Đọc truyện Quân Sư Vương Phi Tà Vương Sủng Thê Vô Độ – Chương 15: Ra Tay Cứu Giúp
Ngô đại phu nghe Cẩm Tố nói như vậy , có chút chột dạ , nhưng thấy đối phương tuổi không lớn lắm , ngữ khí liền cứng ngắc lên : ” Ngươi tiểu hài tử này, ít ở chỗ ta hành y cứu người mà nói hưu nói vượn , lập tức đi ra ngoài cho ta.”
” Y quán sao? Có lẽ gọi Diêm Vương điện còn không kém nhiều lắm.
” Cẩm Tố nói xong , liền xoa lên trên tay, trên chân, trên người A Liên còn đang hôn mê.
Tằng Dương thấy Cẩm Tố đối với A Liên xoa xoa xoa bóp , lập tức nóng nảy : ” Bà chủ.
Ngài làm sao.
.
”
” Câm miệng.
” Cẩm Tố thậm chí lhông ngẩng đầu , giọng nói càng là lạnh hơn ba phần.
Nếu không phải không muốn nhìn thấy một cái mạng cứ như vậy mà không có , nàng cũng không muốn xen vào việc của người khác.
Tằng Dương đột nhiên không hiểu sao cảm thấy áp lực , thấy bộ dáng chắc chắc tự tin của Cẩm Tố , cũng dần dần bình tâm lại.
Là hắn quá sốt ruột , vừa gặp phải sự tình A Liên, hắn sẽ mất đi bình tĩnh.
Ở chung mấy ngày như vậy , dùng ánh mắt nhìn người của hắn, bà chủ tuyệt không phải người thường.
Đã như vậy , sao không đánh một canh bạc , nếu là thua , cùng lắm thì , đi cùng A Liên.
Nghĩ như vậy , Tằng Dương liền tỉnh táo.
Nhìn Cẩm Tố đối với A Liên xoa xoa ấn ấn, như thế đã qua một khắc , A Liên vốn là sắc mặt tái nhợt dần dần hồng nhuận.
“Ưm.
” A Liên ưm một tiếng , từ từ tỉnh lại , nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Tằng Dương , trầm thấp giọng mà nói : “Thực xin lỗi , lại làm cho ngươi lo lắng .”
” A Liên , đừng nói những lời như vậy , chúng ta là phu thê mà.
” Tằng Dương ôm lấy A Liên , cố gắng đè xuống hơi nước trong mắt, nói với Cẩm Tố : “Bà chủ , cám ơn ngài , ta về sau nhất định làm trâu làm ngựa báo đáp ngài.”
” Như thế nào lúc này lại tin ta ? ” Cẩm Tố sắc mặt hơi trì hoãn, nói ra.
Tằng Dương bối rối mà gãi gãi đầu :
” chủ , trước kia là ta có mắt không nhìn được núi Thái Sơn là ngài đây , xin ngài tha thứ.
”
” Được rồi được rồi , ta nhất định cố hết sức.
” Cẩm Tố nghiêm túc nói ra , đối đãi với người bệnh , nàng xưa nay đều nghiêm túc.
Bất quá, lúc này cũng không phải là thời điểm nói những điều này , còn có chuyện còn chưa có giải quyết đâu.
Cẩm Tố cầm lấy đơn thuốc Ngô đại phu kê lúc nãy , hỏi : ” A Liên , người cùng Ngô đại phu có cừu oán ? ”
A Liên lắc đầu , có chút không rõ vì sao Cẩm Tố lại hỏi như vậy : ” Chúng ta cùng Ngô đại phu không oán không cừu.
”
” Vậy chính là Ngô đại phu, ngươi thật là xứng với danh lang băm.
” Cẩm Tố vào cửa liền chú ý đến trên tường đeo đầy tiền xu người bệnh đưa tới , đều là chút ít tấm lòng các loại.
Những thứ này , hơn nữa cùng với cả sảnh đường người bệnh đang chờ đợi , đủ để nói rõ y thuật của Ngô đại phu cũng không thể kê đơn dược tệ như vậy.” “Ngươi nói cái gì ? Nói Ngô Thắng Thọ ta là lang băm , ngươi đi ra ngoài tùy tiện kéo một người hỏi , ta có phải là lang băm không? ” Ngô đại phu từ khi xuất sư đến nay , cứu chữa qua vô số người bệnh , đột nhiên bị người ta nói thành là lang băm , trong nội tâm tự nhiên không thoải mái.
” Ngược lại là ngươi , giả thần giả quỷ , liền dám đến bên chỗ ta đây nói hưu nói vượn ? ” Ngô đại phu nhìn nhìn bàn tay trắng nõn của Cẩm Tố đang cầm đơn thuốc lúc nãy , trên mặt vẻ giận dữ , quát : ” Người đâu , đem người miệng toàn nói hưu nói vượn này đuổi ra ngoài cho ta, còn có , y quán không bao giờ.
.
.
thu nhận phu thê Tằng Dương nữa.”
Tằng Dương mặt biến sắc , mở miệng , giống như là muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng vẫn là cái gì cũng không nói , chẳng qua là nắm chặt tay A Liên.
A Liên cảm giác được Tằng Dương đang lo lắng , cầm ngược lấy tay Tằng Dương : ” Ta tin tưởng bà chủ , coi như là bà chủ không có biện pháp chữa khỏi cho ta , ta cũng không oán.
Huống chi , Ngô đại phu đã trị bệnh cho ta năm năm, nghĩ đến , cũng là vô kế khả thi.
Nếu là như vậy , chúng ta hà tất làm Ngô đại phu khó xử ?”