Đọc truyện Quan Sách – Chương 21: Chủ tịch huyện Mã Bộ Bình
Chủ tịch huyện Lễ Hà Mã Bộ Bình là người Lễ Hà, vài năm trước, huyện Lễ Hà chuẩn bị thành huyện tự trị, Mã Bộ Bình mượn ngọn sóng ấy mà leo lên.
Về sau chuyện huyện Lễ Hà thành huyện tự trị bị ngâm trong nước, nhưng đôi cánh chính trị Mã Bộ Bình đã đầy đặn, vị trí Chủ tịch huyện Lễ Hà y ngồi vững như núi Thái Sơn.
Người Lễ Hà đối với đánh giá Mã Bộ Bình chia làm hai phe, hai phe hoàn toàn bất đồng, người thích Mã Bộ Bình, cho rằng Mã Bộ Bình làm việc chịu khó, vì xây dựng và phát triển huyện Lễ Hà mà cống hiến sức lao động, chạy khắp nơi, có thể nói là cúc cung tận tụy.
Mà người không thích y, thì cho rằng Mã Bộ Bình thiếu năng lực, tư tưởng bảo thủ, những huyện khác muốn kinh tế phát triển, dùng nhiều biện pháp, chỉ có mình huyện Lễ Hà này vài năm nay kinh tế không có khởi sắc. Chuyện đó liên quan đến tư tưởng bảo thủ của Mã Bộ Bình.
Nhà Mã Bộ Bình không ở cùng khu người nhà Ủy ban nhân dân huyện, bố mẹ y còn khỏe mạnh, y ở Tây Thành trên dãy nhà nhà đầu tiên trên núi, cả nhà y đều ở đó.
Làm Chủ tịch huyện, nhân vật số một của Ủy ban nhân dân huyện, bình thường hay đi xã giao nhiều, bạn bè nhiều, người có ý đồ tiếp cận y nịnh bợ tự nhiên cũng không ít. Đừng nói là Mã Bộ Bình, chỉ là Phó chủ tịch huyện phân công quản lý bình thường, trong nhà cũng nghêng đón rất nhiều khách khứa.
Nhưng Mã Bộ Bình đối với chuyện này rất phản cảm, y không thích người dưới đến nhà y, mỗi lần gặp tình huống này, y thường không nể mặt. Cho nên nhà y rất thanh tĩnh, người khác không dám chọc y tự rước lấy xui xẻo.
Từ thị trấn đến nhà y, sau khi đến Tây Thành, vừa vặn một tiếng chạy xe ô tô, theo đường từ chân núi lên đỉnh núi, thẳng tắp đi lên, nhân dân trong huyện thường gọi con đường này là “Đường lớn lên trời”.
Mỗi ngày người đi trên con đường này rất ít, nhưng dân chúng gần đây mỗi ngày đều nhìn thấy xe của Chủ tịch huyện Mã, dù trời lạnh, buổi tối Mã Bộ Bình nhất định sẽ về nhà, trừ khi đi công tác!
Nhà của Mã Bộ Bình trên núi là nhà mầu trắng trong dãy, có một sân nhỏ, trong sân không có cây hoa, toàn là rau, phía đông sân có nuôi gà, hoàn toàn có phong cách nhà nông dân.
Chu Sâm Lâm qua tường nhà nhìn thấy tất cả trong sân, y bỏ hai binhg rượu trong tay xuống đất, nghỉ một lát, âm thầm lắc đầu.
– Cậu chính là rất khiêm tốn, không thích hưởng thụ! Đường đường là Chủ tịch huyện, mỗi ngày lại ở ngôi nhà như thế này…
Đối với ngôi nhà nhỏ này, Chu Sâm Lâm ngựa quen đường cũ, tự y mở cửa cổng, trong sân có ông lão đang hái rau, y cười hì hì đi lại gần, nói:
– Ông cậu thân thể vẫn cường tráng quá nha!
Ông lão quay đầu lại nhìn y, khuôn mặt đầy nếp nhăn tươi cười, nói:
– Sâm Lâm đến à? Lại mang đồ này nọ làm gì?
Chu Sâm Lâm cười nói:
– Đây là hai bình rượu mang cho ông cậu, ông lớn tuổi, uống chút rượu lưu thông mạch máu, đối với cơ thể cũng rất có lợi!
Ông lão phất tay, nói:
– Vào nhà, vào nhà đi! Cậu của cháu ở trong nhà!
Chu Sâm Lâm vừa nghe Mã Bộ Bình ở nhà, y hơi rụt cổ, cười không nổi.
Vợ chồng Mã Bộ Bình đều ở nhà, Chu Sâm Lâm chào mợ, vợ Mã Bộ Bình tự mình rót trà cho y.
Mã Bộ Bình đang xem báo, dáng người y cường tráng, tóc dày, ngồi trên sô pha, lưng thẳng thắp!
Người hiểu Mã Bộ Bình đều biết rằng, trình độ văn hóa của y không cao, trong thời kỳ đặc biệt tham gia quân ngũ, sau đó trở về được phân công công việc. Mã Bộ Bình có thể bước đến vị trí hôm nay, đều là mỗi bước mỗi dấu ấn, thật sự đi lên.
Rất nhiều người nói Mã Bộ Bình còn ngồi thượng vị là thời cơ y tốt, người nói những lời đó, đều là người không biết y, người hiểu y đều biết rằng, Mã Bộ Bình làm việc từ trước đến này đều rất cẩn thận tỉ mỉ, một sức mạnh dẻo dai và ngang tàng, đối với hai tính cách này của y, cho dù là đối thủ của y cũng không thể không bội phục.
– Cậu…
Chu Sâm Lâm chào Mã Bộ Bình, trong lòng y vô cùng lo lắng.
Chuyện về Lâm nghiệp Bình Động gần đây quá náo nhiệt, làm Trạm trưởng trạm lâm nghiệp Bình Động, phải nói y là bụng làm dạ chịu.
Nếu cần phải chịu trách nhiệm, Chu Sâm Lâm dám làm dám chịu, y tuyệt đối chưa đến mức sợ đầu sợ đuôi.
Tiểu tử Trần Kinh kia thật sự âm hiểm, không chỉ có không làm hắn chịu trách nhiệm, ngược lại hắn lại được ngợi khen, khen ngợi hắn biểu hiện quyết đoán trong quá trình điều tra việc tư nhân chặt phá rừng lấy củi bừa bãi tại Bình Động.
Phòng Lâm nghiệp sao lại biết Bình Động có tàng trữ gỗ? Khu vực Bình Động rộng lớn, núi non kéo dài không biết bao xa, mấy trăm mét khối gỗ giấu trong núi, sao có thể lộ ra? Nếu không có ai chỉ điểm, đội chấp pháp sao có thể vừa tra liền tìm ra ngay?
Trần Kinh có ý miêu tả đắp nặn Chu Sâm Lâm thành nhân vật như vậy.
Chu Sâm Lâm trong lòng hoảng sợ, bởi vì có một số việc y nhảy vào Hoàng Hà cũng không rửa sạch, hôm nay y gặp Mã Bộ Bình, có thể không chột dạ sao?
– Ô…
Mã Bộ Bình không rõ ràng ừ một tiếng, ngẩng đầu nhìn Chu Sâm Lâm.
Hai chân Chu Sâm Lâm khép lại, hơi sợ hãi ngồi đối diện Mã Bộ Bình, lúc này ánh mắt Mã Bộ Bình mới nhìn thẳng y, nói:
– Ở Bình Động đạt được thành tích như thế? Muốn vào thành phố làm gì?
Chu Sâm Lâm vừa mới ngồi xuống, thân mình từ trên ghế hơi dựng dậy, nói:
– Cậu, cậu đừng tin những lời đồn bên ngoài, trong Phòng, tên Phó phòng Trần ít tuổi kia, bị người trừng mắt là phải đáp lại ngay, cháu chính là người làm khó dễ hắn, bằng không…
– Bằng không thế nào? Bằng không anh thành anh hùng rừng phòng hộ phải không? Tặng anh giấy khen, cho anh vào Phòng làm việc, vẫn bị cho là gây khó dễ? Nếu thế là gây khó dễ, Phòng Lâm nghiệp chỉ sợ mỗi người đều muốn đeo đôi giầy nhỏ (trói buộc) đó thôi!
Mã Bộ Bình rõ ràng nói.
Vẻ mặt Chu Sâm Lâm đỏ bừng, bên cạnh vợ Mã Bộ Bình nghe thấy, hướng chồng nói:
– Được rồi, được rồi! Về đến nhà không nên nói chuyện công việc, Lâm Sâm vất vả đến đây chơi, anh nổi giận cái gì chứ!
Mã Bộ Bình gấp lại tờ báo trên tay, đặt lên bàn, nói:
– Anh ở trong Phòng lâm nghiệp đợi, thời điểm mấu chốt phải có chính khí. Chuyện lâm nghiệp Bình Động nội tình rốt cuộc ra sao, tôi tin anh hiểu rõ, lãnh đạo của anh không bắt anh chịu trách nhiệm, bao che cho anh, anh chế giễu, lại nói người ta cho anh đeo giầy nhỏ(trói buộc).
– Có người không biết phân biệt như thế không? Không đánh ngã anh, xử phạt anh, anh ngược lại cao hứng? Anh không thấy sỉ nhục, ngược lại thấy vinh quang, tư tưởng không chính đáng!
Chu Sâm Lâm hít thở dốc, trong lòng nghẹn thở khó chịu đến mức y muốn suy nghĩ cũng không được, y hôm nay mới cảm nhận được bản lĩnh của Trần Kinh, một dao nhỏ giết người không thấy máu. Làm cho chính mình, chịu thiệt mà không thể nói ra, nói ra nội tình lại trở thành không biết phân biệt.
– Trần Kinh điều tra ra việc Bình Động chặt phá rừng bừa bãi, hắn là chó ngáp phải ruồi, căn bản không phải có suy nghĩ, có kế hoạch hành động. Mã Văn Hoa hơi oan uổng, nhưng y là xí nghiệp đầu rồng của lâm nghiệp huyện chúng ta, mấy năm nay mở rộng đầu tư ở Bình Động đạt mấy chục triệu nhân dân tệ.
– Làm như vậy khiến y lỗ lớn, về sau ai dám đầu tư vào Bình Động? Việc này hoàn toàn đả kích người tích cực thôi!
Chu Sâm Lâm vẫn chưa từ bỏ ý định.
Mã Bộ Bình híp mắt nhìn Chu Sâm Lâm, hừ một tiếng nói:
– Cái gì? Chó ngáp phải ruồi? Có kế hoạch có suy nghĩ hành động? Lời anh vừa nói cho thấy chưa từng làm người trong quân đội, phép dụng binh, hư thì thực chi, kì thực hư chi (tuy giả mà thật, tuy thật mà giả), làm sao mà cos nhiều kế hoạch đến thế?
– Nếu chuyện Bình Động có kế hoạch từ trước, tiến tiến lui lui, phỏng chừng cả một khối vỏ cây cũng không điều tra được! Anh xem tôi nói đúng hay không?
Vẻ mặt Mã Bộ Bình dịu đi một ít, y dừng dại một lát, giọng nói trở nên dịu dàng, nói:
– Đánh giá một người phải khách quan, cái gì là chó ngáp phải ruồi? Vụ án Bình Động là chó ngáp phải ruồi, chuyện này cũng là chó ngáp phải ruồi sao?
Mã Bộ Bình chỉ một tin trên tờ báo trên bàn, Chu Sâm Lâm do dự một lát, cầm lấy tờ báo.
Đầu đề thứ hai của Đức Cao nhật báo “ yêu thương động vật, bảo vệ môi trường – Phòng Lâm nghiệp huyện Lễ Hà đánh ra cú đấm mạnh, nghiêm cấm những nơi tiêu dùng động vật quý hiếm”.
Trên tin tức có hình ảnh, trong ảnh có thể nhìn thấy rõ ràng nhà hàng quen thuộc, trên biển đề bốn chữ “quán cơm Hà Tây”, dưới biển hiệu cửa đóng chặt, dán giấy niêm phong, trên giấy niêm phong có chữ Phòng Lâm nghiệp Huyện Lễ Hà rất rõ ràng.
Chú Sâm Lâm tay hơi run, vội xem bài báo, càng xem sắc mặt càng kinh ngạc.
Bài báo rất dài, cả một trang, còn có tranh minh họa, tranh minh họa chủ yếu là hình ảnh một số người bảo vệ môi trường từng đề xuất kháng nghị, cùng với hiện trường quán cơm giết mổ động vật hoang dã.
Xem văn phong, cùng với cả bài báo, tạo nên chính khí nghiêm nghị, xem bài báo này, trong đầu hiện lên cảnh tượng gian thương không hợp pháp săn bắt động vật làm món ăn thôn quê, cùng với cảnh tượng động vật quý hiếm chết thê thảm trong tay con người, rất có cảm xúc hình tượng và tính kích động.
Chu Sâm Lâm một mạch xem hết, mãi đến cuối cùng có câu đề tặng : “ Trần Kinh – phòng Lâm nghiệp huyện Lễ Hà”, y nghĩ mắt mình nhìn lầm, day day mắt, đúng vậy, mắt nhìn rất chính xác, xác thực là tên Trần Kinh.
Tin tức hôm nay rất có nhân tính, không ca công tụng đức, chỉ đơn giản làm cảm động lòng người, tuy rằng tiêu đề nói là Phòng Lâm nghiệp huyện Lễ Hà đánh ra cú đấm mạnh, nội dung lại không đề cập bất cứ cái gì gọi là cú đấm mạnh, càng không xuất hiện những lời ngực đánh vỡ tảng đá lớn.
Cái gọi là ngực đánh vỡ tảng đá lớn, tức là những lời muốn kiên quyết như thế nào làm ra sao…
Chu Sâm Lâm không thể không thừa nhận, chính y bị bài báo này ảnh hưởng, chính y cảm thấy mình vào trong tập thể Phòng Lâm nghiệp Lễ Hà này rất vinh quang.
Y buông tờ báo, hít thở thật sâu, ý thức của y dần tỉnh táo.
– Trần Kinh thật lợi hại, không ngờ dám niêm phong nhà hàng của Trịnh Sảng! Hắn muốn làm gì? Sợ thiên hạ không đủ loạn sao?
Trong lòng Chu Sâm Lâm cảm thấy hơi mù mịt.
– Bắt tay vào làm từ tiêu dùng, từ bàn ăn bắt đầu tiến công tư nhân buôn bán động vật quý hiếm, đây là một lối suy nghĩ hoàn toàn mới, lối suy nghĩ này…
Âm điệu Mã Bộ bình kéo dài:
– Được, tốt…
Lúc nói đến chữ tốt thứ hai, Mã Bộ Bình đập tay xuống bàn trà, chén bát trên bàn trà đều rung, làm đổ nước trà ra ngoài!
Chu Sâm Lâm câm như hến, không dám gây ra tiếng động nào, y trước tiên hiểu được Trịnh Sảng đã xảy ra chuyện.
Trịnh Sảng xảy ra chuyện tất nhiên liên lụy đến Phan Minh Kính, Phan Minh Kính là người đứng đầu được chọn làm Phó chủ tịch thường trực huyện trong nhiệm kỳ mới, có thể vì chuyện này ảnh hưởng đến việc đề bạt y hay không?
Hơn nữa, Phan Minh Kính gặp chuyện không may, có thể ảnh hưởng đến tính toán tổng thể của Mã Bộ Bình hay không?