Quán rượu Tình yêu

Chương 8 Bắt cá hai tay


Bạn đang đọc Quán rượu Tình yêu – Chương 8 Bắt cá hai tay

Chương 8 BẮT CÁ HAI TAY
Từ buổi tối hỗn chiến ở Điểm hẹn, hơn một tháng sau, Duy không hề xuất hiện ở thành phố Kon Tum. Lam thỉnh thoảng vẫn đến nhà Vy ngủ ké. Cô và Vy là đôi bạn thân thân nhau từ khi còn học mẫu giáo. Cô xinh đẹp, dễ thương nên toàn bị đám con trai bám đuôi, chọc ghẹo nhưng có Vy thì đố ai dám lại gần cả hai. Tốt nghiệp Đại học, cô xin được vào làm trong một Ngân hàng nhỏ ở thành phố Kon Tum còn Vy ở lại huyện nhà làm quản lý khách sạn. Sau đó, cô nàng Vy gây chuyện đánh khách bị đuổi việc lên thành phố K mở quán rượu Một người, hai cô nàng lại thân thiết như trước. Tối nay, Lam đi dự tiệc liên hoan với mọi người trong cơ quan cô đên 11 giờ đêm. Xe taxi dừng lại trước ngõ hẻm không thể vào trong, cô phải xuống xe đi bộ. Ngay lập tức một chiếc xe máy chất ba rồ ga phóng theo vào trong hẻm. Lam nghe tiếng xe sau lưng, quay lại, cánh tay liền bị túm chặt đau điếng. Cảm giác run sợ ập đến, cô đạp mạnh vào phía dưới bụng của tên đang nắm chặt tay cô, chạy đi thật nhanh. Ba tên mặt mũi dâm tục kia liền chạy theo cô. Cô chạy ngay vào một cái nhà kho bỏ hoang ngổn ngang bàn ghế, tủ, chui sau vào dưới đống bàn, run lập cập rút điện thoại ra. Gọi cho Vy. Tắt máy. Cả nhà dì cô đều đi du lịch Vũng Tàu ba ngày nữa mới về. Cô bấm nhanh danh bạ, thấy tên “Anh Việt” ở ngay đầu tiên vội bấm nút gọi. [Thim một chi tiết nhỏ hin: Chị ấy và anh Duy mới gặp nhau có một lần hum đó níu không có đánh nhau chắc hai người cũng đã trao đổi số điện thoại rồi, nhưng do có chuyện nên chị ấy mãi khóc còn anh cũng im ru thành ra không có số…)
“Alo” Việt trả lời.
“Anh Việt! Nhanh tới cứu em. Nhà kho bỏ hoang hẻm A5 đường Huỳnh Thúc Kháng”.
Nói xong, cô vội dập máy, im lặng, quan sát động tĩnh. Ba gã dâm tục vẫn đang lật từng cái bàn, soi từng cái tủ để tìm cô. Hy vọng còn kịp. Cô thầm an ủi mình. Điện thoại chợt vang lên tiếng nhạc, là một đồng nghiệp gọi cho cô, cô cuống quít tắt máy. Ngay lập tức, xung quang cô nhập nhòe ánh sáng đèn pin từ điện thoại di động.
“Cô em xinh đẹp lúc nãy đá anh một phát, chỉ chút nữa thôi anh sẽ đá vào mông em.” Giong nói ồm ồm, ghê ghớm phát ra từ một gã mập.
“Bọn anh đi theo em từ nhà hàng Paradise. Chỉ định biết nhà nhóc thôi ai ngờ đâu nhóc lại đi có một mình. Bọn anh muốn nói chuyện với nhóc cả đêm nay. Hô hô hô”. Tên khác lại phát cái giọng nhẽo nhẹt làm cô thấy cổ họng nghẹn lại, hai tay run lấy bẩy.
Một mùi ghớm ghiếc phả vào mặt cô, sau đó là một bàn tay to lớn giật phăng áo khoác, xé toạt áo sơ mi của cô, nắm chặt chân tay cô lại.  Một gã ôm cô từ phía sau, bàn tay to bè bụm chặt lấy miệng không thể hét lên. Gã khác đang mò mẫm trên đùi cô, tuồn tay dưới váy. Khốn nạn. Khốn khiếp. Cô chỉ “um um” không thể la hét được.
Rầm!!!! [Anh hùng cứu mỹ nhân!!! Anh Việt đệp trai của em tới rồi. Hay lắm anh. Hên đây là nhà kho bỏ hoang níu không thì anh phải đền cửa rồi. Há há =))…)
Chỉ nghe thấy tiếng “hự”, “bốp”, “bốp”, “bốp”, “phịch”, “á” bên tai,  rồi một cái áo khoác to rầm phủ lên người cô, sau đó cô được một vòng tay mạnh mẽ nhấc ổng lên, ôm cô đi nhanh ra khỏi nhà kho đưa vào trong một chiếc taxi. Giờ Lam mới có thể nhìn rõ người đó, không phải Việt mà chính là người đã giúp cô dắt xe, người đã bị đánh rất là đau bằng gậy sắt đêm đó, người con trai mà đôi mắt nhìn cô như muốn hút cô vào trong đó. Cô òa khóc, giang tay ôm choàng lấy anh. Chiếc xe taxi lao nhanh trong đêm.
Trong nhà kho, ba tên dâm tặc nằm chèo queo lê lết dưới đất, thở phì phò phủi bụi cho sàn nhà. Việt cầm điện thoại, bấm nút gọi.
Quán rượu Một người
Cánh cửa kiểu Nhật bị đập rầm rầm, Vy giật mình tỉnh dậy chạy vội ra mở cửa. Lam dựa vào người Duy mặt trắng bệt có mấy vết cào ra máu, hai mắt đỏ hoe, tóc tai bù xù, khoác một cái áo to sụ. Vy bật khóc, cô nắm lấy tay Lam:
“Lam! Sao thế này Lam!”
“Suỵt! Đừng nói nhiều” Duy nói rồi đưa Lam vào trong phòng.
Một lát sau, Việt đến, Vy lao ra nắm chặt cánh tay anh, hỏi giọng đứt quãng:
“Anh! Đã…có…chuyện…gì?”
“Lam bị ba gã đàn ông tấn công!”
“Cái gì?” Cô nói to rồi run run mở máy điện thoại. Có 3 cuộc gọi nhỡ của Lam. Hư! Ngay lúc bạn thân xảy ra chuyện cô lại tắt máy. Cô là bạn bè kiểu gì thế này. Vy òa khóc nức nở.
“Không sao! Không sao! Không có chuyện gì với cô ấy hết. Bọn anh tới kịp”. Anh ôm cô an ủi.
“Huuu! Ba tên khốn thối tha. Bọn chúng ở đâu rồi”. Cô hung hăng đập bùm bụp vào người anh. “Bon chúng phải bị em dần cho một trận vì dám bắt nạt cô bạn thân nhứt của em.”
“Nè, em đập ai dzậy? Em đừng có tức quá hóa điên nhan!” Việt buông cô ra, nắm chặt hai vai. “Em đừng có mà làm càng, bọn chúng có các anh em của anh “dạy dỗ tận tình rồi”
 “Thế hở?” Cô căng mắt hỏi.

“Ừ! Bây giờ việc của em là chăm sóc cho Lam, cô ấy đã rất là sock”
“Dạ.!!!!”
Trong phòng ngủ, Duy lặng lẽ ngồi trên giường nhìn khuôn mặt của Lam bị cào xước rớm máu mà đau nhói cả vào tim. Anh chỉ muốn băm vằm ba tên khốn kiếp kia cho hả dạ. [Làm gì dzữ dzậy anh!!! Anh Việt đẹp trai đã cứu được công chúa của anh mờ..)
Một bàn tay nhỏ bé, mịn màng nắm lấy tay anh, thều thào:
“Anh Duy!”
“Sao em?”
“Đừng báo công an. Em không muốn!”
“Không, anh không có báo!”
“Dạ…” Lam chống tay ngồi dậy, nói nhỏ, “Anh ra ngoài kêu Vy dzô đây giùm em nha!”
“Ừ!”
Anh đi nhanh ra khỏi phòng, sau đó Vy bước vào hai mắt đỏ hoe, mũi cô hồng hồng như mũi mèo.
“Mày tắt máy!” Lam nghiêm giọng.
“Huuuu!” Vy nắm lấy tay cô bạn lắc lắc. “Lam! Tao xin lỗi! Tao hông biết nói gì hết nhưng…tao….”
“Tao đang nghĩ mai mốt nhà có món gì ngon hay có đĩa phim anh nào đẹp trai muốn gọi điện kêu mày tới chắc lâu á.”
“Huuuuuuu…”. Vy cầm khăn giấy sụt sịt.
“Tao không sao đâu! Mày đừng khóc nữa. Coi mày kìa, xấu xí!!!”
Duy dựa lưng vào tường thở phào nhẹ cả người khi nghe Lam nói. Việt vỗ vai anh, cười cười:
“Cô ấy nói không sao là tốt rồi!”
“Ừ! Mà lúc nãy mày phóng xe như điện, tao lo cho Lam nên không để ý giờ nhớ lại mà thấy rùng cả người.”
“Hờ! Tao là tay lái “đỉnh” nhất trong các anh em mà mày.”
“Cảm ơn mày!!!”
“Đừng nói cảm ơn không dzậy. Nhượng cho tao cái bar ở thành phố H. Tao thích từ lâu.”
“Mày đừng có mà ham. Có tiệm cà phê ở đường 19 Bis, mày thích thì tao nhượng lại cho!”

“Ờ, nếu được cho tao luôn căn biệt thự mày mới mua…”
“Mày đừng có tham lam…”. Duy phì cười.
Cửa phòng mở toang. Lam nhìn Duy, mắt lấp lánh yêu thương. Vy vỗ tay cái bốp, dõng dạc:
“Phụ bếp Việt đâu!”
“Dạ có tui!”
“Lại đem thịt gà trong tủ lạnh ra đây, vo gạo để tôi nấu cháo gà,…Còn nữa, anh đi rửa rau sống đi làm món thịt bò trộn xà lách…”
Cô chưa nói hết câu anh đã chạy te te ra phía quầy, tay rớ dzô tủ lạnh, boi móc làm đổ rau ra vương vãi.
“Nè, nè cậu kia. Cậu làm ăn thế hả. Cậu có muốn tôi trừ 99% lương tháng này của cậu không. Tránh ra”. Anh chàng Việt dạt ra một bên cho cô chủ sắp xếp lại tủ lạnh. Còn cô thì không ngừng làu bàu:
“Cậu đúng là hậu đậu…là cái gì ra cái đó chớ…”
Duy và Lam nhìn nhau. Mặc dù hai người không rõ tại sao Việt lại cun cút nghe lời Vy nhưng thấy bộ dạng của anh rất buồn cười. Ngoài cửa ánh trăng sáng rọi quá tán lá, nhánh cây, bãi cỏ. Quán rượu Một người đầy ắp tiếng cười nói vui vẻ.
***
Dì Hương cười tươi nhìn thằng cháu trai mà mình coi như con ruột đang xì xụp húp tô phở.
“Cô Tuyết, bạn dì á con có cô con gái rất là dễ thương,lại ngoan ngoãn, giỏi giang. Con biết không? Con pé đó tốt nghiệp ĐH Kinh tế thành phố H nha! Giờ đang làm việc ở Ngân hàng Phát triển đó con…”
“Thảo…À, con biết”
“Trưa nay dì kêu nó tới nhà ăn cơm. Con pé nấu ăn rất là ngon. Con cũng nhớ về ăn cơm nghen con. “
“Dzạ…”
Anh đặt tô phở trên bàn, đi ra cửa mang giày. Dì Hương chạy theo đon đả:
“Con nhớ trưa ghé qua ăn cơm đó!”
“Dzạ, con ghé mà.”
Buổi trưa. Bữa cơm có một con bé rất xinh ngồi đối diện với Việt, con nhỏ chỉ bẽn lẽn trả lời mấy câu hỏi của dì dượng. Việt không chú ý đến con bé đó, anh còn mải tấn công mấy món ngon trên bàn, tay gắp lia lịa hết món này tới món khác. Sau bữa ăn, đang định dắt xe đi làm thì dì Hương chận anh lại:
“Việt! Nhờ con chở con pé Thảo về giùm dì ha!”
“Dzạ!

Anh thường chở dì Hương tới nhà cô Tuyết, lần nào gặp cô bé tên Thảo đó anh đều cảm thấy khó chịu, không tự nhiên, không phải là anh ghét nhưng cô pé thấy anh lúc nào cũng cúi gằm mặt xuống, ngượng ngịu, chẳng nói chẳng rằng. Chở cô pé đó về xong, anh tới cửa hàng xe máy làm việc rồi buổi tối lại về nhà dì Hương ăn cơm. Lúc hai dì cháu ngồi xem ti vi, dì chợt hỏi anh:
“Viêt! Con thấy pé Thảo thế nào?
“Xinh!”
“Quá đúng còn gì. Xinh đẹp, giỏi giang lắm con.” Giọng dì từ lúc nào trở nên ngọt ngào. “Con pé đó hay nhắc tới con lắm. Nó bảo con đẹp trai, tuổi trẻ mà đã điều hành được một Đại lý xe máy lớn như dzậy. [Chuyện, anh Việt của ta mờ. Không những đẹp trai, giỏi giang thông mình mà còn ga lăng nữa nhớ. À, quên thim một chi tiết nữa nhớ. Ạnh Việt vs Vy Vy đều 23 tuổi, tất nhiên Duy vs Lam cũng thía lun ná…)
“…..”
“Giờ Đại lý của ông ngoại phát triển rất là tốt. Con cũng 23 tuổi rồi, nên nghiêm túc quen bạn gái đi thôi Việt à. Đừng có lông bông nữa con. Dì muốn hai đứa quen nhau. Pé Thảo rất là được con à…”…Dì Hương bắt đầu huyên thuyên không ngớt. “Dì rất muốn có một cô cháu dâu giỏi giang xinh đẹp như con pé. Con không biết đâu con pé còn là hoa khôi ở phòng nó nữa đó, có rất nhiều các chàng trai theo đuổi nó đó con.”
“….” Anh vẫn chăm chú xem ti vi, không quan tâm lắm với chủ đề mà dì anh đang “giảng giải”.
“Việt nè, dì làm mai con bé đó cho con nhan!”
“Dì thích thì đi mà làm mai cho thằng Út Hải”
“Con nói gì dzậy? Em nó mới có lớp mười mà. Là con á, cũng tới tuổi lập gia đình rồi á!”
“Con không thích!”
“Con không thích dì làm mai à. Được rồi! Thì hai đứa cứ quen nhau rồi từ từ cũng nảy sinh tình cảm, dì không làm mai nữa được không nè?”
“Con không thích con pé đó!” Anh bắt đầu thấy bực bội.
“Sao con lại không thích?”
“Con nhỏ làm con thấy chán! Dì đừng có làm ba cái chuyện tào lao nữa.”
“Con hỗn…” Dì Hương quắc mắt nhìn anh, quát to. “Từ lúc mẹ con mất dì đã lo cho con từ miếng cơm tới cái áo cho con, dì chỉ muốn tìm cho con một người vợ hiền thảo mà con lại nạt lên với dì à…”
“Thưa dì con dzề!”
Việt dậm chân bỏ ra khỏi phòng để lại bà dì đang phóng đôi mắt hình viên đạn sau lưng. Anh bức xúc lắm. Dẫu biết dì rất yêu thương anh nhưng không thể cứ muốn là can thiệp vào cả chuyện tình cảm của anh. Giờ trong lòng anh chỉ có người con gái ấy, người con gái mảnh mai nhưng không dễ bắt nạt. Anh phóng xe đi không hề biết rằng đằng sau có một chiếc xe bám đuôi. Anh dừng xe trước quán rượu Một người, lát sau Vy chạy vù ra cười tươi ngồi sau xe anh, hay tay ôm chặt lấy anh. Xe lướt đi trong tiếng động cơ êm ru và tiếng cười ha ha của cô.
————oOo—————
Việt ghé quán rượu Một người vào buổi chiều lúc trời mưa lất phất. Bước vào quán thấy dáng người cao gầy của Vy đang lom khom lau chùi gian bếp, anh nhẹ nhàng kéo cửa tiện tay thu luôn tấm bảng rồi bước lại đứng sau lưng cô. Cô quay người lại, giật mình một cái.
“Anh Việt! Làm em giật cả mình.”
Anh không nói gì, nhìn sâu vào mắt cô, mắt đen trong vắt cũng nhìn anh chăm chú. Bất chợt anh cúi xuống chạm môi mình vào đôi môi hồng của cô, cảm nhận được cơ thể của cô khẽ run lên. Cô nhắm mắt lại, thở một cách khó khăn, hoàn toàn bị đôi môi nóng rực của anh chi phối, không thể nghĩ được gì khác. Môi anh dán chặt vào môi cô, đầu lưỡi quấn lấy lưỡi cô nút đầy mê hoặc, cơ hồ không để cho cô thở. Anh hôn càng lúc càng mạnh mẽ, cuồng nhiệt, hai tay anh ôm lấy eo của cô cho ép sát vào người anh. Mãi một lúc sau, anh rời môi cô trượt xuống dưới cổ, chạm vào làm da mịn màng, mềm mại trên ngực hôn nhẹ từng chút từng chút một. Hơi thở  nóng hổi của anh lại tấp vào mặt cô, say đắm hôn môi cô, tay lần cởi nút áo sơ mi. Cô lúc này toàn thân rã rời, dựa sát vào tường.  Khi anh cởi tới nút áo thứ 3, cô chụp tay anh lại, la lớn:
“Anh Việt! Đừng”
Nhưng anh không thể nào có thể kìm chế lại ham muốn đang bùng phát mạnh mẽ trong anh, cả người anh nóng rực, xốc cô vác vào phòng ngủ, đóng chặt cửa lại, đặt cô lên giường, nằm đè lên người cô.
“Anh Việt! Không được!” Cô nhắm chặt mắt lại, căng họng mà hét, hai tay nắm chặt cổ áo anh. “Anh không được làm gì hết”
“Cho anh! Cho anh, Vy Vy!” Giong anh khàn khàn.

“Không…”
Anh lại hôn môi cô trong khi tay lần xuống cởi phăng áo sơ mi của cô, lần ra sau cởi tiếp móc áo ngực.
Cô vội lấy hai tay che lại, hai mắt lúc này đã sũng nước. Cô biết anh sắp làm gì, cô vẫn chưa rõ cảm xúc trong lòng cô dành cho anh có phải là tình yêu hay không. Tình cảm của cô còn rất mơ hồ và mong lung, cô tuyệt đối không thể làm cái chuyện đó.
Cô ôm choàng lấy cổ anh thật mạnh, nói như hét
“Anh Viêt! Không được làm như thế. Hu hu hu! Anh Việt. Em sợ lắm. Em nhắc lại em sợ lắm. Không được, không được, không được. Không được làm chuyện đó. Anh có nghe em nói không đó, không được làm chuyện đó.”
Nước mắt cô ướt đẫm cả vai áo anh, anh chợt khững lại, dục vọng trong anh cũng nguôi đi. Rõ ràng anh đã làm cô sợ hãi, làm cho cô đang run rẩy trong lòng anh.. Là anh không tốt, anh hối hận. Anh và cô vẫn đang quen nhau mà anh lại ham muốn có cô, muốn cả hai nhanh chóng hòa làm một.
“Anh xin lỗi”. Anh khó khăn thốt ra câu đó, cầm lấy áo của cô khoát lên, rồi bước nhanh đi ra ngoài. Cô cẩn thận mặc lại áo. Lúc ra khỏi phòng, nhìn thấy anh đang rót rượu uống chay.
“Để em làm cho anh mấy món nha!”
“Ừ!”
Không lâu sau, cô đặt mấy dĩa đồ ăn trên mặt quầy trước mặt anh. Anh nhìn vào mắt cô hỏi:
“Em không giận anh?”
“Em không có giận!”
“Là anh sai…”
“Em vẫn còn ngu ngốc à nha!” Cô nheo mắt pha trò. “Chuyện người lớn không phải một sớm một chiều có thể thực hiện được đâu nha!”
“Cô trinh nữ của anh!”. Anh giơ ngón tay lên ngoắt ngoắt cô. “Chồm người qua đây anh hun cái!”
Cô lúng túng không biết phải làm sao thì anh đã túm lấy tay cô kéo ập về phía anh. Môi anh liền áp vào môi cô hôn một nụ hôn dịu dàng. Tình cảm của cả anh và cô cần có thời gian để vung đắp. Cô biết anh thích cô và cô cũng thích anh. Nhưng liệu đó có phải tình yêu hay không? Tình yêu là hai người yêu nhau phải cùng nhau nhìn về một hướng. Thời gian sẽ cho cô câu trả lời về tình cảm của cô. Hiện tại cô quên đi mọi thứ, trong mắt cô chỉ có một mình anh, duy nhất một mình anh.
***
Sáng thứ bảy. Vy ngồi đối diện với một người phụ nữ đẹp và sang trọng trong quán cafe gần nhà cô. Lúc sáng có một người đàn ông tự xưng là lái xe của bà Hương nào đó và mời cô tới quán cafe nói chuyện. Cô cũng nghĩ đơn giản chắc có chuyện gì đó quan trọng liền đóng cửa quán đi ngay, không ngờ tới đây lại được nghe những điều không đáng nghe một chút nào, bà ta tới đây chỉ là để sỉ nhục cô và quán rượu Một người.
“Nãy giờ tôi nói cô nghe rõ chứ!!!” Người phụ nữ sang trọng đặt tách cà phê xuống, ném cho cô cái nhìn khinh miệt. “Con gái mà lại đi mở một quán rượu phục vụ cả ngày lẫn đêm thật chẳng có gì là hay ho. Tôi đang nghĩ chắc quán phục vụ cả đêm hôm khuya khắc chứ không phải chỉ tới 9 giờ đêm như mọi người vẫn biết.”
“Dì nói như vậy là có ý gì?”
“Ha ha. Tôi nói vậy mà cô còn không hiểu sao. Mỗi lần chỉ phục vụ có một khách hàng, như thế khác nào…”
“Xin lỗi, thật sự cháu không có nhưu dì nghĩ, cháu…
“Ba mẹ cô không dạy cô là khi người lớn nói chuyện không được ngắt lời bừa bãi sao, cũng đừng có gọi tôi là dì. Ghê tởm. Tôi nhắc lại cho cô rõ, tôi sẽ không bao giờ chấp nhận một cô cháu dâu hư thân, mất nết như cô đâu. Cô đừng tưởng có thể mồi chài thằng Việt nhà tôi, hạng người như cô làm sao có thể xứng với nó. Nó chẳng qua chỉ yêu thích cô một cách nhất thời như những con bạn gái trước đây của nó. Tôi cũng nói cho cô hay, nó đã có vợ sắp cưới rồi, cô đừng có mơ tưởng tới nó nữa”
Nói hết câu, người phụ nữ sang trọng hận hực bỏ đi. Vy đờ hết cả người. Dì của anh tới nói anh có vợ sắp cưới, nên tin hay không nên tin đây. Hay là anh ấy bắt cá hai tay. Đồ tồi. Để xem tôi xử anh thế nào.
Vy trèo lên xe máy tăng tốc lái như bay tới Đại lý xe máy của Việt. Cô thoáng thấy bóng anh sau cửa kính, bên cạnh là một cô gái trẻ trung, xinh đẹp, trắng trẻo đáng yêu, đôi môi nũng nịu đang nói nói gì đó, hai người đều quay lưng về phía cô. Những lời ban nãy của dì anh lại văng vẳng bên tai cô: “vợ sắp cưới”, “đồ hư thân”, “sống dựa vào đàn ông”. Anh chưa từng nói yêu cô, cũng chưa bao giờ nói sẽ lấy cô nhưng cô luôn cảm nhận được tình yêu anh dành cho cô rất mạnh mẽ. Anh ấy sắp kết hôn. Không thể nào! Không thể nào anh lại bỏ mình để đi lấy vợ. Anh ấy bỏ rơi mình. Anh ấy thật sự đã bỏ rơi mình rồi.
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.