Đọc truyện Quân Sinh Ta Đã Lão – Chương 66
Đã bao lâu rồi?
Người thiếu niên kia rốt cục bước vào hàng ngũ tốt nghiệp khóa này. Nhưng tôi như thế nào cũng không thể tưởng tượng được anh vậy mà lại lựa chọn vào cùng công ty tôi, tôi vốn tưởng rằng, vốn tưởng rằng…
Vốn tưởng rằng cái gì? Tôi lại nói không rõ được.
Anh ở lúc tôi 27 tuổi, mang đến cho tôi một mùa đông lạnh lẽo nhất. Lại ở mùa xuân năm tôi 29 tuổi này, không hề báo động trước tiến vào tầm nhìn của tôi.
Nhâm Tây Cố…
Ba chữ chói mắt trong danh sách kia hết lần này tới lần khác thiêu đốt mắt tôi, tôi bình tĩnh nhìn vài giây, giơ tay khép lại danh mục.
Buổi họp sáng ngày hôm sau có nhắc tới thực tập sinh lần này vốn trung tuần giữa tháng sẽ báo danh, sau khi huấn luyện hai tuần ấn theo phạm trù chuyên ngành cùng phương hướng trọng điểm trong lúc huấn luyện, lại phân phối đến các phòng ban.Sau khi kết thúc buổi họp tôi vào phòng nước pha ly cà phê mang vào văn phòng, ngồi trước máy vi tính ngẩn ngơ phát ngốc, rồi sau đó đột nhiên đứng dậy mở cửa sổ thở sâu, để cho đầu tỉnh táo, tỉnh táo lại.
Tôi nói với bản thân, cứ coi như không có chuyện gì, cứ theo lẽ thường làm việc đi. Nhưng trong lòng dù sao vẫn có vài phần bận tâm hư không, đến gần giữa tháng, càng bắt đầu phát ra tâm thần không yên.
“Quản lí…”
“Có việc?” Tôi buông bút trong tay, nâng mắt lên.
Ada kế hoạch viên nhỏ giọng nói, “Vừa rồi mọi người thương lượng một chút, liên hoan tuần này có thể dời lại đến cuối tuần hay không? Tụi em tính hôm thực tập sinh vào phòng thì liên hoan, đến lúc đó cũng tiện làm quen với người mới.”
Trong công ty có quy tắc cũ, vì để tăng tình cảm giữa các nhân viên, bình thường chúng tôi mỗi tháng sẽ liên hoan hai ba lần. Ada cũng là người mới, thường thường bị mấy ma cũ sai sử làm tiểu muội thông truyền kiêm chạy vặt linh tinh.
Ngón trỏ tôi nhẹ gõ mặt bàn, chậm rãi nói, “Chỉ có chuyện này?”
Khuôn mặt nhỏ của cô nàng trắng ra, “… Dạ.”
Tôi cầm lấy văn kiện trong tay, thản nhiên nói, “Chị hy vọng về sau không cần trong thời gian làm việc thảo luận việc riêng, mấy vấn đề này có thể sau khi tan tầm tới tìm chị.”
“… Đúng, thực xin lỗi, quản lí.” Cô bé vội vàng hấp tấp nói, hai tay bắt vào nhau, khẩn trương đi ra ngoài.
Đợi đến khi cửa bị đóng lại, tôi nhịn không thấp giọng cười ra tiếng, gương mặt than bị phá vỡ
La Lỵ nói đúng, làm ác thật thú vị, tôi thích mặt không chút thay đổi giả nghiêm dọa người mới… Đặc biệt là thời điểm tâm tình không tốt.
Cách cửa thủy tinh trong suốt nhìn cảnh tượng Ada vừa về đến chỗ ngồi đã bị xung quanh bao vây gặng hỏi, aiz, người trẻ tuổi chính là như vậy sức sống bừng bừng a. Tôi kéo kéo áo đoan trang thu chân, bắt đầu phê văn kiện.
Tôi rốt cục có thể hiểu năm đó chủ quản vì cái gì thường nói năng thận trọng, ăn mặc nghiêm cẩn. Sám hối lại năm đó khi mới ra đời từng oán thầm cô ấy là Lão xử nữ … Nay bản thân nghiễm nhiên cũng là một phiên bản.
Tại tổng bộ ý thức nam quyền dâng cao này, nếu muốn thu phục nhân tâm cấp dưới nhanh nhất, trừ bỏ năng lực công tác phải xuất sắc, đồng thời tôi cũng phải nỗ lực tạo thân phận vô tính, xuất ra uy nghiêm, không cho mấy tên lỏi đời thấy tôi trẻ tuổi mà ức hiếp, lợi dụng sơ hở.
Tuy rằng vừa mới đến nhậm chức, nhưng tổng kết quý này tôi hy vọng có thể mau chóng đem công trạng khoe ra, cho dù bại bởi những chủ quản nam tính này, tôi cũng không muốn thua quá nhiều, ít nhất vị trí quản lí này tôi còn muốn ngồi lâu một chút.
Nghe Chung Ý nói năm trước cô ấy rốt cục gả ra ngoài, làm tôi vẫn như cũ độc thân thổn thức cảm khái, không có tình yêu tôi dồn sức cho sự nghiệp, dao động ở hai đầu, dù thế nào cũng sẽ không quá tổn thất.
Rất nhanh đến ngày thực tập sinh báo danh.
Địa điểm huấn luyện tại lầu tám, trong ngành các nữ đồng bào xuân tâm nảy mầm thật lâu, nghỉ trưa thì tốp năm tốp ba chạy lên lầu tám.
Cả ngày tôi không có ra văn phòng, buổi sáng vào công ty thì theo bản năng nhìn lướt qua hướng cửa, không thấy thân ảnh kia, không tự giác hít một hơi, bước nhanh chân vào thang máy.
Sáng sớm hiệu suất công việc rõ ràng bão táp, vì đem đầu nhồi vào, không để cho ánh mắt rời khỏi hồ sơ một giây nào.
Nghỉ trưa tôi gọi món ăn ở bên ngoài, trực tiếp trong văn phòng giải quyết, tôi thừa nhận tôi còn chưa đủ kiên cường, tôi sợ hãi bản thân khi gặp lại làm không được như trong trong tưởng tượng, thản nhiên như vậy.
Căn tin ở lầu một, tôi cơm nước xong đứng ở phía trước cửa sổ nhìn xuống, khoảng cách xa như vậy, thật ra thấy không rõ mặt bọn họ, nhưng tôi vẫn như cũ ngơ ngẩn nhìn, đè nén xuống suy nghĩ, lại phát hiện bản thân thì ra vẫn khổ sở như vậy.
Tình yêu thật sự là quá tổn thương người.
Bạn nói vì cái gì phụ nữ lại ngốc như vậy, làm sao trên đời này không có thuốc xóa ký ức, biết rõ không có khả năng còn nghẹn lại trong đầu, ra sức dày vò bản thân.
Tới khi gần tan tầm vài chủ quản đến bắt chuyện với tôi, nói đi đến phòng huấn luyện chọn người mới.
Tôi đi theo phía sau bọn họ, chờ bọn họ đẩy cửa mới đi vào.
Đánh giá thái độ người mới không tệ, khi mở cửa không ai quay đầu, vẫn như cũ tập trung tinh thần nhìn hình chiếu trên PPT.
Tôi ngồi xuống xong quản lí truyền thông đưa cho tôi một chồng bài thi, “Vừa mới cho thực tập sinh làm thi thử lâm thời, cô có muốn nhìn xem có hợp ý hay không?”
Tôi tiếp nhận tỉ mỉ lật lật, khi lật đến bài thi đếm ngược thứ hai tôi dừng dừng, trên mặt chữ viết ở nét kết thúc thì giơ lên cao cao, cùng chữ kế đó giương nanh múa vuốt dính cùng một chỗ, không cần nhìn kí tên, bút tích quen thuộc này tôi liếc mắt một cái có thể nhận ra.
“Cô cũng thấy được cậu ta không tệ?” Quản lí bên cạnh thấy ánh mắt của tôi dừng thật lâu trên bài thi này, mở miệng nói.
Tôi hàm hồ “Ừm” một tiếng, không có nhiều lời.
Anh ta ngược lại hưng trí ngẩng cao nói, “Cô khoan hãy nói, cậu ta là tôi phụ trách phỏng vấn, vốn đang muốn nhận đến trong tổ mình, đáng tiếc cậu ta lúc phỏng vấn lại chỉ rõ muốn đến phòng cô, đợi chút tôi gọi cậu ta qua gặp mặt.”
Tôi vội lắc đầu, “Không cần, thật sự không cần.”
Anh ta cười nói, “Cô khẩn trương cái gì, dù sao đợi sau khi kết thúc huấn luyện cậu ta lại cũng đến phòng cô báo danh, dù sao đều phải gặp.”
Tôi không hé răng, trên mặt vẫn là trạng thái bình tĩnh nhất quán, trong lòng đã loạn thành một đoàn.
PPT vài phút sau thì chiếu xong, sau khi hướng dẫn viên lên đài làm tổng kết, nhóm thực tập sinh lục tục đứng dậy thu thập này nọ, chuẩn bị trở về.
Tôi cứng đờ tại chỗ, bên tai chỉ nghe thấy quản lý bên cạnh giương giọng hướng về phía trước hô, “Nhâm Tây Cố, lại đây một chút.”
Không chờ bao lâu, một bóng dáng bước đến, một lần nữa dừng ở trước mặt tôi.
“Hai người trước làm quen một chút,” quản lí hoàn toàn không nhận thấy dị trạng gì, tiếp tục nói, “Cậu ta gọi là Nhâm Tây Cố, là một cậu nhóc rất năng nổ, ” rồi sau đó lại quay qua Tây Cố nói, “Vị này chính là quản lí phòng tiêu thụ, cấp trên sau này của cậu…”
Phía sau anh ta còn nói tiếp cái gì đó, tôi đã nghe không được nữa.
Toàn bộ tâm thần tôi đều chống đỡ sự xâm lấn của một cá nhân, anh đứng ở trước mặt tôi, yên lặng nhìn tôi, anh trở nên gầy như vậy, cách quần áo còn có thể nhìn rõ xương bả vai hở ra, không khí áp lực khôn kể, anh chậm rãi vươn tay về phía tôi, mỉm cười nói một tiếng, “Xin chào.”
Tôi dừng lại, vươn tay cùng anh nhẹ nhàng nắm, gượng gạo đáp lại, “Xin chào.”
Trong nháy mắt hai người nắm tay đều hơi hơi chấn động, tôi nhanh chóng thu hồi tay lại, không dấu vết quay đầu nói với quản lí bên cạnh hai câu cho có lệ, rồi sau đó lại hướng về phía chủ quản bộ ngành xin lỗi, chào một tiếng, xoay người rời đi.
Thứ ba tôi không có gặp anh, thứ tư, thứ năm cũng như thế.
Thật ra không muốn gặp mặt tuyệt không khó. Chỉ cần tôi không chủ ý lên lầu tám, anh cũng không cố ý xuống dưới tìm… Liên hệ giữa người với người nếu song phương đều muốn cắt đứt, thật sự rất đơn giản.
Buổi tối chính là theo lệ liên hoan trong phòng, lần liên hoan này cũng có thể coi là buổi gặp mặt người mới. Tôi trước đó đã biết, gần đến cửa, tôi lại nhịn không được muốn rút lui có trật tự.
Trằn trọc trù trừ sau một lúc lâu, tôi cuối cùng vẫn là mang theo túi xách, vào ghế lô.
Cửa thủy tinh chỉ khép hờ, tôi không chút nào cố sức đã sớm nhìn đến anh đang ngồi ngay ngắn trong tiệc, trong phòng nhân viên nữ đã ít lại lần lượt vây quanh bên người anh.
Tôi lần đầu tiên đến muộn, đứng ở ngoài cửa xấu hổ dừng dừng, còn chưa nghĩ ra cách từ chối, trong ghế lô Ada xuyên thấu qua cửa thủy tinh mắt sắc nhìn đến tôi, vội vàng ngoắc gọi tôi đi vào.
Một bên mấy nhân viên nam phỏng chừng lòng mang oán niệm đã lâu, khi bọn họ nhìn đến tôi đi vào thì nhao nhao chế nhạo ồn ào nói với Tây Cố, “Đây chính là đóa hoa của phòng chúng ta —— quản lí! Còn không mau tự giới thiệu một chút, thử xem có thể hay không sắc dụ cô ấy.”
Lòng tôi rủa thầm một tiếng, chừng nào quay về tôi phải trừ tiền lương bọn họ!
Đối mặt sự chế nhạo của mọi người, Tây Cố cũng phá lệ tốt tính không có đương trường phát tác, anh nghiêng người, nghênh đón tôi, giống như mới gặp, nhẹ nhàng nói:
“Tôi là Nhâm Tây Cố… Tây Cố trong ‘Quỳnh quỳnh bạch thỏ, đông tẩu tây cố’.”
Bóng dáng Nhâm Tây Cố nho nhỏ trong trí nhớ lần đầu tiên gặp nhau kia cùng người thanh niên trước mắt trong phút chốc chồng lên nhau…
Thời gian quá vội vã a, hơn mười năm quang âm này cũng chỉ là một cái nghiêng người của anh, một cái bất đắc dĩ hồi tưởng của tôi.
Cho dù mỹ nhân như hoa, rốt cuộc cũng địch không lại năm tháng như nước chảy này.