Đọc truyện Quán rượu Tình yêu – Chương 19[End]
Trời sẫm tối. Vy hí hửng lái chiếc xe cà tàng ra đường lớn. Đèn xanh, cô đạp mạnh mấy cái rồi cho xe chạy. Bất ngờ, một chiếc xe ô tô phóng nhanh từ làn đường bên tay phải đang đèn đỏ tông mạnh vào xe Vy rồi cua xe đi như bay. Vy ngã xuống đất, đầu cô đập mạnh xuống lòng đường. Cảm giác đau đớn khắp cơ thể, Vy nghe loáng thoáng tiếng ồn ào xung quanh, hai mắt từ từ khép lại, ngất đi.
Tiếng xe cứu thương inh ỏi khắp đường phố. Xe chạy nhanh vào bệnh viện FVH, Vy được các bác sĩ và y tá đặt lên băng ca đẩy vù vù vào trong phòng cấp cứu. Bệnh viện nhanh chóng liên lạc cho bố mẹ Vy. Hai ông bà cấp tốc đi xe máy từ huyện nhà cách trung tâm thành phố khoảng 40km đến thẳng bệnh viện. Lúc đến nơi, má Vy nước mắt ngắn dài chạy khắp bệnh viện tìm con gái, cuối cùng thấy cô nằm trên giường bệnh đầu băng trắng, tay đầy băng gạc, lốm đốm máu. Má Vy bật khóc, lay lay cánh tay bác sĩ đang khám cho Vy.
“Bác sĩ! Nhờ bác sĩ cứu con bé. Bác sĩ, bác sĩ hãy cứu lấy con bé….”
“Bệnh nhân Vy Vy vừa được mổ, đã qua cơn nguy hiểm. Có điều bệnh nhân bị chấn thương ở đầu nên đã rơi vào tình trạng hôn mê. Có thể sẽ sớm tỉnh lại nhưng cũng có trường hợp hôn mê kéo dài và trở thành “người thực vật”.
“Cái gì?Bác sĩ nói con bé bị hôn mê, cái gì mà người thực vật…?
Trong đầu má Vy bỗng dưng hoảng loạng, hôn mê kéo dài, người thực vật,…không phải là cứ nằm mãi trên giường không tỉnh lại sao? Không, con bé nhất định sẽ tỉnh lại. Má Vy vội trấn an. Vy Vy chắc chắn sẽ tỉnh lại. Con bé không thể sống cả đời trên giường bệnh được. Vy Vy vô tư, trẻ con của má, con mau tỉnh lại đi Vy Vy.
Má Vy lại khóc nấc lên, run rẩy nắm lấy tay cô. Ba Vy ôm lấy má Vy. Lúc này cả hai cần phải mạnh mẽ để còn chăm sóc cho cô con gái yêu. Cố kìm lòng nhưng nước mắt ông bất giác chảy dài trên má. Lấy điện thoại ra, ông gọi cho họ hàng, và sau đó là Lam cô bạn thân nhất của Vy…
————–
Việt chạy rầm rầm trong bệnh viện, áo sơ mi xộc xệch nhăn nhúm được anh lôi lên từ máy giặc mặc vội vào còn chưa kịp gài hết nút. Anh đã lái xe với tốc độ nhanh nhất có thể đến thẳng bệnh viện ngay khi Duy gọi điện cho anh. Ở thành phố H, Lam cũng đang khóc nức nở trong phòng, Duy chỉ biết ôm cô vào lòng, vỗ về, an ủi.
Việt hỏi nhanh số phòng Vy đang nằm rồi lại chạy rầm rầm lên mấy bậc cầu thang. Anh mở cửa lao vào phòng như một cơn lốc, nhưng khi tới trước giường Vy, anh đứng sững người, toàn thân bất động. Cô nằm đó, mặt trắng bệch, mắt nhắm nghiền, đôi môi cô khô nhạt. Anh nhìn cô đau đớn đong đầy trong mắt anh. Bước lại gần, tay run run chạm vào lớp băng trắng quấn quanh đầu cô có vết máu loang ra, anh nắm chặt tay lại, nước mắt trào ra.
“Vy Vy! Anh nhớ em. Anh nhớ em nhiều lắm, rất nhớ. Em sao thế này Vy, hãy mở mắt ra nhìn anh. Em à, mở mắt ra nhìn anh, nhìn anh.”. Anh chợt cười ra tiếng. “Ha ha! Em, chẳng phải lúc nào anh giận không nhìn em là em lại chạy lại trước mắt anh cười ngất rồi lí lắc nói: “Look at me! Look at me! Watch to me! Watch to me”…Vy à, anh…anh muốn lại được nghe em nói như thế, anh đang giận em đây.!”
“Con là…”Má Vy từ trong phòng vệ sinh đi lại phía giường, ngồi xuống bên cạnh. Má cô nắm lấy cánh tay Vy lau lau bằng khăn ướt.
‘….”
Má Vy nhìn lại anh chàng cao lớn đang nhìn Vy chăm chú không chú ý tới mình, chợt nhận ra anh là người đòi nợ lần trước liền hỏi:
“Cậu tới đòi nợ à?”. Má Vy khóc nấc lên. “Cậu không thấy tình trạng của con bé hiện giờ sao mà cậu còn tới đây đòi nợ.”
“Cô nói gì con không hiểu?”. Việt lúc này mới nhìn sang má Vy ngạc nhiên hỏi.
“Con pé Vy nói với tôi là nó vay tiền của bọn người cho vay nặng lãi và hôm đó cậu đến là để tìm nó đòi nợ.”. Má cô ngừng lại một lúc, nhìn Vy rồi nói tiếp. “Cậu về đi. Ngày mai tôi và ba con bé sẽ thu xếp kiếm tiền trả cho cậu. Bây giờ cậu về đi.”
“Cô…”. Việt nhíu mày. Vy nói anh là người tới nhà cô đòi nợ. Anh thật không ngờ cô ghét anh tới mức đó. Còn gán cho anh cái nghề đó nữa…
“Cô à! Con là bạn trai của Vy mà, không phải con tới để đòi nợ…” Anh ráng giải thích.
“Ủa, con là bạn trai của con pé sao nó không nói?”
“Chắc là cô ấy vay tiền của bọn người đó rồi đi trốn, sau đó nghe cô nói là có người tới tìm nên tưởng là bọn người đó liền nói với cô như dzậy.” Anh không biết phải giải thích thế nào nên nói bừa.
“Hic…Tội nghiệp con bé. Bây giờ lại bị tai nạn…Huuu!”
Ba Vy vào phòng ôm lấy má Vy. Việt nhìn cô nằm trên giường lòng anh đau đớn không tả xiết. Vy! Em nhất định phải tỉnh lại.
“Nếu cô ấy tỉnh lại, chú và cô lập tức báo cho con biết!”
Anh nói nhanh rồi xoay người bước ra khỏi phòng, đi vào trong thang máy lên thẳng phòng giám đốc.
============================
Công an đã điều tra ra được chiếc xe gây ra tai nạn và bỏ chạy. Họ kết luận đây là một vụ án cố ý gây tai nạn. Nhưng điều bất ngờ hơn cả là lời khai của tên lái xe, người đứng sau thuê hắn ta đâm xe vào Vy là Thảo, cô gái xinh xắn, ngoan ngoãn. Nghe đâu Thảo đã bị bắt trên đường chạy trốn sang Pháp. Tất cả những ai biết chuyện này đều tiếc cho cô gái trẻ đã hủy hoại tuổi thanh xuân và sự nghiệp của mình chỉ vì tình yêu mù quáng.
========================================
Vy hôn mê hai ngày một đêm thì tỉnh lại. Cô được các bác sĩ theo dõi gắt gao tình trạng sức khỏe, các y tá cũng chăm sóc cho Vy rất nhiệt tình và chu đáo. Việt đến thăm cô nhưng toàn bị ba Vy và em trai chặn lại ngay cửa không cho vào với lời giải thích là “Vy cần yên tĩnh để phục hồi sức khỏe sau tai nạn.”. Anh biết cô không muốn gặp anh nhưng ngày nào cũng đến và đập cửa rầm rầm, la lối gọi tên cô ngoài cửa phòng bệnh. [Hờ, ảnh đập rầm rầm dzẫy càng không được dzô). Lam sinh con trai trong sự vui mừng của hai đại gia đình nội ngoại. Thỉnh thoảng trong thời gian Vy nằm viện vợ chồng anh Tí dẫn mấy nhóc cũng đến thăm cô. Cô nằm viện hai tháng thì được các bác sĩ cho xuất viện. Ba Vy và mẹ Vy đưa cô về huyện T suốt ngày bắt cô uống thuốc bổ, ăn toàn gà hầm, xương bò hầm đến phát ngán.
Có điều lạ là Vy không thấy Việt đến nhà cô la lối như ở bệnh viện, cũng không thấy có bất kỳ liên lạc gì với cô. Cô có chút thất vọng, không phải chàng đã bỏ cuộc rồi đấy chứ. Định làm mặt lạnh với anh một thời gian nhưng không ngờ anh chàng lại bỏ cuộc giữa chừng như thế, hây a, mình muốn thử thách tình yêu của chàng như trên phim Hàn quốc mà chàng thật là…ngốc. Đến thế mà cũng không chịu phối hợp với người ta, đúng là ngốc ghê. Cả ngày đi loanh quanh trong nhà cũng chán, Vy xin phép ba Vy và má Vy rồi leo lên xe buýt làm một chuyến du lịch đến thành phố K, thành phố cô đã sống hơn hai năm. Trước đây, theo lời dặn của Vy, cậu nhóc Long đã bán nhà và chuyển tiền vào tài khoản của cô. Cô rất muốn đến xem Quán rượu Một người sau khi đổi chủ trông như thế nào, không biết họ có đập đi xây lại hay sửa sang thành nhà để ở không nhỉ.
Xe taxi rẽ vào con đường Nguyễn Trãi rợp bóng cây. Xe dừng lại, Vy bước xuống xe tròn xoe mắt ngạc nhiên. Quán rượu vẫn như cũ, vẫn là cánh cửa kiểu Nhật, bên trên treo một cái biển gỗ “Xin mời vào”, ngay cả chậu xương rồng cũng ở ngay vị trí như lúc cô rời đi chưa hề bị xê dịch. Cô nhìn lên tấm biển hiệu. A ha! Quán rượu Tình yêu. Woa! Không ngờ khi sang nhượng lại quán rượu cũng có một người mở quán rượu mà lại rất lãng mạn nha. Cô kéo cửa qua một bên, bước vào trong, há hốc miệng. Trên tường treo toàn là ảnh của cô và anh được phóng to, ảnh anh và cô chụp trong chuyến du lịch ở đảo Je Ju, cảnh cô ôm anh cười tít mắt trong đám cưới của Lam, còn đây là bức ảnh cô phòng má dựa đầu lên vai anh trên cáp treo ở Bà Nà,…Cô nhìn sang phải gian quán, một dàn bếp rất sang trọng, sáng choang với những vật dụng làm bếp rất dễ thương và còn rất là mới. Sát vào tường kê một tủ kính lớn bày toàn rượu ngoại đẹp lung linh, đối diện với tủ là một bàn quầy cũng bằng kính có kê hai chiếc ghế cao. Vy đẩy cửa bước vào trong phòng ngủ, cô thấy một chiếc giường to với chăn ga gối đệm đều màu tím nhạt là màu cô yêu thích, sát vào tường là một giá bằng kính xếp đầy truyện tranh và tiểu thuyết, bên cạnh là một bàn trang điểm, tủ quần áo,…tất cả đều rất mới và đẹp. [Không mới sao được, chị bán nhà kiu người tới khiêng tất cả đồ đạc đi để nhà trống quắc giờ còn nói…). Khung cửa sổ treo hai lọ thủy tinh bên trong là giàn phong lan khoe sắc. Vy lại gần vuốt ve cánh hoa.
“Anh biết em sẽ tới.”
Cô quay người lại. Việt đứng dựa cửa, anh mặc áo thun đen cô mua, quần jean cô mua, chân mang đôi dép heo màu đen cô mua nốt. Tóc anh bồng bềnh, gọn gàng, trên khuôn mặt đẹp trai lấp lánh ánh cười. Anh bước lại gần, đưa tay chạm vào má cô.
“Anh đã từng nói với em. Nếu em rời xa anh, anh sẽ tìm em cho bằng được, bạc cho em mấy bạc tai, lôi về nhốt em trong nhà! Anh đang định đi tìm em thì em lại tự đến…”
“Anh đã nói như vậy sao? Em không có nhớ. Bị tai nạn xong quên hết rồi.” Cô nói một hơi, mặt khiêu khích.
“Em không nhớ cũng không sao?”. Anh nhìn cô, cười một cái tinh quái. “Anh sẽ nhắc cho em nhớ.”
Vừa nói xong, môi anh đã gắn chặt vào môi cô, gấp gáp xâm chiếm cả bờ môi cô, tay luồn dưới vạt áo sờ sẫm. Vy thụi mạnh một cú vào bụng anh làm anh phải buông cô ra, cô còn khuyến mãi thêm cho anh một cái đạp vào chân.
“Đau quá!” Anh ôm bụng nói. “Con gái gì mà mới đụng vào người một cái là tung đòn rồi.”
“Hừ! Cho chừa cái tật thích sàm sỡ người ta!”. Vy cong môi.
“Ai sàm sỡ ai? Là anh vuốt ve em mà…”
“Còn nói…”. Cô nhứ nhứ nắm đấm trước mặt anh.
“Vy! Em mập lên nhìn…”. Anh cười cười.
“Xinh hơn đúng hông?”. Cô chớp chớp hai mắt.
“Nhìn…eo-chang-hy”.
“Anhhhhh!Grrrrrrrr!”
Cô lao vào anh đập bốp bốp lên lưng. Anh khom người chịu trận, thầm kêu khổ trong lòng. Mình sẽ phải sống với cô nàng “vũ nữ” này cả cuộc đời, chắc là ốm người vì bị đánh đập mất thôi, không chừng có khi còn phải nhập viện vì cô nàng quá mạnh tay. Anh chợt nói lớn.
“Em! Nhìn đằng sau kìa!”
Vy quay lại đằng sau liền bị Việt đẩy nằm trên giường, anh cũng nằm ập lên người cô, nhìn cô một lúc anh nghiêng đầu nhắm mắt lại hôn lên môi cô, cô lại đón nhận đôi môi cuồng nhiệt của anh, hai tay dịu dàng đặt trên cổ anh. Trong căn phòng nhỏ, hai người môi kề môi, má kề má say đắm, đam mê.
==========
Quán rượu Tình yêu sau này là điểm đến của rất nhiều cặp tình nhân. Đại lý Xe máy Việt giao lại cho một người bạn của anh giúp anh quản lý, hàng ngày đều đến Quán rượu Tình yêu mang tạp dề làm chân sai vặt cho Vy. Bạn bè, các anh em của Việt mỗi lần dẫn vợ con, bạn gái đến đều nhìn anh cười chọc quê nhưng anh mặc kệ bọn họ, thương xuyên lại làm vỡ cái này bể cái kia. Anh và cô dự định làm đám cưới vào tháng 11. Dưới sức ép của cô, anh cũng dẫn cô về nhà giới thiệu với ông Hùng, ba của anh và dì Lan, hai người rất quí cô. Dì Hương không còn thể hiện thái độ ghét cô ra mặt, thỉnh thoảng cũng mời cô và anh tới ăn cơm. Cô luôn đeo trên cổ dây chuyền kỷ vật của mẹ anh, mặt dây chuyền có hình một cậu bé dễ thương khoảng 6 tuổi cười rạng rỡ. Cô ngồi trên ghế đá trong công viên nói với anh:
“Anh hồi nhỏ ngố quá à!”
“Khi đó anh ngố nhưng lớn lên đẹp trai ngời ngời!”. Anh hôn lên má cô nói.
“Tự tin quá ha!”
“Đẹp trai tới mức cô nàng bướng bỉnh tên Vy Vy phải chạy theo đòi hun anh!”
“Ghê! Xạo cái mặt kìa. Ai thèm! Là ai nghèo rớt mồng tơi đi mua rượu dzới đồ ăn mà không có tiền trả phải để lại cái điện thoại hả hả??”
“Không phải! Duyên số đã ấn định em là vợ của anh từ trước nên anh phải để điện thoại lại làm vật đính ước.”
“Xùy! Lại xạo. Vật đính ước phải là vàng, bạc, kim cương đá quý cơ.”
“Em tham lam.”. Anh cốc lên đầu cô một cái.”Có thằng nào đó đem thỏi vàng tới cầu hôn chắc em đi theo liền quá.”
“Tất nhiên rồi!”. Cô cười toe. “Nhưng em lại sợ ai đó đau lòng,…”
“Hì, lấy được chồng giàu còn lo anh đau lòng à!”. Hai tay anh ôm lấy eo cô, kéo cô sát vào người anh.”Nhưng anh nghĩ tới lúc em chưa trèo lên được xe bông thì chú rể đã bị anh cho người bắt nhốt rồi. Ha ha, đám cưới sẽ không có chú rể.”
“Xùy! Bắt nhốt á? Sao anh không cướp cô dâu ngay trong nhà thờ. Lúc mờ cha xứ hỏi em: Con có đồng ý lấy ví dụ như…Mai cồ làm chồng không? Em chưa kịp trả lời anh đã xông vào nói to: Cô ấy không đồng ý đâu, rồi kéo tay em ra khỏi thánh đường. Woa! Lãng mạn, quá lãng mạn.”
“Anh không có rỗi hơi làm ba cái chuyện đó đâu.” Anh lại cốc đầu cô. Cô ôm đầu giận dỗi phồng má lên làm anh phì cười.
Không khí trong lành mát mẻ của mùa hè thổi tới làm con người ta có cảm giác dễ chịu. Trên ghế đá trong công viên, chàng trai ngồi cười còn cô gái thì phụng phịu giận dỗi. Bầu trời đêm muôn ngàn vì sao thi nhau phát sáng. Tình yêu cũng phát sáng như muôn ngàn vì sao, anh và cô mãi mãi không rời xa.
HẾT