Bạn đang đọc Quán rượu Tình yêu – Chương 3 Quá khứ
“Ai dza!!! Sao chị có công báo công an mờ cũng phải ngồi đây dzầy. Tại em hết, thằng quỉ kia!!!”
“Ai dza! Đau quá…”. Lâm há to miệng “Chị Vy! Chị Vy xem em bị gãy mấy cái răng rồi??”
“Hừ!!! Gây lộn gây lạo. Đáng á. Xem nào, ghê quá, gãy hết rồi. Dzề trồng lại là dzừa em ơi!!!”
Lâm ôm mặt mũi ê ẩm, tay bầm tím rên hừ hừ, bên cạnh là bà chị họ, tiếp đến là Minh, cậu bạn cũng bị đánh đến thảm. Dãy ghế đối diện là Việt và một anh mập, người anh em của anh.
“Hai anh có thể về. Có gì chúng tôi sẽ liên lạc sau.”
Việt và anh mập đó đứng dậy bước ra ngoài trước ánh mắt ngỡ ngàng của Vy.
Ơ. Rõ ràng anh ta đánh người, sao lại có thể dễ dàng được thả ra như thế.
“Nè, anh công an! Sao hai người đó được thả? Rõ ràng họ đánh em tôi và cậu bạn đây dã man như thế!” Vy chồm người lên bàn nói oang oang. “Sao các anh lại dễ dàng thả người hả hả?!”
“Anh ta được bảo lãnh! Chúng tôi cũng đã lập biên bản rồi. Không việc gì nữa. Mọi người có thể về”. Anh công an từ tốn giải thích.
Vy hậm hực đi nhanh ra khỏi phòng. Đáng lẽ phải bắt anh ta nhốt trong nhà giam chứ. Sao có người tới bảo lãnh là liền thả ngay một tên “xã hội đen” như thế được. Ai chà chà!!! Nhìn xem. Ăn mặc đen thui, mặt lạnh tanh.
Hở?!? Mà sao mình thấy anh ta quen quen? Quái! Đã gặp ở đâu nhỉ.
Nhìn vẻ mặt ngố tệ của Vy, Lâm phất phất tay qua lại.
“Chị! Không phải chị sợ quá phát điên rồi chứ?”
“Có mày phát điên á!” Vy tức mình nói “Chị không hiểu sao anh ta sao lại được thả ra dễ dàng như vậy?”
“Chị không biết à? Thư kí của bố anh ta đến bảo lãnh. Với lại bố mẹ em có dặn là không được khiếu nại.”
“Có chuyện đó à?”
“Hai bên đang hợp tác làm ăn. Không thể vì chuyện này mà hủy mối quan hệ trong giới kinh doanh… Túm lại là thế”
“Nhà anh ta giàu thế cơ á? Lại có quan hệ kinh doanh với chú thím à?” Vy hỏi.
“Dạ, doanh nghiệp tư nhân của bố anh ta làm ăn rất phát đạt”.
“Mà mày cũng thật là…”Vy đấm bốp bốp vào lưng Lâm “Hại chị phải đến đồn công an. Xấu hổ ghê cơ. Có thằng em như mày đến là khổ. Chú thím không nỡ đánh mày nhưng chị đánh…”
“Chị…chị Vy…Em là người bị hại mà…Huuu. Chị, đừng đánh em nữa….Á”
Cô không nghe cậu nhóc nói càng đánh dữ hơn. Thằng nhóc mặt mày nhăn nhó đến là khổ, vừa bị đánh thảm giờ lại bị đánh tập hai, chỉ còn biết la oai oái.
***
Căn nhà ba tầng của ông Hùng nằm trên đường Lê Lợi, một căn nhà sang trọng và đẹp nhất nhì khu đó. Đằng trước có vườn hoa hồng, có hòn non bộ nước chảy róc rách khá đẹp mắt. Trong phòng khách, ông Hùng đang trừng mắt nhìn chàng trai mặt áo đen đứng giữa phòng. Ngồi bên cạnh ông là một người phụ nữ còn trẻ đẹp, quý phái.
“Mày… mày lại đánh nhau!” Ông Hùng xả ra một tràng bực mình. “ Nhà này thật vô phúc khi có một thằng đầu to ngu dốt như mày. Mày là thằng mất dạy, đồ du côn.”
“Mình à! Chuyện đâu đã vào đó. Dù sao, bên nhà anh Nguyễn Lâm cũng không có kiện con mà.” Dì Lan dịu dàng khuyên nhủ chồng.
“Hừ, cái thằng mất dạy! Mày đi quang đàng để rồi học mấy cái thói đánh người dã man như vậy! Đồ chết tiệt”
“….”. Việt không nói gì. Anh nắm chặt hai tay lại, đưa ánh mắt lạnh lẽo nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Mày cút đi cho khuất mắt tao” Ông Hùng đập bàn cái rầm.
“Mình à, mình đuổi con, thằng bé biết đi đâu?”
“Đi đâu mặc xác nó. Đi mà làm anh hùng giang hồ gì đấy. Mày sống chết ra sao tao không quản nữa… Đi ngay cho khuất mắt tao. .. Cútttt! Mày còn đứng đó mà trừng mắt với bố mẹ mày à. Đồ mất dạy!”
“Choang!”
Một chai rượu Tây vỡ tan tành trên nền nhà. Ông Hùng vẫn ngồi trên ghế, phang tia giận về phía Việt. Anh lại lôi từ tủ rượu ra một chai rượu giơ cao rồi đập cái chảng. Mùi rượu bốc lên nồng nặc khắp phòng khách. Dì Lan vội đứng dậy giữ tay Việt, mắt ậng nước:
“Dì xin con, đừng đập nữa!”
“Bà tiếc?”
“Không…không…” Lúc này thì nước mắt đã trào ra, dì Lan lắc đầu lia lịa.
“Ha ha ha! Thưa bà, bà và ông ta có cả gia tài đồ sộ.Tôi đập vài chai như thế này bà thấy tiếc sao? Ha ha ha”
“Đồ hỗn hào…” Ông Hùng đập bàn quát to.
“Tôi đi.Tôi đi là được chứ gì?”. Việt nhún vai, nhếch môi cười một cái rồi xoay người đi.
“Con…Việttttttt. Việt ơi! Đứng lại con!”
Dì Lan lật đật chạy theo Việt nhưng lại thấy bóng anh mất hút nhanh chóng sau cánh cổng. Bước vào nhà thấy ông Hùng đang ngồi thất thần trên ghế, bà lo lắng chạy lại:
“Mình làm sao thế, khó chịu ở đâu à?”
“Thằng Việt, nó vẫn còn hận tôi gây ra cái chết của mẹ nó”
“Không, không phải là tại mình.”
“Ngày đó, tôi đã không yêu hai mẹ con bà ấy…Nó vẫn nghĩ là tôi nói thằng khốn ấy kêu mẹ nó tới rồi bức mẹ nó phải nhảy lầu tự sát. Tôi…Chính tôi đã đưa thằng khốn nạn đó vào trong công ty. Hắn ta đã làm nhục bà ấy đến mức phải nhảy lầu tự sát. Tôi…là tôi không tốt. Tôi đã hại chết mẹ thằng Việt…”
“Mình…”
Hai người nước mắt lưng tròng.
Màn đêm tĩnh mịch, vắng lạnh, thoang thoảng có mùi hương hoa sữa phảng phất. Đường phố lung linh, đèn đường chiếu những dòng màu sắc đẹp đẽ ấm áp. Xe cộ qua lại trùng trùng điệp điệp kết nên một làn sóng rực rỡ sa hoa. Ngồi trên tầng thượng của khách sạn Romance, nơi đây là một bar khá nổi tiếng dành cho giới làm ăn trong thành phố, Việt thẫn thờ nhìn vẻ đẹp về đêm mà trong lòng đau buốt từng đợt, nhói vào tận tim can. Ngày ấy mẹ anh đã chết. Mẹ đã chết. Anh vẫn không quên được hình ảnh cuối cùng của mẹ. Cậu nhóc Việt bảy tuổi năm đó lao tới ôm cơ thể người phụ nữ lạnh toát, máu me ra sức khóc gào gọi mẹ nhưng mẹ không bao giờ tỉnh lại nữa. Không còn ai nhìn anh dịu dàng, nở nụ cười đẹp đẽ, không còn ai xoa hai má anh rồi hôn lên đó, không còn ôm anh vào lòng âu yếm thương yêu. Mẹ chết… thảm quá.
Việt cầm ly rượu uống cạn rồi loạng choạng bước tới cầu thang.