Bạn đang đọc Quán rượu Tình yêu – Chương 16 Mình chia tay đi
Chương 15 MÌNH CHIA TAY ĐI
Tối khuya, nhà nhà đóng cửa kín mít, đường phố vắng tanh lác đác vài chiếc xe máy chạy vun vút. Vy Vy sau khi tạm biệt gia đình vui nhộn của anh Tí Bum lái xe lạng khắp đường phố, ngõ hẻm. Cô còn có ý định chạy xe ra đường quốc lộ thẳng tiến thành phố H nhưng cảm giác thèm ngủ, nhớ nệm êm chăn ấm cùng căn phòng quen thuộc của mình làm cô quăng ý nghĩ điên khùng đó ra khỏi đầu. Thành phố H còn xa hơn thành phố Đ gấp đôi quãng đường, cô không muốn bị ê mông, mỏi tay, rát mặt vì gió đâu, nếu gặp mưa nữa thì lại càng khổ sở.
Vy lái xe rẽ vào con đường Nguyễn Trãi tối thui. Sao lại tắt điện đường thế này!! Tiết kiệm điện cũng vừa vừa thôi chứ, đêm hôm tối mịt lỡ mà bị xe nào tông trúng thì có phải toai không. Đèn xe chiếu thẳng về phía trước, Vy có thể thấy rõ được chiếc xe ô tô màu đen đang đậu trước cửa quán rượu. Cô lờ đi, lái xe thẳng lên vỉa hè, dựng chân chống xe, lạch cạch tra chìa khóa vào ổ. Một vòng tay ấm áp, quen thuộc ôm lấy cô làm cô khẽ rùng mình.
“Vy! Em đi đâu cả đêm qua tới tận bây giờ mới về!” Giọng nói của anh sao lại trở nên khàn khàn.
Cô quay người lại, xô mạnh Việt ra, kéo cửa rộng ra rồi ra dắt chiếc xe vào nhà. Anh đi nhanh vào theo, nắm lấy cánh tay của cô nói to:
“Em! Đừng lơ anh! Nói gì đi chớ!”
“Xin lỗi, thưa quý khách!” Cô gạc tay anh ra, mắt nhìn sang hướng khác, lạnh lùng nói. “Bây giờ là 11 giờ đêm, quán rượu Một người đã nghỉ bán. Xin mời quý khách ra về! Mai lại tới!”
“Em…”
Cô đi nhanh lại phía quầy, quay lưng về phía anh, lấy khăn lau chùi gian bếp. Cô không muốn nhìn thấy mặt anh, không muốn nghe anh nói nếu không cô lại khóc trước mặt anh mất. Cảm giác đau đớn lại ập đến trong lòng cô, gấp gáp xâm chiếm từng tấc sâu trong trái tim cô. Cổ nghẹn lại khô đét thôi thúc cô nấc lên thành tiếng. Vy bụm chặt miệng, hai vai bắt đầu run run. Một giọt nước mắt nóng ấm rơi xuống thành bếp, sau đó là hai hàng nước mắt bắt đầu len theo khóe mắt tuôn ra mặn chát đầu môi. Cô nhắm mắt lại hít thở thật sâu.
“Vy Vy!…”.Việt lặng người đứng chôn chân tại chỗ. Khuôn mặt tối lại, đau đớn hiện rõ trong đôi mắt anh.
“Anh còn không mau đi!”. Vy quát to. “Tôi đã nói quán rượu không bán nữa, đóng cửa ngay bây giờ đây! Mời anh về cho!”
“Vy Vy!” Anh bước lại phía cô, đứng cách cô khoảng ba bước chân. “Em quay lại nhìn anh đi!”
“Anh muốn nói gì nói lẹ đi rồi về cho!” Vy bực mình hét toáng lên.
Anh tiến lại gần, lập tức xoay hai vai cô lại. Đôi mắt long lanh của Vy ngập nước, môi mím chặt lại, cô ương bướng quay mặt sang hướng khác.
“Vy! Em phải tin anh. Tối qua Thảo đến nhà anh khóc lóc vì ba mẹ cô ấy đòi li dị, đập phá đồ đạc, ba Thảo còn đánh cô ấy.” Việt nói nhanh. “Anh chỉ muốn an ủi Thảo thôi, không ngờ Thảo lại hôn anh!”
“…”
“Vy! Em phải tin anh chớ!”
“Chính anh đã làm cho tôi không thể tin anh được nữa!”. Vy gạc mạnh hai tay anh ra, nghiêng đầu nhếch môi cười một cái. “Anh làm cho tôi cảm thấy mệt mỏi lắm anh biết không?”
“Mệt mỏi?”
“Ờ, rất rất mệt mỏi.” Cô nhấn mạnh từng chữ. “Cuộc đời tôi ghét nhất là bị phản bội, bị chính người mình yêu lừa dối…Ha ha…Chuyện tình yêu vốn dĩ nó rất là rắc rối. Hai người yêu nhau nhưng không tin tưởng nhau thì sớm muộn gì cũng tan đàn xẻ nghé thôi. Tôi nói thẳng ra luôn, tôi không có tin anh nữa.”
“Em…Sao?”
“Anh không biết là tôi đau lòng như thế nào khi thấy anh ôm cô ta, hôn cô ta đâu. Hơ! Tôi đâu phải là người có trái tim bằng đá, tôi cũng có những cung bậc cảm xúc. À, mà có lẽ là tôi ghen với cô ta. Ghen ghen…Ha ha. Chắc anh thấy tôi nực cười lắm ha. Cô ta được anh ôm ấp, chở che lúc đau khổ nhất. Ô! Còn tôi! Tôi chả có chuyện gì đến mức phải chạy tới bên anh để được anh ôm ấp, an ủi. Woa!!! Nghĩ lại tôi chẳng có gì phiền lòng cả. Cuộc sống vô cùng thoải mái, vô tư…”
“Anh chỉ an ủi Thảo!” Việt nhìn sâu vào mắt cô nói. “Anh không có tình cảm với cô ấy. Thật đó! Là cô ấy hôn anh trước.”
“Như nhau cả thôi!” Cô xua xua tay. [Chị! Làm sao mà như nhau được.) ”Tôi còn nghĩ hai người sắp làm chuyện thân mật hơn nữa cơ…”
“Em nói vậy là có ý gì?”
“Mình…chia tay đi!” Cô vẫn quay mặt đi, giọng lạc hẳn đi.
“Chia tay?”. Anh sững sờ nhìn cô. Cô ấy muốn chia tay sao?
“Hai chúng ta không hợp nhau. Chia tay thôi!”
“Không hợp nhau! Lý do cũ rích. Ha ha!” Việt nắm chặt hai vai cô, lay mạnh. “Em tưởng muốn chia tay chỉ cần nói cái lý do mà hầu hết các cặp khi chia tay đều nói là có thể chia tay anh sao. Ha ha! Không hợp nhau. Không hợp nhau chỗ nào em nói đi!”
“Tất cả!”. Cô buộc miệng nói.
“Tất cả?!…”. Anh nói to. “Tất cả sao? Em nói thời gian qua em và anh yêu nhau mà không có bất kỳ điểm gì hợp nhau sao. Nói dối. Em nói dối!”
“! Giờ anh đi đi! Chúng ta kết thúc rồi!”
Vy gào lên, đẩy Việt lùi ra sau, cố gắng hết sức đẩy anh ra tới cửa, dộng cánh cửa lại cái rầm. Việt đứng ngây ngô cười. Lại dùng bạo lực đuổi người. Anh bắt đầu đập cửa rầm rầm.
“Vy! Mở cửa cho anh! Anh và em chưa nói xong đâu!”
“Anh về đi! Anh mà còn đứng đó đập cửa tôi kêu người tới bắt nhốt anh!”
“Anh mặc kệ! Kêu người tới bắt anh nhốt hết sức 24 tiếng rồi cũng thả. Anh sẽ lại đến!”
“Đồ khùng! Anh đi ngay cho tôi!” Vy gào to bên trong.
“Đồ cứng đầu, cứng cổ! Em mở cửa ngay cho anh!”. Việt vẫn đập cửa.
“Anh đi điiiiiii!!!”
Một bà cụ nhà sát bên, mở cửa cái rột, thò đầu ra nói:
“Cậu kia! Đêm hôm đập cửa rầm rầm không định cho ai ngủ à?”.
“…” Anh không nói gì, lúng túng đứng ngay cửa.
“Về đi! Có gì mai hai đứa kéo nhau ra đồng ruộng mà cãi nhau. Biết bây giờ là mấy giờ rồi không? Nửa đêm rồi đấy.!”
Bà cụ nói xong, đóng cửa lại. Việt bực bội đá chậu xương rồng cái bốp làm nó ngả ngửa lăn lăn một đoạn. Anh nhìn cánh cửa một lúc rồi ra xe phóng vù đi. Vy kéo cửa, bước ra ngoài ngó nghiêng. Phù! Đi rồi! Cái tên ồn ào đó đi rồi. Đang định quay người vào trong thì thấy chậu xương rồng bị đá cho văng ra xa. Cô lại gần cầm lên ngắm nghía rồi đặt lại chỗ cũ. Gió lao xao vi vu thổi vào tai lại nghe thành u u ghê rợn như tiếng ma gọi hồn. Vy rùng mình một cái, rồi chạy biến vào nhà kéo sập cửa.
—————————————-
Vy đuổi Việt như đuổi tà, dường như trong mắt cô anh không hề tồn tại. Mỗi lần anh đến quán rượu là lập tức bị cô đuổi đánh, đóng sầm cửa lại, cứ thế cả ngày cũng không mở. Cô nghĩ anh và cô đã kết thúc không nhất thiết phải gặp nhau làm gì nữa. Với cô chia tay là hết, không dây dưa gì sất. Yêu nhau nhưng khi thấy không thể tin tưởng được người mình yêu nữa thì cốt yếu sẽ chia tay thôi. Cô không muốn lại phải thấy cảnh anh ôm eo, hôn môi cô gái khác. Anh trước giờ đào hoa ai cũng biết, cặp bồ tùm lum tùm la, ăn chơi nổi tiếng nhưng cô đều coi như không biết, yêu anh, tin tưởng anh tuyệt đối thế mà anh lại bỡn cợt tình cảm của cô, nói yêu cô hóa ra chỉ là chót lưỡi đầu môi. Nhìn anh và cô gái đó ôm hôn thắm thiết, say đắm quên trời, quên đất mà cô trái tim cô đau xót. Tình yêu không phải là thứ để chia sẻ. Thà cô không gặp anh nữa, biến mất khỏi cuộc đời anh còn hơn phải nhìn anh chia sẻ tình yêu với một người con gái khác. Cô suy nghĩ cả đêm không ngủ, khóc cũng thâu đêm suốt sáng đến nỗi mặt sưng húp cả lên.
Sáng sớm, cô thu dọn vài bộ quần áo cho vào một cái valy kéo xệch xệch ra ngoài đường lớn. Một chiếc xe taxi trờ tới, cô lên xe ngồi nhìn cảnh vật bên đường. Woa! Mới đó mà đã hơn hai năm sống ở đây, tất bật với quán rượu nhưng cuối cùng lại vì “tình” mà rời xa cái quán rượu nhỏ bé, bỏ lại tất cả những kỷ niệm mà cô có ở đó với người con trai ấy, người đang chiếm giữ vị trí số 1 trong trái tim cô, người mà cô yêu, rất yêu.
Em không muốn gặp lại anh nữa. Em đi đây, đi đến bất kỳ nơi nào không có anh. Em sẽ sống tốt, thật vui vẻ, yêu đời. Cảm ơn anh đã cho em những giây phút tuyệt diệu nhất, hình ảnh của anh sẽ không bao giờ phai nhạt trong trái tim em.
———————————
Rầm…bịch bịch…loảng xoảng…
Việt hất tung các đồ vật trên bàn, mặt anh tối sầm lại như bầu trời sắp phang sấm sét. Vy đột ngột bỏ đi không nói với anh một tiếng nào làm đầu anh như muốn nổ tung. Hôm anh tới quán rượu thì thấy treo cái biển “Bán nhà” chình ình, lái xe tới những nơi mà anh đoán cô có thể tới nhưng họ cũng không biết cô đi đâu. Anh đến cả nhà bố mẹ cô lục tung nơi đó lên nhưng cũng không thấy. Duy gọi cho anh nói là Vy cũng không có đến đó. Cô rốt cuộc đã đi đâu? Việt nghĩ nát óc nhưng cũng không ra được nơi nào cô có thể tới nữa.
“Vy Vy!”. Đôi mắt phừng phừng lửa giận, anh nhìn lên trần nhà. “Em đừng có để anh tìm thấy em nếu không em chết chắc!” [Ha ha ha! Vy Vy kỳ này tiu rồi…)
——————————–
Vy gọi điện về nhà gặp má cô. Má bảo là có một cậu con trai đi chiếc xe ô tô màu đen tự nhiên xông vào nhà lục lạo khắp nơi bảo là tìm Vy Vy, trông cậu ta rất là tức giận. Vy cắn cắn môi, cô nói:
“Má! Bọn đòi nợ á!”
“Sao? Con đi vay tiền bọn cho vay nặng lãi à?”. Má Vy hét lên trong điện thoại. “Con, con nợ bọn họ bao nhiêu? Trời ơi, con ơi là con! Con sao lại đi vay tiền hở con…”. Má Vy bắt đầu sụt sịt trong điện thoại.
“Má, con bán nhà rồi, khi nào bán được con sẽ trả nợ cho bọn họ ngay. Má không phải lo cho con đâu. Má đừng có khóc nữa.” Vy nói rồi thấy hình như mình dọa má sợ quá rồi. “Dza, cỡ 100 triệu!”
“Vy Vy…Bọn chúng có tới tìm con nữa không? Con đang ở đâu đó? Ráng ăn uống vô con nhan!”
“Má đừng có khóc nữa mà. Đâu còn có đó. Con đang ở nhà anh Tí Bum con cô Sáu Xuân á má. Nếu bọn đòi nợ có tới tìm con má cứ nói không biết, không nghe, không thấy, không liên lạc nhan má.”
“Ờ,…má sẽ nói là không thấy con liên lạc. Huuu. Con sao lại vay tiền chi để giờ khổ vầy con, phải đi trốn chui trốn lủi nhà mình cũng không về được.”
“Dzạ, má cũng biết rồi đó, nay lạm phát giá cả tăng cao, con cần tiền để sửa sang lại quán rượu, nộp thuế, mua sắm nồi niêu xong chảo,…” Giọng Vy chợt nhỏ đi. “Lãi mẹ đẻ lãi con…”
“Hu. Để giờ má với ba qua nhà họ hàng, rồi láng giềng vay mượn gửi cho con trả nợ, được chút nào hay chút nấy…”
“Má! Thôi, ba má đừng có vay…” Vy la toáng lên trong điện thoại.” Sắp bán được nhà rồi má. Má đừng có đi vay nhen.”
“Huuu…”
“Ba má đừng có đi vay tiền nhan. Còn cái tên đòi nợ đi xe ô tô màu đen nếu có tới tìm con nói gì mà cũng đừng có tin, má cứ bảo với gã là không biết, không thấy,…”
“Má nhớ rồi mà!”
Vy cúp máy, ngồi thần người ra. Anh đi tìm mình sao? Không phải mình đi rồi anh tha hồ mà yêu đương, hú hí với con nhỏ kia sao? Hay là anh tìm mình để đòi chiếc xe Nouvo, rõ ràng mình đã nhờ người tới trả lại cho anh rồi mà. Hey a, thôi không nghĩ nhiều nữa. Mình hiện giờ ở đây rất là dzui, không quan tâm tới chuyện của anh và mình nữa. Kết thúc rồi, tất cả kết thúc rồi.
“Pa…pa…pa!” Cậu nhóc một tuổi rưỡi bi bô, tay đập đập vào má cô. Thằng nhóc đáng yêu không thể tả, hai mắt tròn xoe đen láy như hai viên bi, da trắng bóc, thơm tho làm cô thích quá, cứ hôn tới tấp lên mặt cậu nhóc.
“Pa pa con đi làm rồi!” Vy nựng nựng hai má cười nói.
Chị Linh từ dưới nhà đi lên, bế thằng nhóc từ tay Vy đặt vào trong nôi. Chị đánh đánh tô cháo trên tay.
“Chị! Em bé có khỏe không? Được mấy tháng rồi nhỉ?”
“Em bé khỏe lắm. Bốn tháng rồi em!” Chị Linh vừa đút cháo cho cậu nhóc vừa cười với Vy. “Em nè, chút nữa em ở nhà trông thằng Quân với thằng Quy để chị ra coi sạp vải cho. Chắc em mệt nhiều rồi, nay nghỉ đi.”
“Hì! Chị! Ngồi coi sạp vải không chớ có làm gì nặng nhọc đâu mà mệt, em thấy dzui lắm. Chị lại đang có em bé nữa, chị cứ ở nhà nghỉ ngơi, dưỡng thai. Hum bữa bác sĩ nói chị phải ở nhà nghỉ ngơi thì em bé mới khỏe mà!”
“Bác sĩ đâu mà bác sĩ. Là anh Quang nói đó. Hồi mang thai ba nhóc này, chị còn ù chạy ra chợ khiêng chồng vải như thường.”
“Wow! Chị pro nhan. Nhưng mờ bây giờ đã có em, chị không phải lo gì hết.”. Vy dắt chiếc xe 81 cũ kỹ ra. “Chị! Em đi nha!”
“Ờ! Mệt thì cứ gọi cho chị là chị ra liền nha!”
“Dzạ!”