Đọc truyện Quân Sủng Thiên Kim Hắc Đạo – Chương 66
Vân Sở phục hồi tinh thần lại, nghiêm túc nhìn Lương Hạo: “Ừ, tốc độ rất nhanh, anh nói xem, đã tra được cái gì?”
Nghe thấy lời khen ngợi của Vân Sở, Lương Hạo đột nhiên thấy ngượng ngùng, đưa tay lên xoa xoa đầu, cười nói: “Âu Dương Tự là thủ hạ đắc lực nhất của Vân Cảnh, bản thân anh ta cũng đang âm thầm làm việc cho Vân Cảnh, cho nên có rất ít người biết được thân phận của anh ta.”
Nói xong, biểu cảm của Lương Hạo lại nghiêm túc thêm một chút rồi nói tiếp: “Ngoại trừ là trợ thủ âm thầm của Vân Cảnh, Âu Dương Tự còn là một đội trưởng trong bang Huyễn Dạ, chỉ là thân phận của anh ta giấu rất kín, nên gần như không có ai biết đến người này.”
Vân Sở bừng tỉnh hiểu ra, gật đầu, trong mắt tràn đầy ánh sáng: “Thì ra là anh ta, ha ha.”
Cô đã sớm bảo người đi thăm dò thân phận của đội trưởng thủ hạ cuối cùng của Vân Cảnh, chỉ là không thể điều tra ra cái gì, vị đội trưởng đó cực kì ít xuất hiện trước mặt mọi người, cho dù có xuất hiện thì lúc nào cũng mặc đồ đen, mặc áo choàng lớn, toàn bộ khuôn mặt đều bị che khuất, chỉ để lộ con mắt, cho nên, căn bản không có ai biết được khuôn mặt thật của anh ta.
Chỉ là, cô điều tra lâu như vậy cũng không có tin tức gì, Lương Hạo chỉ mới vài ngày đã điều tra ra, cô không khỏi có chút nghi ngờ.
Lương Hạo nhìn ra sự nghi ngờ trong mắt Vân Sở, vội vàng nói: “Vân tiểu thư, tôi đây là nhờ người trong Ám Sát giúp đỡ điều tra, chắc chắn chính xác. Tôi cũng tuyệt đối không phải là người của Vân Cảnh…..”
Vân Sở cười khẽ, nhìn nhìn Lương Hạo, phát hiện mặc dù trên mặt anh có một vét dao chém rất dài nhưng lại không hề đáng sợ, ngược lại lại cảm thấy rất đáng yêu, gật đầu nói: Ừ, tôi biết. Làm rất tốt. Hiện tại, có thể nói cho tôi biết vì sao lại muốn đầu quân cho tôi chưa?”
Khóe miệng Lương Hạo giật giật, trên trán nhỏ xuống hai giọt mồ hôi lạnh, tiếp tục nói: “Thật không dám giấu diếm với Vân tiểu thư, thật ra lúc cha cô còn sống đã từng cứu tôi một mạng, chỉ là trước đây tôi không có bản lĩnh nên không thể đi theo cha làm việc. Cho nên, sau khi biết cô là con gái ông ấy, tôi quyết định mình sẽ đi theo cô.”
Vân Sở nhíu mày, hiển nhiên không hài lòng lắm đối với câu trả lời này của Lương Hạo, nhưng mà cũng không nghĩ ra được vấn đề ở đâu, nên cũng không truy cứu, sau đó tiếp tục giao thêm cho Lương Hạo một việc rồi Vân Sở bảo anh trở về nghỉ ngơi cho tốt, bản thân thì rời khỏi phòng riêng để đi tìm đám người Liên Thanh Ngôn.
Lương Hạo nhìn Vân Sở đi mới thở dài nhẹ nhõm một hơn, nghĩ thầm, lão đại quả đúng là thông minh, vậy mà có thể tìm lí do như vậy cho anh, để anh có thể thuận lợi ở lại làm việc bên người cô. Nếu không thì anh cũng không biết nên trả lời như thế nào mới tốt.
Tuy nhiên, tài liệu mà lần này anh điều tra được không phải là nhờ sự giúp đỡ của Ám Sát, bởi vì tự bản thân anh cũng chính là một thành viên của Ám Sát, tuy rằng công phu của anh không tốt, nhưng mà thu thập tình báo là điểm mạnh của anh. Sở dĩ vừa rồi phải nói như vậy cũng chỉ muốn Vân Sở tin tưởng bản thân mà thôi.
Trong sảnh chính, trước quầy bar, Vân Cảnh đã uống rất nhiều, đã hơi say. Chỉ là, không biết Liên Thanh Ngôn đã xảy ra chuyện gì, từ sau khi ra khỏi phòng riêng thì trên mặt luôn có một nụ cười ngây ngô, Vân Cảnh có hỏi vài lân nhưng Liên Thanh Ngôn lại không nói gì càng khiến anh buồn bực hơn.
Thật là lạ, một khối băng như Liên Thanh Ngôn, gần như là không có khả năng để lộ biểu cảm cười ngây ngô như thế này. Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy thì Vân Cảnh cũng không dám tin. Anh và Liên Thanh Ngôn quen biết nhau nhiều năm như vậy, cũng chỉ nhìn thấy anh ấy cười có vài lân, nhưng mà đêm nay, anh lại thay đổi thành một người khác vậy, thật sự là vô cùng kì lạ.
Vân Cảnh bưng ly rượu lên, nhìn Liên Thanh Ngôn ngồi bên cạnh vẫn đang cười ngây ngô, thỉnh thoảng lại đưa tay lên vuốt ve mặt mình, bắt đắc dĩ trừng mắt nhìn. Bởi vì đã uống nhiều hơn nên lúc này đầu óc cũng có chút hồ đồ, giọng nói cùng hơi khàn khàn, nhưng vẫn chưa quên việc hỏi lí do Liên Thanh Ngôn cười như vậy.
“Thanh Ngôn, cậu nói thật đi, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi đúng không? Chẳng lẽ gặp phải tình yêu rồi hả? Nhìn dáng vẻ ngây ngốc, hồ đồ, cười khà khà, khà khà…. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy bác sĩ Liên của chúng ta lộ ra biểu cảm như vậy đó.” Vân Cảnh nói xong lại uống tiếp một ngụm, giọng nói vô cùng sảng khoái.
Liên Thanh Ngôn liếc mắt nhìn sang, thu hồi nụ cười trên mặt, cướp lấy ly rượu trong tay anh, cau mày: “Uống ít một chút, chút nữa Sở Sở nhìn thấy cậu uống nhiều như vậy, cô ấy sẽ tức giận.”
Vân Cảnh hơi sững sờ nhưng lập tức cười khổ: “Cô ấy sẽ tức giận sao? Thanh Ngôn, cậu suy nghĩ nhiều quá rồi, cô ấy sẽ không để ý sự sống chết của tôi. Cậu có biết tối hôm đó cô ấy nói gì với tôi không? Cô ấy hỏi tôi là: Anh là anh trai tôi sao? Khà khà, Thanh Ngôn, cậu nói xem tôi có đúng là anh trai cô ấy không? Là tôi sao?”
Lần đầu tiên Liên Thanh Ngôn nhìn thấy Vân Cảnh như thế này, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút khó chịu. Chỉ là, những chuyện Vân Cảnh gây ra cho Vân Sở trước kia thật sự không thể tha thứ nổi.
Tuy nhiên, nếu như nói là không thể tha thứ cho Vân Cảnh thì không phải trước kia anh cũng làm như vậy sao? Thân là bạn tốt của Vân Cảnh, là bác sĩ riêng của Vân Sở, lúc trước anh lại trơ mắt nhìn Vân Cảnh ra tay với Vân Sở….
Liên Thanh Ngôn cười cực kì bất đắc dĩ, giờ cũng không ngăn Vân Cảnh uống rượu nữa, thậm chí cũng bưng ly rượu của bản thân lên, uống vào trong bụng.
Vân Sở đi ra khỏi phòng riêng, nhìn thấy hai người đàn ông không ngừng uống rượu trước quầy bar. Khóe miệng giật giật, nghĩ thầm, không phải hai người này có chuyện gì đấy chứ? Uống kiểu gì thế này, cái kiểu uống rượu không để ý đến tiền như này không say mới là lạ.
Vì để lúc nữa không phải đưa hai kẻ say rượu về nha, Vân Sở vội vàng chạy đến, tươi cười cướp lấy cái chén trong tay Vân Cảnh, cười nói: “Anh trai đang uống rượu gì vậy? Uống ngon như vậy sao?”
Thân thể Vân Cảnh khẽ run lên, quay đầu sang thì nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp cùng với nụ cười đẹp hơn hoa của Vân Sở, lập tức sững sờ tại chỗ.
Anh uống say rồi sao? Đã xuất hiện ảo giác rồi sao? Nếu không, vì sao Sở Sở sao lại ở trước mặt anh, lại còn cười tươi với anh như vậy? Anh không nhớ rõ là đã bao lâu rồi cô chưa cười như vậy với bản thân, lâu đến mức anh gần như không nhớ ra nổi.
Thấy Vân Cảnh ngây người nhìn bản thân, Vân Sở ho khan hai tiếng, xoay người, không muốn đối diện với ánh mắt của Vân Cảnh mà quay sang cười nói với người đối diện là Liên Thanh Ngôn: “Liên ca ca, anh cũng đừng uống nữa, uống nhiều rượu sẽ không tốt cho thân thể.”
Liên Thanh Ngôn dịu dàng nhìn Vân Sở, gật đầu, để cái chén trong tay xuống, tay đưa lên trên đầu cô, nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc dài của cô. Nhớ đến hành động hôn nghịch ngợm vừa nãy của cô, gò má của Liên Thanh Ngôn lại đỏ lên một lần nữa.
Vân Sở chỉ nghĩ là do anh uống say, nào đâu biết rằng một nụ hôn vô tâm của cô sẽ làm Liên Thanh Ngôn thẹn thùng đến tận bây giờ chứ?
Vân Cảnh nghe thấy lời nói quan tâm của Vân Sở đối với Liên Thanh Ngôn, trong lòng có chút khó chịu. Anh vươn tay ra, cướp lại ly rượu vừa bị Vân Sở cướp đi, giọng nói khàn khàn vang lên: “Rượu, đưa chén cho tôi.”
Trong tay không còn gì, ly rượu đã bị Vân Cảnh cướp lại. Chỉ là, khi nhìn thấy dáng vẻ Vân Cảnh ngẩng đầu lên, uống rượu không ngừng, rốt cuộc Vân Sở vẫn có chút không đành lòng.
Thật ra, tuy rằng biết Vân Cảnh là kẻ địch của cô, luôn muốn đưa cô vào chỗ chết, nhưng khi để tay lên ngực tự hỏi, từ sau khi cô đến thế giới này, anh vẫn chưa từng làm ra chuyện gì mà trời đất không thể tha thứ đối với cô, chỉ duy nhất chuyện tai nạn xe cộ lần trước có liên quan đến Vân Cảnh, nhưng vẫn không chắc chắn là do Vân Cảnh làm. Ngược lại là bản thân, lần lượt phá hủy văn kiện quan trọng trong máy tính của anh, thậm chí còn nói những lời nói nhẫn tâm với anh.
Trong trí nhớ, Vân Cảnh vẫn luôn rất thương Vân Sở, ngay từ đầu, cô cũng không biết Vân Cảnh là quan tâm hay quan tâm giả, cho nên lúc trước mới coi toàn bộ sự quan tâm của Vân Cảnh đối với bản thân đều là giả vờ.
Cùng anh ở chung lâu như vậy, cô đương nhiên có thể cảm nhận được sự quan tâm của Vân Cảnh đối với bản thân, có lẽ có vài thứ là giả vờ, nhưng mà tình cảm thì không phải là giả vờ.
Có lẽ, một lúc nào đó anh và cô vẫn có thể là một cặp anh em tốt? Có khả năng sao?
Vân Sở mím môi, khẽ thở dài một hơi, cuối cùng vẫn cướp lấy ly rượu trong tay Vân Cảnh, tức giận trừng mắt nhìn anh: “Đừng uống nữa, còn uống nữa thì tôi sẽ mặc kệ anh.”
Thật đáng giận, rốt cuộc người đàn ông này có biết mình đang làm cái gì không vậy? Tối muộn như vậy, không có việc gì chạy đến quán bar lại chỉ để uống rượu. Anh cũng không thất tình thì uống rượu làm cái quái gì chứ.