Bạn đang đọc Quán rượu Tình yêu – Chương 11 Cầu hôn trên bãi biển
Từ sau đám cưới của Lam, Vy tất bật với quán xá chẳng còn thời gian đâu mà nghĩ tới chuyện cầu hôn hay nhẫn kết hôn. Quán rượu Một người đã thoát khỏi tình trạng “ế chỏng chơ” và bắt đầu đông khách trở lại. Cả ngày cô chạy lên chạy xuống với hàng đống công việc không tên cũng như có tên xoay cô như chong chóng. Hết khách này tới khách khác ra vào liên tục, chén bát thiếu vì không kịp rửa, rượu hết liên tục làm cô mấy lần phải bỏ quán chạy đi mua. Tối nay, sau khi đóng cửa quán, cô nằm dài trên giường, thoải mái thả lỏng cơ thể trên nệm êm. Có thể nói đây chính là thời khắc hạnh phúc nhất trong ngày của cô.
Màn hình điện thoại chợt sáng lên. Cô nhìn màn hình, là Việt gọi. Hey a! Lại rủ cô đi dạo phố đây mà. Người thì mệt mỏi rã rời hết cả người, còn có người thì phởn phơ thế đấy.
“Alô” Cô trả lời một cách lười nhác.
“Em ra đằng trước đi!”
“Dzạ!”
Cô cúp bụp máy, khoác lấy cái áo rồi lê thân ra cửa. Việt mặc áo khoác jean, ngồi trên xe huýt sáo. Người gì đâu mà thấy ghét, trong khi cô đang mệt đứ đừ chế hề hỏi thăm lấy một câu. Cô bực bội dộng cửa cái rầm, bực bội khóa cửa, bực bội leo lên xe.
“Ai làm gì mà nhìn mặt em khó coi dzữ?” Việt hỏi.
“Không-có-ai-cả!”. Cô dài giọng. “Đi đâu đi mau đi, rồi chở em về sớm còn ngủ”
“Ô key! Anh sẽ chở em đến một nơi rồi cầu hôn em”
“Ơ hơ!!” Cô đổi thái độ ngay lập tức, nhỏm người lên, mắt long lanh. “Anh cầu hôn em à? Ở đâu? Ở đâu thế? Anh làm em hồi hộp quá!”
“Rồi em sẽ biết”
Việt cười khẽ một cái, tăng ga phóng vù đi, xe lao như bay ra đường quốc lộ.
Cô thoải mái dựa vào lưng anh, hai tay ôm chặt lấy anh, nhắm mắt lại chỉ nghe được tiếng gió u u bên bai. Xe chạy được hơn nửa tiếng thì cô mở mắt ra nhìn cảnh vật hai bên đường. Tối om, toàn cây là cây. Ò hó! Đây là rừng cao su cách xa thành phố đây mà. Cô đập mạnh vào vai anh hét to:
“Anh! Anh chở em đi đâu đây?”
“Đi thành phố biển Đà Nẵng!” Anh trả lời ngắn gọn rồi tăng ga phóng véo.
“Cái gì?” Cô lại nói thật là to. Anh định chở cô ra tít Đà Nẵng chỉ để cầu hôn cô. Anh có phải đang điên không ta. Ôi không! Cô muốn ngủ trên nệm êm, chăn ấm, không thể ngồi xe suốt 6 tiếng đồng hồ không ngủ thế này. Hư hư hư! Ngồi lâu như thế chắc chắn sẽ rất là ê mông. Cô khóc thầm trong lòng. Anh đúng là quá đáng, ác độc, không nói trước với cô một tiếng, giờ thì còn đòi yêu sách được gì nữa.
——————-oOo————————-
Thành phố biển.
Việt lái xe chầm chậm vào trung tâm thành phố, trời lúc này đã lờ mờ sáng. Sau lưng anh Vy vẫn đang ngủ say. Từ lúc hai người dừng lại nghỉ khoảng nửa tiếng ở đèo Lò Xo, anh phóng xe suốt đêm sáng nghe toàn tiếng gió rít mà cô vẫn còn ngủ được mới hay chớ. Anh rẽ vào một khách sạn, dựng chân chống xe cái cốp, quay lại đập đập vào lưng cô.
“Vy! Dậy đi em!”
“Ơ…”Vy tỉnh giấc, lúi húi xuống xe.
Anh đưa xe cho nhân viên khách sạn rồi cầm lấy vé, nắm tay cô đi tới quầy lễ tân. Thủ tục đặt phòng nhanh chóng, anh kéo tay cô đi vào trong thang máy. Lên tới phòng, anh cũng vẫn nắm chặt tay cô không buông.
“Yê! Thả tay người ta ra! Đau quá đây nè!”
“Hờ! Anh quên.” Anh buông tay cô ra, cởi áo khoác quăng lên giường rồi đi vào phòng tắm. “Em lên giường ngủ tiếp đi” [Tự nhiên lại nhớ tới bài hát, hãy buông anh ra và làm như hai người xa lạ…)
“Hì! Em mỏi hết cả người.”
Cô hí hửng leo lên giường, kéo chăn đắp lên người, bắt đầu thăng thiên. Tắm xong, Việt cũng nhảy lên giường, ôm ghì lấy bọc chăn như cái kén, vùi mặt hôn lên tóc cô.
“Định làm gì?” Cô mở mắt tròn xoe thăm dò.
“Làm gì đâu!” Anh nheo mắt cười tinh quái.
“Anh gian thấy mồ. Nhìn mặt là biết!”
”Gian đâu mà gian. Người ta đẹp trai, dễ thương như dzầy mà bảo gian thấy mồ.”
“Xấu trai, dễ ghét, mặt gian òm!”
Cô nói xong, quay lưng lại về phía Việt. Anh chỉ muốn ngay tức khắc lao vào cô nhưng cố kìm hãm ham muốn trong anh lại. Anh yêu cô, mãi mãi yêu cô. Anh tôn trọng cả con người cô, nhất định sẽ không bao giờ làm tổn thương cô.
Hai người ôm nhau ngủ tới trưa mới lục đục dậy. Đợi cô tắm xong, anh và cô tới nhà hàng bên cạnh khách sạn ăn trưa. Ăn xong, Vy lại đòi anh chở đi siêu thị, ở đó cô chẳng mua gì toàn sờ hết cái này tới mó cái kia rồi oang oang với anh: “Anh! Cái này ở thành phố mình hông có nè! Hay quá ta!”
Buổi chiều mát, anh chở cô ra biển. Cô vứt giày chạy vù trên bãi cát ươn ướt xốp rộp. Gió đưa hơi mát lạnh từ biển tấp vào mặt sảng khoái vô cùng. Anh đi bộ dọc bờ biển để mặc cho cô chạy đã đời, nghịch cát đến lấm lem cả người. Mãi một lúc sau thấy cô đang loay hoay với lâu đài cát to sụ, anh gọi:
“Vy!”
“Dzả?” Cô bỏ mặc đống cát, chạy về phía anh.
“Em! Đứng im!” Anh nói to.
“Sao?”
Cầm lấy một cục đá, anh cúi người vẽ một trái tim lớn bao quanh cô. Cô bật cười. Anh sắp cầu hôn mình rồi. Hi hi. Chắc chắn chỉ một lát nữa thôi anh sẽ nói: “Anh yêu em, em lấy anh nhé!”, rồi lồng vào ngón tay cô một chiếc nhẫn lấp lánh. Hơ hơ! Chỉ nghĩ tới thôi cô đã thấy lòng ngộp đi. Anh vẽ một đường thẳng từ bên ngoài trái tim tới đụng chân cô rồi sau đó ra khỏi trái tim vẽ thêm một đường ngắn từ đường trái tim và thêm một đầu mũi tên ở cuối đường thẳng.
“Vy!” Anh nhìn cô.
“Dzạ!” Mắt cô long lanh.
“Vy Vy!”
“Dzạ!” Mắt lại long lanh, chớp chớp thêm vài cái.
“…”
“Anh nói gì nói lẹ đi!” Cô thiếu kiên nhẫn nói như hét.
“Em là của anh, mãi mãi là của anh, không bao giờ được phép rời xa anh dù có bất kì chuyện gì xảy ra đi chăng nữa. Em mà rời khỏi anh, anh nhất định sẽ tìm ra em cho bằng được, bạc cho em mấy cái bạc tai, lôi em về nhốt trong nhà!”. Anh nhìn cô há hốc miệng, nói tiếp. “Ngày 1 tháng sau hai đứa mình đi đăng ký kết hôn. Tháng sau nữa hai đứa mình tổ chức đám cưới.”
“Anh…anh nói sẽ bạc tai em?”
“Ừ!”
“Đồ bạo lực, đồ vũ phu!” Cô la lớn.
“Em á, em còn bạo lực hơn cả anh!”
“Hư!”
Cô trừng mắt một cái, ngồi phịch xuống đất làu bàu. “Đồ xấu xa, đồ vô tâm”…
“Em càm ràm cái gì đó!” Anh cũng ngồi xuống bên cạnh cô.
“Không càm ràm cái gì hết”
“Không càm ràm mà mặt mày bí xị!”
“Hư!” Cô giận dỗi quay lưng về phía anh. “Anh nói cầu hôn người ta mà có thấy đâu. Hoa hông có, nhẫn cũng hông có luôn. Tưởng dọa dẫm mấy câu người ta sợ chắc. Hông kết hôn. Hông kết hôn. Ngay cả ba chữ cũng hông có nói với người ta.”
Anh phì cười, xoay hai vai cô lại, nhìn sâu vào mắt cô, nói to:
“Anh yêu em!”
“Hầy! Giật cả mình!” Chìa tay ra, cô oang oang. “Nhẫn của em đâu?”
“Không có!”
“Không có?” Mím chặt môi, cô lừ mắt. “Cầu hôn người ta mà không có nhẫn. Người ta không thèm lấy anh!”
“Có cô nàng nào được cầu hôn mà ngay cả một chút bẽn lẽn, thẹn thùng cũng hông có như em hông, cứ oang oang đòi nhẫn.”
“Kịa tui! Chừng nào anh còn chưa đưa nhẫn tui còn chưa chịu lấy anh!”
“Tui! Em xưng hô với anh thế à?”
“Ờ đấy! Tính theo ngày tháng năm sinh anh còn thua tui mấy ngày. Mau đưa nhẫn ra đây!” Cô giãy hai chân ăn vạ. “Không biết đâu! Đưa nhẫn ra đây!”
”Có đâu mà đưa!”
“Không biết!”
“Anh chỉ có khuôn mặt đẹp trai và thân thể cường tráng. Cho em nè! Cho tất!”
“Anhhhh!”
Cô rượt anh chạy lòng vòng khắp bãi biển. Chàng cao to chạy trước cười ha ha còn nàng thì mặt mũi tối thui cố đuổi kịp “kẻ đáng ghét” để dần cho một trận. Ánh hoàng hôn trải dài trên mặt biển, sóng sánh bồng bềnh một cách đẹp đẽ. Gió vẫn thổi đem vào làn hơi mát lạnh. Tình yêu chấp cánh bay cao, bay xa.