Đọc truyện Quan Sách – Chương 5: Dụng tâm của Trần Kinh
Phòng làm việc rất yên tĩnh, bài thuyết giảng của Trần Kinh đã kết thúc từ lâu.
Nghiêm Thanh từ lúc bước vào văn phòng đứng vậy cho đến bây giờ, y vẫn chưa ngồi xuống.
Bây giờ tình hình của Phòng Lâm nghiệp rất rõ ràng, Triệu Văn Long có vấn đề, đào củ cải lên đem theo cả bùn, sau này nhất định sẽ còn nhiều chuyện xảy ra.
Như cán bộ của Phòng bình thường thì không nói gì, đều là thứ dầu cũ, trong tay chẳng có thực quyền gì, rốt cuộc đối với bọn họ trâu chết hay ngựa chết chẳng có quan hệ gì lớn, nhưng cốt cán có thực quyền trong tay như bọn Nghiêm Thanh thì lại không như thế.
Tạm thời không nhắc đến bọn họ vốn tồn tại hành vi vi phạm, cho dù vấn đề không tồn tại, sự biến động nhân sự trong Phòng có quan hệ trực tiếp đến tiền đồ của bọn họ.
Nhất là Nghiêm Thanh, y là chủ nhiệm văn phòng.
Nếu một tay nào đó trong Phòng bị thay đổi, cái chức chủ nhiệm của y có còn làm tiếp nữa hay không? Làm không được chức chủ nhiệm, y còn có thể bị điều đi đâu chứ?
Người chết cây sống còn phải xem tình hình, ở Phòng Lâm nghiệp này lúc nhiều chuyện thay đổi, bị điều ra ngoài thì điều đến đâu cũng là ngồi bàn lạnh, không có lãnh đạo nào sử dụng người có thể có vấn đề.
Nghiêm Thanh rất lo lắng, y không ngừng xem xét Trần Kinh, lần đầu tiên y cảm giác người thanh niên trẻ tuổi trước mặt, y đến bây giờ thực sự chưa nhìn thấu được.
Hai năm gần đây, ấn tượng Trần Kinh tạo cho người khác là không trưởng thành, có chút tài hoa, vui vẻ thoải mái, toàn thân từ trên xuống dưới mang khí chất thư sinh, động tí là không vừa lòng, ngựa non háu đá.
Lãnh đạo Phòng đau đầu với hắn, cấp dưới ở Phòng chẳng xem hắn ra gì, trong lãnh đạo Phòng Lâm nghiệp cũng xếp Trần Kinh vào loại đáng ngại nhất.
Nhưng một kẻ như thế, làm thế nào đột nhiên lại trở nên lão luyện như thế? Không lẽ tên tiểu tử này trước giờ che giấu không bộc lộ, đợi đến thời khắc mấu chốt giả heo mà ăn thịt cọp?
Nghĩ như thế, toàn thân Nghiêm Thanh chẳng thấy thoải mái, mông như ngồi trên bàn chông, tâm trí bấn loạn không biết thế nào mới tốt.
Y càng nghĩ đến chuyện Trần Kinh được từ tỉnh chuyển xuống, hơn nữa thân thế thế nào không ai biết, y thậm chí còn nghi ngờ Lâm Trung Tắc biết tường tận về Trần Kinh.
Nghiêm Thanh càng nghĩ càng hoang mang, đồng nghiệp mấy năm mà đến gốc gác người ta thế nào cũng không rõ, việc này thật không thể tưởng tượng nổi.
– Phó phòng Trần, nghe những lời của anh, tôi đã gỡ được những vướng mắc, một câu của anh bằng cả mười câu, anh yên tâm, tôi sẽ hỗ trợ anh theo dõi những việc trong Phòng, nếu có vấn đề gì tôi sẽ trực tiếp báo cáo lên anh, đợi mệnh lệnh của anh!
Nghiêm Thanh nói, y quyết định tạm thời dựa hơi Trần Kinh vô hạn.
Không thể không nói lời của Trần Kinh tác động đến y, trước mắt ở Phòng Lâm nghiệp, chỉ có Trần Kinh là người an toàn nhất, chỉ cần dựa vào điểm này thôi, Nghiêm Thanh dựa hơi Trần Kinh thì có thể ở vào thế không thể bại.
– Cốc, cốc, cốc.
Có người gõ cửa.
Nghiêm Thanh đứng dậy chuẩn bị mở cừa thì Trần Kinh xua xua tay, hướng về cửa bảo.
– Vào đi!
Hắn nói một câu vào đi, mà mắt cố ý nhìn xuống tài liệu 《Phòng cháy rừng 》đang mở trong đống tài liệu xếp ngay ngắn trên bàn hắn, đó là tài liệu cùa thu đông năm ngoái, bây giờ là xuân ấm hoa nở, tài liệu này là giấy bỏ.
Nhưng hắn xem rất chăm chú, hắn xem ước chừng mười mấy giây mới ngẩng đầu lên.
– Ai da! Phó phòng Đường, anh …! Anh có chuyện gì thì gọi cho tôi một cuộc, tôi qua chỗ anh, anh không cần thân chinh đến thế này! Anh Nghiêm, phiền anh chút, rót chén trà mời Phó phòng Đường, nào nào, mời qua đây ngồi!
Trần Kinh nhìn rõ người đến, rất nhiệt tình đứng lên trước chào hỏi, người đó không phải ai khác chính là Đường Liên một vị Phó phòng khác củaPhòng lâm Nghiệp. Đường Liên chủ yếu phân công quản lý nhân sự, mặt khác công việc của phòng Xanh hóa … cũng phụ trách.
Đường Liên bình thường thích cười, cũng có thể xem là một Phó phòng có thực quyền, so với tình cảnh của Trần Kinh hoàn toàn không giống, Trần Kinh là kẻ nghèo túng, có phần thiệt thòi, hắn với Đường Liên hiếm khi giao tiếp, hôm nay Đường Liên đến, Trần Kinh thực sự có chút ngạc nhiên.
Đường Liên hơn bốn mươi tuổi, người hơi béo, đeo một cặp kính, đầu tóc có chút xoăn xoăn, mặc dù ngoại hình không nổi bật, nhưng cách nói chuyện và tướng đi rất cóphong thái của lãnh đạo.
Có chút giật mình khi nhận chén trà từ tay Nghiêm Thanh, Đường Liên không kìm nổi lại liếc Trần Kinh.
Trần Kinh là nhân vật như thế nào ở Phòng Lâm nghiệp trong lòng ai cũng biết rõ, nhưng hôm nay hai người ngồi đối diện nhau như vậy, Đường Liên cảm nhận khác xa những gì y tưởng tượng.
Cách nói hành động của Trần Kinh bao gồm vẻ mặt của Nghiêm Thanh, cả hai đều thể hiện, ở chỗ này, Trần Kinh chính là chủ nhân thực sự, chủ nhân của chủ nhiệm văn phòng Nghiêm Thanh là nhân vật như thế nào?
Đó không phải là nhân vật mà bình thường Lâm Trung Tắc sắm vai sao?
Giở nắp chén trà ba lần, Đường Liên mới uống một ngụm trà nóng, bảo:
– Tiểu… Phó phòng Trần này, hôm nay tôi tìm cậu để kể khổ đây, có thể nói như thế đi! Gần đây Phòng Lâm nghiệp của chúng ta xảy ra rất nhiều chuyện, tất cả mọi người đều biết cả.
– Nhưng dù có xảy ra chuyện thì công việc vẫn phải triển khai phải không? Gần đây các người ở dưới khiếu nại rất nhiều, nói là rất nhiều công việc bị cắt bỏ, Phòng chúng ta rất nhiều bộ phận không thể hoạt động như bình thường, cậu nói xem …
Trần Kinh cười hì hì nói:
– Phó phòng Đường, ý của anh là nói về phạm trù công việc của tôi phải không ạ! Anh khiếu nại với tôi, tôi biết khiếu nại với ai đây? Một mệnh lệnh của Trưởng phòng, một đống lớn công việc ném xuống đây, anh nói xem tôi có ba đầu sáu tay cũng không làm kịp!
– Nói đi thì phải nói lại, trong Phòng Lâm nghiệp này từ trên xuống dưới ai cũng biết tôi là tên chẳng có bằng cấp học vấn gì, về phương diện công việc còn cần đồng nghiệp trợ giúp, chỉ bảo nhiều.
Gương mặt Đường Liên cười tươi, nói đùa:
– Tôi chỉ nghe thấy Phó phòng Trần tuổi trẻ tài cao, không học vấn không chuyên môn giống như cần câu của cậu, thiên hạ đều là đệ tử không học vấn không chuyên môn cả. Tốt rồi, những chuyện phiền não kia đừng nhắc đến nữa.
– Trụ cột được chọn lựa như cậu, ông anh như tôi đây chẳng thể giúp được gì, chỉ có thể hỗ trợ cậu mở rộng liên hệ thôi.
– Thế này nhé, đêm nay trưởng các trạm ở dưới vào thành phố, chi bằng mọi người tụ họp, cậu,tôi, anh em chúng ta cùng…
– Phó phòng Đường, xin ghi nhận hảo ý! Anh nói xem việc này người ta mời anh, anh sang bảo tôi làm gì?
Trần Kinh cười nói.
– Phó phòng Trần, câu này nói có chút không nể mặt rồi? Chu Sâm Lâm trạm lâm nghiệp xã Bình Động chắc cậu biết? Là anh ta mời, mọi người đều là người quen, cậu nói xem câu đó không phải là xem như người ngoài sao?
– Đi! Đi! Cùng đi nào! Việc này cậu đừng thoái thác, nghe lời ông anh này đi.
Thái độ của Đường Liên rất kiên quyết.
Trần Kinh mặt nở nụ cười, gật gật đầu bảo:
– Tốt thôi, nếu Phó phòng Đường đã kiên quyết như thế, tôi cung kính không bằng tuân mệnh!
Đường Liên vừa nghe câu đó, mừng rỡ quá đỗi, hai người họ nói chuyện phiếm một lúc, Đường Liên bỗng nhiên vỗ đùi:
– Ai da, chút xíu nữa là quên mất, có một văn kiện phòng Nhân sự thúc tôi trưa nay phải hoàn tất đưa qua, thế tôi đi trước nhé!
– Phó phòng Trần, chuyện tối nay không được quên đấy nhé, đến giờ đó chúng ta cùng ngồi xe của Phòng đi, quyết định như thế nhé!
Trần Kinh muốn đứng dậy tiễn, Đường Liên chắp tay từ chối, rốt cuộc hai người cũng nhiệt tình cùng ra đến cửa, Trần Kinh nhìn theo đến khi ông ta đi xa.
Trà vẫn còn ấm, Trần Kinh quay trở lại văn phòng từ từ thưởng thức trà, trong lòng cân nhắc ý đồ của Đường Liên.
Hai người tuy là đồng nghiệp, nhưng từ trước đến nay chưa từng giao tiếp với nhau, Đường Liên đột nhiên “nhiệt tình”, rốt cuộc là xướng màn gì đây?
Trần Kinh đưa tay lên xem đồng hồ, nghĩ đến việc buổi chiều phải đi Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật, tối lại còn ăn tối, trên tay còn một đống việc thường ngày, đó mới là công sức một ngày, bản thân hắn từ chẳng có việc gì, trở nên bận rộn nhiều việc.
– Phó phòng Trần, về việc dùng xe của anh, bên tôi sắp xếp một xe! Hiện nay ở Phòng có tổng cộng năm chiếc, theo nguyên tắc thì một chiếc dành cho Trưởng phòng Lâm, còn lại hai chiếc trước giờ là Phó phòng Triệu và Phó phòng Đường dùng.
– Hai vị lãnh đạo khác ( chủ nhiệm công hội, trưởng ban Kiểm tra Kỷ luật Kiểm tra) khá thích dùng chiếc Liebro cũ, còn chiếc Pickup hiện nay rất ít dùng, anh xem…
Nghiêm Thanh báo cáo.
– Tùy, anh không cần bận tâm việc tôi có mê tín! Hơn nửa, lãnh đạo Cục đều không chịu đổi xe, mọi người đều là vì việc công, làm gì tính toán nhiều thế?
Trần Kinh đáp.
– Vậy thì được, tôi về phân công cho tài xế Tiểu Lương, tên nhóc Tiểu Lương này rất biết chuyện, chịu khó!
Nghiêm Thanh mừng rỡ thấy rõ.
– Được, gì cũng được! Anh đi lo công việc đi!
Trần Kinh xua tay đáp.
Nghiêm Thanh cáo từ rời khỏi, vừa đến cửa thì Trần Kinh bảo:
– Anh Nghiêm …
Nghiêm Thanh lập tức quay đầu, Trần Kinh mặt nở nụ cười nói:
– Chuyện lúc nãy tôi và Phó phòng Đường nói anh cũng nghe! Tôi thấy có một vài việc chúng ta cũng không cần cứng nhắc như thế!
– Đối với công việc thì tôi chưa quen lắm, các vị trạm trưởng thì quen quá rồi.
– Tôi thấy ta làm thế này nhé, sau này công việc của tôi, mọi người phân chia phụ trách, không nhất thiết mọi chuyện đều báo cáo, mọi người đưa ý kiến, tôi ký tên tán thành, trước tiên cứ thế mà tiến hành!
– Ví như lấy công việc của anh làm ví dụ, có một số việc anh có thể lớn gan đi làm, nhưng đừng động tay động chân, như thế đối với công việc không có lợi…
Nghiêm Thanh đứng ngẩn cả người, kinh ngạc không nói nên lời, môi y mấp máy mấy lần, rốt cuộc cũng không thốt ra được lời nào.
Trần Kinh chỉ nhẹ nhàng nói vài câu, nhưng từng câu từng chữ nghe được đều khiến tim gan Nghiêm Thanh bị chấn động không ngừng.
Trần Kinh muốn làm gì đây? Hắn muốn thả lỏng, không ngờ hắn lại thoải mái buông quyền lực trong tay ra như vậy?
Nghiêm Thanh làm bao nhiêu năm chức Chủ nhiệm văn phòng, y nắm rất rõ quyền hạn trong tay y, bất luận là Lâm Long hay ai, bọn họ đều là những lãnh đạo xem trọng quyền lực, như thế mới khiến không gian phát huy năng lực của nhân viên cấp dưới bó hẹp trong khuôn khổ.
Hôm nay Trần Kinh lại làm ngược lại, không lẽ …
Nghiêm Thanh dùng trực giác nghĩ rồi nghĩ, lại thấy bản thân y nghĩ quá đơn giản.
– Được rồi, anh đi làm đi! Tôi nói với anh việc đó chỉ hy vọng anh đem cách nghĩ của tôi nói cho những người khác biết, nghe thử ý kiến của các đồng nghiệp xem sao.
Trần Kinh cuối cùng cũng hướng về phía Nghiêm Thanh phất tay ra hiệu đi đi.
Nhẹ nhàng giúp Trần Kinh khép cửa, ngoái đầu lại thêm nữa, Nghiêm Thanh bất ngờ hít một hơi sâu.
Y mới nói chuyện vài lần với Trần Kinh, trong lòng y đối với Trần Kinh đã có cài nhìn hoàn toàn khác xưa.
Ngay cái lúc y đóng cửa, y đột nhiên thấy rõ dụng tâm của Trần Kinh…
Lâm Trung Tắc đem một đống công việc vứt cho Trần Kinh, chính là nhìn trúng nền tảng của Trần Kinh, xử lý phần gót chân không vững của y.
Hiện nay Trần Kinh buông lỏng quyền lợi và trách nhiệm, trong tay mọi người đều có quyền, làm gì cũng không cần nói, Trần Kinh xem như đối nghịch với Lâm Trung Tắc.
Lấy quyền lợi mà bản thân không dùng đến đem cho người khác, đây hoàn toàn có thể gọi là chia rẽ đồng thời làm lung lạc lòng người, cái chiêu này người thường không thể nghĩ tới, bời vì người bình thường lòng dạ không thấu đáo như vậy.
Nghiêm Thanh quay đầu liếc mắt nhìn văn phòng của Trần Kinh với ý nghĩa sâu xa, lòng tin trong lòng y đột nhiên tăng lên, lưng thẳng tắp!