y phục lụa đỏ, thắt lưng mang đeo bảo kiếm, toát lên vẻ anh dũng lại quý khí.


Hoàn Nhan Vô Hạ và Chu quân sư cùng La thủ vệ bàn luận mấy câu cuối cùng:

– Sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ dẫn binh đánh chiếm Cấm Thành như kế hoạch đã định. Bắt sống Hoàng Thượng và Kim Thái Hậu. Bây giờ cả hai về nghỉ ngơi đi!

Chu Quân sư vừa ra khỏi phòng, Hoàn Nhan Vô Hạ đã ra ám hiệu La Thủ vệ đi theo, mặt khác ngay lập tức hạ lệnh xuất chinh, toàn quân âm thầm hội mặt cùng Tương Liêu Hầu.

Giữa quân doanh đèn đuốc rực rỡ sáng, Hoàn Nhan Vô Hạ nghiêm cẩn khiêm tốn:

– Hầu gia, dẫn binh là việc hệ trọng, luận về kinh nghiệm hay tài năng bản Vương đều non kém, xin được nhường vị trí chủ Soái này!

Tương Liêu Hầu gật đầu nhìn Ân Vương trước mặt, là người biết tiến biết lui, lại biết được sở trường sở đoản, biết nắm biết buông, không ham hư vinh. Trong lòng càng thêm tin cẩn.

Tiếng trăm ngàn binh mã dưới chân hô vang:

– Tương Đại Nguyên Soái, Tương Đại Nguyên Soái.

Hoàn Nhan Vô Hạ hơi nhếch môi, lùi ra sau một bước, phượng mâu âm lãnh theo động tác Tương Liêu Hầu đang nâng cao sĩ khí quân binh.

Giọng nói Tương Liêu Hầu trầm ồm át đi hạ phong phần phật thổi:

– Nuôi binh ba năm dụng binh một giờ. Chúng ta ăn cơm của dân, uống nước của dân. Nay vì dân mà đánh bại tên hôn quân vô lại trong Cấm thành kia. Xong trận này sẽ cùng nhau uống rượu, cùng nhau hát ca, cùng hưởng thái bình. Đánh hôn quân!

Hàng ngàn tiếng vô vang đáp lại, chấn động kinh kì:

– Đánh hôn quân! Đánh hôn quân! Đánh hôn quân!

Hàng ngàn vò rượu được nâng lên uống cạn rồi ném xuống đất vỡ toang.

Hoàn Nhan Vô Hạ nâng cao binh kỳ trong tay, kiêu hùng một tiếng:

– Công thành!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.