Quân Sinh Ta Đã Lão

Chương 51


Đọc truyện Quân Sinh Ta Đã Lão – Chương 51

Nguyên bản Tây Cố lập kế hoạch ngày mùng 1 tháng 5 hai người cùng nhau đi du lịch, nhưng thừa dịp tuần lễ hoàng kim 1 tháng 5 nhiều người đi du lịch, đến lúc đó người đông nghìn nghịt, không thấy được phong cảnh gì, toàn nhìn thấy đầu người.

Thuộc tính tính trạch nữ của tôi rất mạnh mẽ, tình nguyện ở trong nhà hưởng thụ thế giới của hai người cũng không muốn đi ra ngoài, người người chen nhau.

Tính cách hai người trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, tôi thích yên tĩnh, anh tính nết nóng nảy hiếu động, nhưng nếu là tôi kiên trì, anh sẽ thỏa hiệp.

“Không đi tỉnh ngoài du lịch, vậy trong nội thành đi dạo cũng được.”

Tôi “Ừ” một tiếng, gật đầu, có lệ nói, “Anh tìm chỗ đi, nhín thời gian em đi với anh.”

Anh không vừa lòng lắm ngồi xuống bên cạnh tôi choảng một tiếng mở ra notebook của anh, dùng sức thô bạo làm cho tôi lo lắng anh sẽ đem màn hình làm hỏng mất, tôi thấy anh xếp bằng hai chân notebook tùy ý gác lên đùi bắt đầu lướt web chọn địa điểm, không khỏi mang theo một tia áy náy quay đầu nhẹ nhàng hôn lên đôi mày đang nhíu chặt của anh, “Vậy khổ cực anh.”

Anh ánh mắt bất động, nhưng khóe môi đang mím lại mềm xuống dưới, rõ ràng thập phần hưởng thụ.

Thật ra hai người cùng một chỗ, ngoại trừ tình cảm mãnh liệt ban đầu ra, qua một thời gian dài trong nhà, cuộc sống gia đình thường thường nhạt nhạt, đây cũng là hình thức chung sống quen thuộc của tôi với anh gần mười năm qua. Tôi với Tây Cố ăn ý mười phần không nhắc đến chuyện nhà hai bên, mồng 1 tháng 5 ngoại trừ là tuần lễ du lịch hoàng kim , cũng là lúc khách tha hương trở về nhà.

Rời xa nơi chôn rau cắt rốn đã ba năm, trừ bỏ Tết âm lịch thì chỉ có 1 tháng 5, quốc khánh mới có thời gian trở về cùng cha mẹ tụ họp, đây vẫn là lần đầu tiên cự tuyệt ba mẹ, lựa chọn Tây Cố cùng nhau ở lại Thượng Hải, trong lòng luôn có cảm giác tội lỗi.

Trong điện thoại giọng điệu của mẹ tuy rằng thất vọng nhưng rất nhanh đã phấn khởi lại tinh thần, “Không quay về có phải bởi vì bạn trai hay không a?”

Tôi nhìn Tây Cố một cái, lập lờ “Dạ” một tiếng.

Mẹ ở đầu điện thoại bên kia yên lòng, “Aiz, vậy tốt! Vậy tốt lắm, gần đây mới quen? So với Lữ Lương như thế nào? Làm công việc gì? Bao nhiêu tuổi rồi? Cha mẹ gia đình anh ta ra sao…”

Choáng váng choáng váng…

Tôi bưng trán, đầu to như cái đấu, “Mẹ, hiện tại bát tự còn không có so đâu, mẹ tra hộ khẩu sao, từ từ lại.”

“Làm sao lại không cần so? Không phải là bạn trai sao, mẹ nói con à, lúc trước kia Lữ Lương tốt người vậy con không được, hiện giờ bạn trai mới này phải cho mẹ xem xét tính nết, con xem con chọn đông chọn tây nhiều năm như vậy, sắp tới đã 28 rồi, cho rằng chính mình vẫn là hoàng hoa khuê nữ chịu được dày vò? Không được không được, mẹ càng nghĩ càng không thích hợp, nếu không ngày mai mẹ cùng với ba con đi đến chỗ con xem xét xem xét…”

“Ai nha mẹ, xin mẹ, đừng nói mãi việc này được không.” Vòng vo một hồi đều nói đến chuyện kiểm nghiệm đối tượng kết hôn, khiến cho tôi bây giờ vừa nhìn thấy số điện thoại nhà gọi đến lại đau đầu, quả muốn làm bộ như không có ở đó để nhận điện thoại.


Tây Cố lặng lẽ dựa sát lại đây cũng dựng thẳng lỗ tai nằm ở sau lưng tôi nghe góc tường, tôi bất đắc dĩ gạt gạt tóc của anh, đẩy đẩy anh, nhanh chóng đem điện thoại chấm dứt.

Cúp điện thoại được vài phút, hai người đối diện không nói gì.

Tôi không nghĩ kỳ nghỉ tốt đẹp lại bị tâm tình như vậy ảnh hưởng, chủ động đi chọn mấy cái đĩa, một người một chai bia, cùng anh xem một bộ anh hùng hành động của Hollywood.

Chuyến bay của Chung Ý là lúc chạng vạng, nhận được tin nhắn của anh là lúc Thành Long đang ở Las Vegas biểu diễn quyền cước, tôi do dự vài giây, chọc chọc Tây Cố bên cạnh đang chuyên chú nhìn màn hình, “…Ừ, em hiện tại có chuyện phải làm.”

Anh tiện tay bấm phím tạm dừng, quay đầu nhìn tôi, “Làm sao vậy?”

“Em hiện giờ phải đi đón máy bay, cho nên…” Tôi chột dạ, hy vọng có thể mập mờ bỏ qua.

Tây Cố cũng không dễ lừa gạt, nhạy cảm nói, “Bạn? Bạn nam? Anh quen?”

Tôi lắp bắp, nói thật——

“Là Chung Ý.”

Quả nhiên, tên này vừa ra khỏi miệng chính là một trận trầm mặc bức người.

Anh nắm lấy tay của tôi, trực tiếp đánh gãy, “Không cho đi!”

Tôi nhăn mày, “Đừng tùy hứng, Tây Cố, cuộc sống của em không thể nào chỉ chuyển vòng quanh một mình anh, em không can thiệp chuyện xã giao của anh, nhưng em cũng có chuyện xã giao của mình.”

Anh nóng nảy, “Anh không có cái ý kia, nhưng anh ta là bạn trai cũ của em, anh ta ở Thượng Hải chẳng lẽ chỉ quen biết một mình em, cũng không nên cho em đi đón?”

“Anh cũng không phải không biết cái bạn trai cũ chỉ là trên danh nghĩa, hai người chưa từng có gì thật cả.”

Anh khóa trụ hai mắt tôi, “Đúng, anh biết em không có gì, nhưng không có nghĩa anh ta cũng nghĩ như vậy.”


Tôi có một chút không khống chế được, nói, “Cho dù Chung Ý thật nghĩ như vậy, nhưng so với anh và Sở Kiều quang minh chính đại hơn nhiều, em chưa từng hạn chế hai người gặp gỡ, anh cũng đừng khoa tay múa chân với em.” Tôi nghĩ cho dù là phụ nữ lý tính đi nữa ở trong tình yêu cũng hào phóng không nổi, cho dù sự kiện cháo củ từ cứ như vậy hồ đồ trôi qua, nhưng lòng tôi vẫn cất giấu một cái dằm, thường thường đâm trúng vài chỗ.

Anh bỗng nhiên bỏ tay tôi ra, ngực phập phồng kịch liệt, nỗ lực kiềm chế tính tình quay lưng không nhìn tôi, “Được, đi, em đi, em cứ việc đi. Em có ý trung nhân cũ của em, bạn trai cũ, đối tượng kết hôn cũ, anh từ đầu tới đuôi chỉ có một mình em, em đến tột cùng còn lo lắng cái gì, còn muốn anh làm như thế nào.”

Tôi có vài phần ủy khuất, chúng tôi bắt đầu quá muộn, đến độ tuổi này người trưởng thành nào chưa từng có quá khứ?

Ai mà không có vài câu chuyện cũ dây dưa uẩn khúc, ai không có vài giấc mộng không thành?

Yêu cầu tôi giống như mấy cô bé mới lớn, cảm tình lịch duyệt là một trang giấy trắng chờ anh đến điền vào thật là không có khả năng. Tôi tựa đầu để lên sống lưng rộng lớn của anh, nhẹ nhàng ôm vòng quanh eo anh: “Tây Cố, những quá khứ này em không có biện pháp thay đổi, nhưng nếu đã quyết định cùng anh chung một chỗ, trong lòng em cũng chỉ có một mình anh, quá khứ cuối cùng vẫn là quá khứ, em hy vọng người có thể nắm tay đi tiếp là anh. Em tức giận cũng là sợ anh cùng Sở Kiều kết giao không chắc chắn đúng mực, cũng không có ý không cho phép anh cùng người khác phái qua lại, đồng dạng, em cũng sẽ giữ chắc chừng mực của mình, sẽ không cho người khác bất luận cơ hội nào.”

Tây Cố không nói gì, vẫn như cũ đưa lưng về phía tôi .

Tôi âm thầm thở dài một hơi, nắm lên túi xách xoay người đi ra ngoài. Chạy xuống cầu thang còn không ra tới cửa tiểu khu, hoắc mắt, chuông di động vang lên rung trời.

Tôi nhấn phím tắt tiếng, không có nhận điện thoại, nhưng là dừng bước chân.

Không bao lâu, trên hàng lang phía sau tiếng bước chân ầm ầm hấp tấp vang lên, một đường chạy như điên xuống.

Tôi xê dịch vị trí, hai tay khoanh trước ngực đứng ở bên cạnh cửa sắt, người nọ luống cuống, cũng không nhìn đường, cầm di động vừa chạy vừa oán hận nhìn chằm chằm màn hình không buông, cũng không sợ cứ như vậy sẽ lăn lông lốc ngã xuống.

Trong khoảnh khắc anh vẫn nhìn điện thoại không chớp mắt chạy lướt qua tôi kia, tôi thản nhiên đưa ra nụ cười mỉm, “Tây Cố.”

Anh vẫn theo quán tính chạy thêm hai bước mới thốt nhiên dừng lại, quay đầu lập tức lại chạy trở về.

Tôi không cho anh có thời gian ra oai hoặc là khởi binh vấn tội, trực tiếp cầm tay anh lôi kéo anh đi ra bên ngoài, “Nhanh lên, chờ anh đi tới sân bay hỗ trợ tiếp đón đây.”

Anh lộ ra biểu tình như vui lại như giận, cuối cùng hung hăng trong lúc đứng đón xe taxi ở trên xương quai xanh tôi gặm mạnh một cái, “Dù sao em cũng định là anh ăn chắc rồi.”


Tới sân bay thì màn đêm đã buông xuống, đại sảnh tiếp khách nơi ngọn đèn rực rỡ, Chung Ý chính không chút nào để ý hình tượng dựa trên đống hành lý xếp cao tới ngực, áo sơmi trên người cởi ra hơn phân nửa, cà-vạt bị kéo thấp xuống, áo vest rộng rãi khoác ngoài, mang theo vẻ mệt mỏi nhàn nhạt.

Tôi bước nhanh qua, “Chung Ý!”

Tây Cố theo sát bên cạnh tôi, Chung Ý nghe tiếng quay đầu nhìn đến anh thì dừng lại, bỡn cợt nói, “Ơ, em trai Tây Cố, cùng chị Manh Manh đến đón anh?”

Tây Cố tiến vào trạng thái gà chọi, đưa tay nắm cả vai tôi, “Ừ, tôi cùng bạn gái đến đón anh.”

Tôi có chút xấu hổ mở lời, “Ngại quá à, Chung Ý, chờ thật lâu rồi sao.” Vừa nói vừa đi qua hỗ trợ xách hành lý.

“Không lâu, chỉ chờ sắp hóa đá mà thôi.” Chung Ý miệng từ trước tới nay luôn ba hoa, “Đáng tiếc chờ đến chờ đi không chờ được mỹ nữ, thất vọng a, thất vọng đến anh thật muốn đấm ngực dậm chân.”

“Thất vọng như vậy thì quay về của ‘mỹ nhân hương’ của anh đi là được.” Tôi cũng không ngẩng đầu lên nói, Nhâm Tây Cố đi đến bên người tôi yên lặng tiếp nhận hành lý trên tay tôi.

Chung Ý liếc Tây Cố một cái, ngân nga nói, “Dạy dỗ không tệ nha. Cục cưng, trước kia thật sự là coi nhẹ em. “

Nhâm Tây Cố thoáng chốc lại nổi khùng.

Tôi vỗ vỗ tay anh, quay đầu nói với Chung Ý, “Anh cũng đừng chèn ép Tây Cố, bằng không thì cu li chạy mất, mấy thứ hành lý này tự mình anh kéo tới khách sạn đi.”

“Ý là em muốn dẫn cậu ấy đi bỏ lại anh?” Chung Ý bi thương nói, “Anh chỉ biết phụ nữ đều hay thay đổi lại vô tình, lừa gạt tình cảm xong thì quay đầu bỏ chạy.”

Thần kinh tôi lại co giật, đau khổ kiềm chế xung động quen thuộc muốn đánh anh, “Câm miệng, Chung Ý.”

… Nhâm Tây Cố đen mặt nhìn hai chúng tôi có qua có lại, dọc theo đường đi không rên một tiếng, đem Chung Ý đưa vào khách sạn xong lập tức lôi kéo tay của tôi muốn đi khỏi.

“Manh Manh, chờ đã.” Chung Ý hiển nhiên không thức thời, trực tiếp không nhìn bộ mặt đen của anh gọi lại tôi.

Tôi bảo Tây Cố trước chờ một lát, nghe Chung Ý rốt cục nói cái gì.

“… Em thật cùng cậu ấy chung một chỗ rồi?” Chung Ý nói.

Tôi có chút không được tự nhiên “Ừ” một tiếng, rồi sau đó lại nhanh chóng bổ sung một câu, “Tây Cố đối đãi với em tốt lắm.”

Chung Ý đối với câu thoại của tôi từ chối cho ý kiến, chỉ bình tĩnh nói, “Cậu ta còn là một tiểu quỷ chưa đủ lông, quá nhỏ, em quản được?”


“Em cũng không muốn quá ràng buộc, dẫn dắt tính nết Tây Cố là tốt rồi, quản cũng quản không được.”

Anh trầm ngâm hạ, nói, “Bác trai bác gái bọn họ biết không?”

“Không biết.”Tôi chầm chậm lắc đầu, “Chờ thời cơ đến em sẽ nói … Aiz, anh cũng đừng khuyên, khuyên cũng vô dụng, chủ ý em đã định.”

Chung Ý lẳng lặng nhìn tôi chăm chú một lát, “Được, anh đây sẽ không nói đến vấn đề này, chỉ nói chuyện công.”

Tôi chắp hai tay hướng về phía Chung Ý, “Lần này có thể đem Lâm tổng câu tới tay hay không, toàn bộ dựa vào anh, em kính nhờ.”

“Thấy tiền sáng mắt!” Anh cười mắng, lẩm bẩm một câu, “Chờ điện thoại của anh, bất cứ khi nào có tin tức anh sẽ thông báo cho em.”

“Cùng anh ta nói chuyện gì?” Tây Cố lạnh buốt nói.

“Nói tiền, nói kinh doanh.” Nhận được câu trả lời vừa ý, lòng tôi thoải mái hơn rất nhiều, đối với một ít khuyết điểm nhỏ của Tây Cố cũng bao dung coi nhẹ. Tốt tính trả lời.

“Nói kinh doanh cũng cần liếc mắt đưa tình?”

Tôi liếc xéo anh một cái, mạnh miệng nói, “Ít nhất tốt hơn động tay động chân câu kết làm bậy.”

Anh nhìn chằm chằm tôi suy tư vài giây, đột nhiên tỉnh ra, “Về nhà em chờ đó cho anh.”

“Chờ cái gì?”

“Em nghĩ là cái gì…”

Thật ra tôi biết Chung Ý muốn nói cái gì, ven đường anh một mực bất động thanh sắc dò hỏi quan sát Tây Cố, anh ngụ ý là Tây Cố còn quá trẻ, sẽ không biết quý trọng tôi .

Giờ phút này tôi không quan tâm, không biết quý trọng tôi cũng không sao, tôi sẽ nỗ lực chỉ cho anh nên làm như thế nào, tính nết tôi là một khi hạ quyết tâm, không đụng tường sẽ không quay đầu lại.

Thật ra rất nhiều chuyện lúc ấy cũng không cảm thấy khổ, rất nhiều chuyện đều là sau này mới thấy đau lòng.

Nhưng mà dù biết là khổ, tôi cũng sẽ không quan tâm, dù là con đường tôi lựa chọn là con đường khó đi nhất.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.