Quân Sủng: Cô Vợ Nhàn Rỗi

Chương 83: Hạnh phúc ở trên đường (tt 3)


Đọc truyện Quân Sủng: Cô Vợ Nhàn Rỗi – Chương 83: Hạnh phúc ở trên đường (tt 3)

Người phụ nữ trung niên hơn 40 tuổi ngẩng đầu lên, trợn to đôi mắt hí, không có hoa mắt đi, thế nhưng bà nhìn thấy ‘kim đồng ngọc nữ’, ngay sau đó vui vẻ nói: “Có có có, số hai người thật tốt, còn đúng một phòng.”

Chỉ còn một phòng, vậy có nghĩa là muốn hai người ngủ chung trên một cái giường à, Trưởng Tôn Ngưng có chút do dự, cô biết mình yêu mến Hoa Tử Ngang, cả thân thể và lý trí đều không bài xích anh, nhưng có kinh nghiệm từ lần chung gối chung giường trước đó, có phần hơi sợ hãi, không biết có phải do độc thân đã lâu hay không, sự tham muốn chiếm hữu của bản thân vượt qua mức của người bình thường, một khi có người xâm lấn lãnh địa, trong tiềm thức lại phát ra tín hiệu ngăn chống, điều này làm cho cô rất mâu thuẫn, thói quen này thật là quá đáng sợ.

“Chúng tôi đến đây có công việc chứ không phải là khách du lịch.” Hoa Tử Ngang vô cùng phúc hắc nói, vuốt vuốt mái tóc của cô, anh nhận ra ý nghĩ trong đầu của Trưởng Tôn Ngưng, không muốn cô bị uất ức nên vẫn luôn theo khuôn phép cũ ‘uất ức’ mình, dù sao thì sớm muộn gì anh cũng chiếm được cô.

“Hai vị, các người cũng đi rất nhiều chỗ rồi mới đến chỗ tôi, vậy thì chắc cũng biết tình huống hiện giờ, huyện mở hội chùa, khách sạn trong toàn huyện cũng rất thiếu, nếu không phải có một khách trả phòng thì chỗ tôi cũng đầy ngập khách, đi ra khỏi nhà rồi thì đừng quá chú trọng, một đêm 100, nếu hai vị không ở thì đợi trời sáng cứ đi chỗ khác hỏi thử.” Bà chủ nhìn mặt mà nói chuyện nói, nhưng thực sự là nói thật, ở địa phương nhỏ này, bà lấy giá tiền này không tính là thấp, nhưng hình như đã nói lệch đi ‘điểm mấu chốt’.

“Xem phòng trước.” Hoa Tử Ngang nói ra yêu cầu, chỗ nào anh cũng có thể ở, nhưng không thể để cho cô gái nhỏ của anh quá uất ức, nói đi nói lại thì chuyện này toàn phải trách anh, sớm đặt phòng thì không phải đã không có phiền toái này, nhưng vấn đề là huyện Lâm Thu là địa phương khá vắng vẻ, anh cũng hữu tâm vô lực, cũng không thể vì chuyện này mà làm chút ít chuyện kinh động đến lực lượng võ trang của địa phương, anh còn muốn yên tĩnh thêm mấy ngày đây.

Bà chủ không phản đối, đi trước dẫn đường, gian phòng nằm ở giữa hành lang là gian phòng rộng rãi nhất, có một cái giường đôi, mắc áo, TV, một bàn hai ghế, rất đơn giản lại hết sức nhăn nắp chỉnh tề.

“Mang drap chăn của bà đi đi.” Bỏ lại một câu như vậy, người cũng biến mất như gió, chưa đến mười phút, anh cầm một bộ mới tinh trở lại, hơn nữa, vừa nhìn thì đã biết là hàng cao cấp, trong thời gian này, bà chủ đã mang bộ chăn drap đi ‘thay’.

Hoa Tử Ngang lộ ra khí thế uy nghiêm tự nhiên, khiến động tác của bà chủ nhanh nhẹn hơn, năm ba động tác đã chỉnh lý xong đi ra ngoài, giao tiền xong, nhà trọ nhỏ cũng không cần thủ tục gì, coi như hai người có một chỗ để ngủ vào buổi tối.


“Ông xã, em…….” Trưởng Tôn Ngưng cảm thấy phải nói đến vấn đề của bản thân, cũng không biết vì sao cô lại muốn nói thế.

“Anh hiểu, chờ em.” Về sau tăng gấp bội, câu này anh nói thầm ở trong lòng, thuận thế vòng qua cái eo thon của cô, cúi đầu hôn phớt một cái, cưng chiều nói: “Đói không, đi ăn.”

“Vừa rồi bà chủ nói bảy giờ tối nay hội chùa chính thức bắt đầu, em chưa từng thấy qua, anh dẫn em đi có được hay không?” Trưởng Tôn Ngưng nằm ở trong ngực Hoa Tử Ngang, vô cùng ỷ lại nói, về sau sẽ bồi thường cho anh.

“Được.” Yêu cầu của cô, cho dù là lớn nhỏ anh đều sẽ không cự tuyệt, huống chi anh cũng chưa từng đi hội chùa, khi còn bé thì cảm thấy không hứng thú, về sau là không có cơ hội, đúng lúc mở rộng tầm mắt, rốt cuộc thì văn hóa Trung Hoa trăm ngàn năm lưu truyền xuống là như thế nào? Chẳng qua, anh mới không nói mình cũng chưa từng xem qua, lần này hoàn toàn là vì ‘dẫn cô đi’, trong lòng phúc hắc cười gian……

Vì vậy, dắt bàn tay tay nhỏ bé của cô ra cửa, căn bản cũng không cần hỏi thăm đường, đi theo dòng người đông như nước biển chảy là chính xác không sai được, hai người tò mò, lúc ban ngày những người này mai phục ở chỗ nào?

Địa điểm tổ chức hội chùa nằm ở một nơi phía bắc huyện được đặt tên là Thu Linh tự, chùa nằm ở phía đông một nơi rộng lớn, kích thước không nhỏ, người người tấp nập, vô cùng náo nhiệt, tuy là ban đêm, nhưng nơi đây lại sáng như ban ngày.

Dân bản xứ nói, hội chùa Lâm Thu tổ chức hàng năm, mỗi lần là mười ngày, bình thường đều tổ chức sau mùa xuân, trước khi cày bừa vụ xuân, bắt đầu từ buổi tối ngày thứ nhất cho đến buổi tối ngày thứ mười mới kết thúc, có thể hấp dẫn hơn triệu người tham gia, ban ngày thì hội chùa tương đương chợ, phần nhiều là lấy kinh doanh thương phẩm làm chủ, vật dùng hàng ngày, nón áo giày vớ, xe ngựa dây thòng lọng, cần cái gì cũng đều có, hơn nữa rắn chắc dùng bền, giá tiền lại tiện nghi, vì vậy hội chùa cũng là nơi mua sắm lớn, dĩ nhiên, cũng có bán đồ cổ, tranh chữ, hoa cỏ, chim chóc, cá sâu, những thứ học đòi văn vẻ gì đó, chẳng qua người hiểu thì quá ít, không được hoan nghênh cho lắm, đến tối, phần nhiều là thức ăn ngon cùng biểu diễn làm chủ, món ăn vặt đặc sắc các nơi trên cả nước, biểu diễn nhiều loại hình nghệ thuật dân gian, không chỉ hấp dẫn người lớn, còn có người già con nít, so với ban ngày không biết náo nhiệt gấp bao nhiêu lần.


Hôm nay là ngày hội chùa thứ năm, khắp nơi giăng đèn kết hoa, cực kì náo nhiệt, nơi chốn khá lớn, phía đông có biểu diễn trống cơm rất vui nhộn, phía tây có ảo thuật tạp kỹ kinh hiểm kích thích, phía bắc có loại hình dân gian miền bắc, phía nam có cuộc tranh tài căng thẳng kịch liệt hứng thú, được chú ý nhất là biểu diễn múa rồng múa sư tử, bọn nhỏ vỗ tay, mấy ông già giơ ngón tay cái, người lớn thì tấm tắc khen hay, mấy quán ăn ngon bị vây quanh, làm ăn phát đạt, tiểu thương bán được thì vừa lòng, khách hàng được ăn thì thoải mái.

Vừa đến hội chùa, lần đầu tiên hai người bị không khí vui chơi náo nhiệt lây sang, đi tới bên này nhìn ngắm bên kia, ngay cả người an tĩnh như Trưởng Tôn Ngưng cũng thỉnh thoảng vỗ tay ủng hộ, Hoa Tử Ngang nhìn nụ cười vui vẻ trên mặt cô cũng cười cười, hai người có gì mà chưa từng thấy qua, biểu diễn xuất sắc gì mà chưa từng xem qua, nhưng lần này tâm tình buông lỏng, thật đơn giản vui vẻ, chỉ cần hai người ở chung một chỗ, làm cái gì đều là hạnh phúc ngọt ngào.

Thức ăn ngon nhẹ nhàng bay vào mũi, con sâu thèm ăn trong bụng Trưởng Tôn Ngưng đã sớm bị quyến rũ, kiềm chế không được: “Ông chủ, cho tôi một phần mì xào cá chép sốt chua ngọt.” Trong ấn tượng, đây cũng là món ăn nổi tiếng, không biết làm sao lại chạy đến hội chùa làm món ăn vặt rồi, ừ, vẫn là câu quảng cáo của Lý Đại kia rất đúng, tất cả đều có khả năng.

“Được, mời hai vị vào bên trong, lập tức có liền!” Bên cạnh quầy hàng bày sáu cái bàn, giọng chào hỏi của ông chủ đặt sệt tiếng quê hương.

Bên trong chỉ còn một chỗ trống, Trưởng Tôn Ngưng dứt khoát nghiêng người ngồi ở trên đùi Hoa Tử Ngang, một phần mì xào cá chép sốt chua ngọt chính tông được bưng lên rất nhanh: “Ông xã, em ăn cá, anh ăn mì, hắc hắc.”

“Em ăn trước đi, anh đút em ăn.” Hoa Tử Ngang cưng chiều nói, cầm đôi đũa duy nhất lên chọn khối mập nhất, bỏ xương, đưa đến khóe miệng Trưởng Tôn Ngưng: “Ngoan, há miệng.”

Trưởng Tôn Ngưng lắc đầu, nhiều người nhìn như vậy, cô xấu hổ, cắn môi dưới, bộ mặt thẹn thùng.


Nha đầu này động một chút là xấu hổ, đoán chừng, lúc ban đầu mặt dày mày dạn quấn lấy anh chỉ vì nhất thời xúc động.

“Ngoan, nếu không anh dùng miệng cho em ăn à.” Hoa Tử Ngang xấu xa nói, không quên lướt mắt quét qua một cái, mọi người không dám nhìn bọn họ nữa, nhưng khổ cho đôi tình lữ ngồi bên cạnh bọn họ, thở mạnh cũng không dám thở.

“Được rồi, em ăn là được.” Ngậm miếng cá chua ngọt vào miệng, cái miệng nhỏ nhắn ngọa nguậy thật là hấp dẫn: “Ông xã, em muốn ăn kẹo hồ lô.”

“Anh đi mua.”

“Ông xã, em muốn ăn thịt dê xiên.”

“Chờ anh.”

……

“Ông xã, em muốn đậu hủ thúi.”

“Không cho phép ăn.” Nghe nói món đó không vệ sinh.


“Ông xã hắc hắc…….”

Hoa Tử Ngang bị sai khiến hết lần này tới lần khác, lần này vừa ngồi xuống định hỏi cô cười khúc khích cái gì, thấy Trưởng Tôn Ngưng chỉ chỉ mâm không, được rồi, đừng nói mì, ngay cả nước cũng không còn, ngược lại, vừa mới kêu anh đi mua gì đó vẫn còn chưa ăn, nha đầu vô tâm lại giảo hoạt này, thì ra là xấu hổ, cố ý sai anh đi, ngay cả anh cũng dám đùa bỡn, thật sự là phải dạy dỗ trừng trị thích đáng, nhưng anh cũng chỉ nhìn cô mà cười cười.Chương mới nhất đăng trên diendan

Mặt trời đã lên dốc núi, ánh sáng sắc vàng làm cho chung quanh huyện Lâm Thu giống như được phác họa một đường viền rực rỡ.

Cả đêm Trưởng Tôn Ngưng ngủ rất ngon, mơ mơ màng màng mở mắt ra, trời ơi! Thật sự là một gương mặt tuấn tú trắng trong thuần khiết, đầu Hoa Tử Ngang đang ở cách mặt cô không tới năm phân, đây chính là ‘mỹ nam say ngủ’ trong truyền thuyết sao? Lại một lần nữa bị mê hoặc, thật là ước ao ghen tị, không nhịn được muốn làm chuyệc xấu, tay vừa động, kinh hãi!

Tại sao có thể như vậy?

Trưởng Tôn Ngưng không tin, chăm chú nhìn qua xem lại, hoa mắt, nhất định là hoa mắt, nếu không sao cô lại thấy mình nằm ở trên người ai đó? Là hoàn toàn ‘treo’ mới đúng, nếu như đứng lên, tuyệt đối sẽ không té xuống, tư thế thân mật đến mức phải nói là táo bạo, máu nóng sục sôi, nhưng…… Nhìn lầm rồi,…… Chẳng lẽ cảm giác cũng sai rồi? Bền chắc mà dẻo dai tràn đầy nhục cảm, chân thật như vậy…… A! Sẽ không là nửa đêm nằm mộng xuân rồi ngủ với ‘mỹ nam’ đó chứ, vậy không phải là thiệt thòi lớn sao? Không có hưởng thụ được gì hết!

Không đúng, không đúng, cảm giác không đúng, nếu nói như vậy, tại sao hiện giờ cô không có bất kỳ cảm giác khó chịu nào, cô cũng không nhận ra người nào đó là loại người dễ dàng thỏa mãn, nhưng vẫn không đúng, quái lạ ở chỗ nào, thế nào mà trong lòng có cảm giác…… Cảm giác mất mác, đợi chút, mất mác! Tại sao cô mất mác? Chẳng lẽ thân thể thật sự muốn anh đến không khống chế được? Thói quen nhiều năm không phải trong một đêm có thể đổi được? Ai nha, cái gì cùng cái gì đây, cô đang suy nghĩ lung tung cái gì, mắc cỡ chết người……. Trưởng Tôn Ngưng vùi mặt vào gối nằm, không ngừng khiển trách mình, tại sao có thể nghĩ đến những thứ này, muốn dọa người ta sao, nếu như bị người khác biết thì còn mặt mũi gặp ai nữa?

Hết chương 62


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.