Đọc truyện Quân Sinh Ta Đã Lão – Chương 80: Phiên ngoại 1 – Ít nhất còn có anh
Hiện thực đương nhiên không phải là câu chuyện đồng thoại, sau khi hòa hảo, từ nay về sau vương tử cùng công chúa sống hạnh phúc vui vẻ.
Tây Cố với tôi, hai người dù sao tính tình khác hẳn nhau, vừa mới bắt đầu chúng tôi giống như ngày hôm sau chính ngày tận thế điên cuồng triền miên, nhưng cuộc sống không thể nào mỗi ngày đều điên cuồng, củi gạo mắm muối dấm trà, cuối cùng vẫn có thời điểm va chạm.
Chúng tôi đương nhiên sẽ cãi nhau, có khi thậm chí sẽ chiến tranh lạnh, nhưng vô luận ầm ĩ làm sao, Tây Cố cũng sẽ không xoay người bước đi. Cho dù tức giận như thế nào, tôi cũng sẽ nỗ lực đưa ra mặt dịu dàng của tôi. Đến ban đêm, chúng tôi hai người tận lực tâm bình khí hòa ngồi xuống, chầm chậm cởi bỏ mâu thuẫn ban ngày…
Một lần nữa nắm tay nhau, chúng tôi nỗ lực không cho khúc mắc lưu đến ngày hôm sau, nếm đủ đau khổ khi chia lìa, chúng tôi phá lệ quý trọng mỗi một giây đoàn tụ.
Luôn có rất nhiều vợ chồng ly hôn lý do thống nhất nêu ra là tính tình không hợp.
Tôi với Tây Cố đều quá cá tính, tính nết không hề ngoằn ngoèo qua.
Có người từng hỏi tôi có phải có thủ đoạn quốc nhân gì hay không, mới có thể đem anh cột ở trên người nhiều năm như vậy?
Thật ra có cái nguyên nhân gì đâu, tôi cười khổ, chúng tôi bỏ xuống cá tính, bỏ xuống cố chấp, chỉ là vì, đều không bỏ xuống được một người… Như thế mà thôi.
La Lỵ sau khi thu được tin tức chúng tôi, thở hồng hộc đem tôi phê bình từ đầu đến chân, tôi cười cười, kiên quyết nhận sai tuyệt đối không thay đổi.
Tây Cố có tiền án, La Lỵ nhìn ngang nhìn dọc, vẫn là nhìn anh không vừa mắt. Lúc biết Tây Cố cùng ba mẹ tôi còn có một hiệp nghị dự phòng thì đôi mắt lóe sáng, lập tức tiểu vũ trụ bùng nổ, nhiệt tình tăng vọt chưa từng có tìm cho tôi đủ loại các đối tượng coi mặt.
Vì thế Tây Cố cảm thấy nguy cơ bùng nổ, mỗi khi nghe được tin tức tôi muốn cùng La Lỵ gặp mặt liền lập tức chảy xệ ra, trăm phương nghìn kế muốn đi theo.
Tôi tự nhiên sẽ không đồng ý, mỗi lần ra cửa gần như đều là đọ sức theo dõi cùng bám đuôi.
Đáng tiếc ngày vui ngắn chẳng tầy gang, cuối cùng rốt cuộc bị Tây Cố phá vây thành công, nửa đường đem tôi triệt mất. Một lần kia đối với La Lỵ đả kích không nhỏ, cô ấy mới biết được thì ra Tây Cố không chỉ chạy đến công ty của tôi thực tập, thậm chí còn dứt khoát đăng đường nhập thất. (ý là vào phòng ở ấy mà không nghĩ ra câu nào thuận tai nên giữ nguyên Hán Việt)
Sau khi trải qua rối rắm, La Lỵ thở dài, “Xem đi, coi như mình xằng bậy làm người ác đi, hai người muốn yêu thế nào thì cứ thế ấy muốn dày vò thế nào thì cứ dày vò đi, từ nay về sau mình nhắm mắt làm ngơ.”
Tôi ôm lấy La Lỵ, “Mình biết cậu là vì tốt cho mình, thật sự, cám ơn cậu.”
“Cám ơn có ích lợi gì, thật không hiểu tiểu tử kia cho cậu uống thứ thuốc mê gì, cứ chấp mê bất ngộ.”
Có lẽ thật là chấp mê bất ngộ đi.
Thật ra sâu thẳm trong lòng tôi làm sao chưa từng có bất an, tuy rằng tôi không đếm xỉa đến, nhưng không có nghĩa là tương lai chúng tôi nhất định có thể bạch đầu giai lão.
Thời gian trôi rất nhanh, khi Tết âm lịch gần tới, tôi rốt cục cũng bước lên bậc cầu thang 30 tuổi.
Tôi véo người yêu đang hào hoa phong nhã, tìm một buổi tối ép hỏi anh tôi già hay không già, già không già, già không già?
Anh cười đến nhe răng không thấy mắt, rõ ràng sung sướng khi thấy tôi bước lên hàng ngũ 3X, về sau giá thị trường của tôi sẽ thê thảm a.
Chung Ý hiểu rõ lòng tôi, sáng sớm mùng một đầu năm gởi tin nhắn đến chúc phúc, tôi ôm tin tức kiên quyết không cho Tây Cố đang ôm dấm chua cuồng uống xem.
Nói giỡn sao, nội dung tin tức nhắc tới gần đây anh lại có bạn gái mới, bị Tây Cố phát hiện, tôi làm sao tiếp tục giả tạo giá thị trường của tôi a.
Sau đó là điện thoại của chú Nhâm, Tây Cố tính tình táo bạo, hai người không bao lâu lại bắt đầu cãi nhau, cách di động, tôi chỉ nghe thấy đầu bên kia rống lên, “Đại trượng phu lo gì không vợ, phụ nữ tìm tất có …”
Tây Cố không cùng chú ấy chiến tranh thêm, chỉ là vô lại trả lời, “Con chỉ muốn cô ấy, không có cố ấy con chết.”
“Mày, đồ không có tiền đồ! Phi phi, đồng ngôn vô kỵ đồng ngôn vô kỵ, mùng một đầu năm nói cái chữ chết. . . . .”
Tây Cố tức giận làu bàu, “Không phải ba cũng nói sao.”
“Mày, nghịch tử. . . . .”
Khi tôi ra khỏi nhà bếp hai người bọn họ còn đang phân cao thấp, nhưng giờ phút này biểu tình của Tây Cố rõ ràng là vui vẻ, hai cha con này tuyệt không thẳng thắn. Thật rất hoài nghi bọn họ căn bản là mượn tôi làm lý do cãi nhau xúc tiến cảm tình.
Qua năm Tây Cố xin điều đến phòng môi giới, thật ra nguyên bản từ lần năm trước đó anh với tôi đồng thời xin nghỉ một tuần, sau cùng còn cùng nhau về công ty, mấy lời bàn tán liền trèo đến đỉnh cao mới.
Huống hồ từ sau lần đó, mỗi khi tôi xã giao với khách hàng, Tây Cố sẽ đưa đón toàn bộ hành trình , tuy rằng công ty cũng không có lệnh cấm đoán tình yêu văn phòng, nhưng cứ như vậy, lời đồn quá mức mãnh liệt đã quấy nhiễu đến công việc thường ngày.
Tây Cố điều đi rồi, sự kiện thiếu nam nhân vật chính, hơn nữa bình thường hai chúng tôi ở công ty làm việc tương đối im lặng, bởi vậy đồn qua một trận, rốt cục dần dần hết sốt.
Cuộc sống tiếp theo vẫn có thứ tự ngăn nắp, chiếu theo quỹ đạo từ trước mà đi, nhưng dường như có cái gì không giống, có lẽ là vì chờ mong nhiều hơn, thiếu đi chết lặng.
Sinh nhật của tôi là đầu năm, kỳ thật đáy lòng tôi có khi vẫn đang thôi miên bản thân, chỉ cần chưa tới sinh nhật, cho dù qua năm tôi cũng vẫn như cũ là 29. Đáng tiếc tôi không sinh vào cuối năm, tự mình an ủi không mấy tháng nữa đành phải tiếp nhận này sự thực đau đớn thê thảm này.
Tây Cố trước một tuần đã bắt đầu xem xét nhà hàng, sinh nhật tôi hôm nay là thứ sáu cuối tuần, sau khi tan tầm hai người đi thẳng đến nhà hàng, thử nghiệm bữa tối dưới ánh đèn trong truyền thuyết.
Thật ra căn bản không có ngạc nhiên vui mừng gì lớn, Tây Cố trong tình cảm rất ngốc, tôi cũng không trông cậy vào anh có thể có nhiều sáng ý.
Hoa tươi, bánh ngọt, nhẫn.
Nói cái gì, thật sự là một màn cũ rích đến không thể cũ rích hơn, nhưng không biết vì cái gì, khi Tây Cố đem nhẫn chậm rãi đeo vào đầu ngón tay tôi, tôi vậy mà khống chế không được nước mắt của mình, mất mặt ở trước công chúng rơi lệ.
“Làm sao đột nhiên lại khóc?” Anh vội vàng lau nước mắt của tôi, động tác hơi lộ vẻ thô lỗ.
“Không có việc gì.” Tôi nghiêng đầu né tránh ma trảo của anh, âm thầm lo lắng có thể hay không bị anh đùa giỡn khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ của tôi, thành tiểu thư gấu mèo. . . . . Được rồi, là a di gấu mèo, thật sự quá mất mặt.
Anh cũng có chút ngượng ngùng, thu hồi tay nói, “Em còn chưa có cầu nguyện đâu.”
Tôi nín khóc khẽ tiếu, gật gật đầu, hai tay tạo thành hình chữ thập thành kính cầu nguyện.
Nguyện vọng của tôi rất đơn giản, cũng rất tham lam:
Tôi hy vọng, sau này mỗi một ngày đếu có thể giống như ngày hôm nay vậy…
Tôi yêu người đàn ông này, tôi cùng anh vượt qua những năm tháng ngây ngô, chúng tôi tay nắm tay, cùng nhau thành thục, cũng cùng nhau chầm chậm già đi.
Buổi tối này tốt đẹp như thế, vô luận tương lai như thế nào, tôi nghĩ tôi sẽ vĩnh viễn nhớ rõ một đêm đèn đuốc tinh quang này, óng ánh như thế.
Tôi trải qua, tôi say mê, tôi dừng lại.
Chờ khi già đi thì ôm những hồi ức này, tôi đột nhiên cảm thấy, cả đời này đã đủ.