Quân Quyền Liêu Sắc

Chương 122-3


Bạn đang đọc Quân Quyền Liêu Sắc – Chương 122-3


Edit: Louis
Beta: Kim
Trong chốc lát, chân mày Chiêm Sắc kinh ngạc nhảy dựng lên, cô nhìn anh không thể tin nổi.
“Anh nói anh xem, cả ngày chỉ nghĩ đến chuyện này, không mệt à?”
“Hâm.” Quyền Thiếu Hoàng liếc cô một cái, trên môi vẽ một đường cong, vừa tà khí vừa có chút buồn cười, xen lẫn tính trẻ con không thuộc về anh, “Chiêm Tiểu Yêu, chờ em hết bị, lão tử sẽ cùng em triền miên hàng đêm, em phải chuẩn bị tâm lý!”
Triền miên hàng đêm? Không không…
Nhìn ánh mắt tà mị mang theo ý cười của anh, tâm can Chiêm Sắc đều quặn lên, sắc mặt nhanh chóng tái xanh.
“Đồ lưu manh nhà anh, đừng quên giữa chúng ta vẫn còn một hiệp ước…”
Nhẹ nhàng, chậm rãi vuốt tóc cô, Quyền Thiếu Hoàng nhìn chằm chằm vành tai nhỏ nhắn đã ửng đỏ, giọng nói lại trầm xuống vài phần, “Đừng lo, anh sẽ không ép em, mà sẽ khiến em nếm được mùi vị ngon ngọt.”
“Thôi đi! Em lười nói chuyện với anh!”
“Xấu hổ à? Lúc trước ai đã nói rằng mọi người đều là người trưởng thành…”
“Khụ! Anh có thể đổi chủ đề không?”
Chiêm Sắc hắng giọng, lúng túng cử động một chút, tim đập càng lúc càng nhanh.

Cảm thấy hai người ôm nhau trong chăn thảo luận vấn đề này có chút kì quái.

Lại nói tiếp, bọn họ cho tới nay vẫn chưa có quan hệ thực sự, nhưng từ trong miệng anh, chủ đề này lại trở nên tự nhiên như một cặp vợ chồng đã kết hôn lâu năm.
Hơn nữa, cô phải chịu đựng nhiệt độ của vật căng cứng từ cơ thể người đàn ông, trái tim cô liên tục tạo ra cộng hưởng hạt nhân với anh, hoàn toàn không thể nắm giữ, đập nhanh đến mức không thể nhanh hơn. 
Chiêm Sắc à Chiêm Sắc, cũng không uổng một chữ “Sắc”, cô hoàn toàn vô lực đối với người đàn ông này.
Nghĩ đến đây, cơ thể của người đàn ông lại siết chặt, ánh mắt chạm vào mắt cô.
“Chiêm Tiểu Yêu…”
“Ừm?”
Nhìn cô, Quyền Tứ gia lại hỏi cái vấn đề kia, “Còn mấy ngày nữa là hết?”
Giọng người đàn ông trầm khàn nhẹ nhàng, nhưng càng nói thì độ nguy hiểm càng cao.

Lòng Chiêm Sắc run lên kinh hãi, nhanh chóng trợn trắng mắt, trả lời qua loa lấy lệ, “Em nói này, anh có thể hỏi chuyện khác không? Đây là chuyện của phụ nữ, liên quan gì đến anh?”
“Em đừng lừa lão tử.

Nếu không anh sẽ bóp chết em.” Người đàn ông làm động tác bóp cổ về phía cô khiến lông tơ Chiêm Sắc dựng đứng, lại không khỏi có chút buồn cười.


Đừng nhìn Quyền Tứ gia bên ngoài nghiêm trang, lạnh lùng, nhưng có ai biết được, bên trong anh lại có một mặt vô lại như vậy?
Cô ngẩng đầu nhẹ giọng đáp, cong môi khiêu khích, “Còn phải xem em có hứng thú không?”
“Gan lớn thật đấy! Vậy lúc này em có hứng thú không?”
“Cũng khá.”
Người đàn ông cười càng xấu xa hơn, mạnh mẽ đè lên cô, “Nếu có hứng thú thì đêm nay…”
Chiêm Sắc ngượng ngùng, không cần nghĩ cũng biết anh muốn làm gì.

Theo lẽ thường, tư tưởng ‘giáo dục Nho gia’ của cha cô đã ăn sâu bén rễ.

Kết hôn chính là lấy chồng theo chồng, nhưng với Quyền Thiếu Hoàng thì lại khác.

Nhất là khi nghĩ đến cảnh “thương tích đầy mình” tối hôm qua, cô liền cảm thấy xương cốt đều đau nhức, nếu hôm nay lại bị anh thu thập lần nữa, ngày mai cô còn có thể gặp người khác hay sao?
Hơn nữa, có lẽ ngày mai Ellen sẽ gọi đến, cô còn muốn đi đối phó với Yến Dung.
Nghĩ đến điều này, cô nhìn ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông, trong lòng lập tức cảnh giác.
“Không được.

Tránh ra.”
“Không được cũng phải được.

Em làm lão tử nghẹn chết.”
Quyền Tứ gia cũng không nói dối, anh đang ở tuổi khí huyết dồi dào, ngày thường cũng không có người phụ nữ nào, nói anh như mảnh đất khô hạn còn được, huống hồ bây giờ trong ngực anh còn đang ôm một quốc sắc thiên hương, có thể làm nhốn nháo tâm can bất cứ người đàn ông nào.

Anh có năng lực kiềm chế cao cường trời sinh, cũng không thể chịu nổi cảnh năm lần bảy lượt đến trước cửa rồi lại không thể vào.
Lúc trước hai người chưa ở chung còn tốt, anh có thể kiềm chế.

Bây giờ người phụ nữ nhỏ bé này ở cùng anh, suy nghĩ của người đàn ông bị quấy nhiễu, sờ nắn thân thể mỏng manh và mềm mại như đậu phụ, cảm nhận cô hơi run rẩy theo từng cử chỉ, thần kinh anh sắp bị kích thích đến phát cuồng.
Nhiệt huyết sôi trào, nếu anh còn không mang thiết mã mà xông pha một hồi, thì chẳng phải đang tự tra tấn bản thân sao?
Hai mắt tối sầm lại, anh dứt khoát ném bộ đồ ngủ ra khỏi chăn, nhanh chóng xoay thân thể bé nhỏ của người phụ nữ trong ngực mình lại, quay lưng về phía mình, kéo vạt áo ngủ của cô ra, vươn tay vỗ về vòng một quyến rũ, lại cọ vũ khí đang gào thét lên người cô.

“Quyền Thiếu Hoàng—” Dựa lưng vào lồng ngực rắn chắc của anh, Chiêm Sắc nhìn thấy động tác nóng bỏng này, còn tưởng rằng anh thật sự sắp vượt đèn đỏ, trong lòng cô vừa e thẹn vừa xấu hổ, khó khăn lắm mới quay đầu lại nhìn chằm chằm vào anh mà tức giận.
“Anh làm gì thế? Em nói rồi, không được!”
“Đừng nhúc nhích! Lão tử hiểu.” Quyền Thiếu Hoàng cả người căng thẳng đến khó chịu, ghé vào tai cô thì thầm, sau đó thấp giọng dỗ dành cô, thở gấp.

Một tay ôm lấy thân thể của cô kéo vào trong lòng, bàn tay to còn lại nhéo cô thật chặt, hướng Quyền Tiểu Tứ về phía hai chân cô, “Bảo bối đừng sợ, anh không tiến vào… Ngoan nào… Kẹp lấy.”
Hai má Chiêm Sắc ửng hồng, quay đầu đi, nhưng nhìn thấy trên trán người đàn ông nổi lên những đường gân xanh, cùng biểu cảm cực lực nhẫn nại, có ủy khuất, có đè nén, còn có cảm giác khó giải thích bằng lời…
Trong lòng thở dài, cô từ bỏ chống cự.
“Ngoan.” Người đàn ông bắt chước một động tác nào đó, động tác nhanh chóng tăng cường.
Hai người ở gần nhau, Chiêm Sắc hơi khó xử, nhưng thân thể không khỏi có phản ứng dưới sự trêu chọc điêu luyện của anh.

Cũng không biết mình đang có tâm trạng gì, tuy không có tiếp xúc thân thể thật sự, nhưng dưới chân có ma sát, làn da vốn mẫn cảm của cô vẫn có thể cảm thụ được anh một cách rõ ràng.

Cảm giác này chọc đến từng tế bào trên người cô trở nên khẩn trương.
Thần kinh lo lắng, nhưng trong lòng cô biết …
Trên thực tế, cô không bài xích tiếp xúc thể xác với anh.
Ngay cả khi anh chỉ là một người xa lạ lần đầu gặp ở Đế Cung, cô cũng không có nhiều sợ hãi.
Chẳng lẽ hai người bọn họ thật giống như lời dì Lý nói, có duyên phận sao?
“Chiêm Tiểu Yêu——” Khi suy nghĩ của cô đang bay bổng, người đàn ông thấp giọng gọi cô, khi cô quay đầu lại, anh nhìn cô một cách hung ác, “Em mà còn phân tâm lần nữa, lão tử sẽ bóp chết em!”
Được rồi.
Dù sao anh cũng đang làm, còn không cho phép cô phân tâm?
Dưới mệnh lệnh độc ác bá đạo của người đàn ông, động tác của anh càng trở nên quyết liệt hơn, Chiêm Sắc muốn chạy cũng không còn cơ hội.

Cô ngoan ngoãn để anh tùy ý, tim đập loạn xạ, lại một lần rồi lại một lần cùng anh triền miên.
Không biết do bản thân quá mệt hay thân nhiệt trên người anh quá cao, rất nhanh cô đã bị lây nhiễm, cả người đều cảm thấy khó chịu, trên lưng đều là mồ hôi, phía sau còn có hô hấp dồn dập của người đàn ông, trái tim cũng nhảy lên thình thịch, cơ thể không nhịn được mà phát run.

Đại khái cảm nhận được phản ứng của cô, Quyền Thiếu Hoàng híp mắt, nhanh chóng gia tăng thêm động tác, càng kích động như mưa rền gió dữ.
Đại não lúc lên lúc xuống khiến cho đầu óc cô hơi ngây ngốc.
Như vậy cũng thôi đi, nhưng bản thân cô lại có chút điên cuồng, bị anh làm cho mê mẩn…

Đặc biệt nơi nào đó cùng anh tiếp xúc da thịt, bị ma sát đến sưng lên.

Giống như đang đổ thêm dầu vào lửa, cơ hồ muốn thiêu cháy tất cả các tế bào trong cơ thể cô mới chịu bỏ qua.
Lúc này ngoài cửa sổ có chút vắng vẻ.
Không biết qua bao lâu, lúc này đầu óc cô đã bay đi mất rồi, chỉ còn cảm giác sung sướng, khẽ rên một tiếng, người đàn ông ngậm lấy tai cô, hơi thở ngắt quãng.
“Tiểu Yêu, gọi Tứ ca…”
Mỗi lần như vậy, hai má Chiêm Sắc đều nóng bừng, thấp giọng gọi một tiếng nhỏ như mèo kêu.
“Tứ ca…”
Cô gọi một tiếng chỉ vì muốn phối hợp với anh, mong anh sẽ sớm xong việc.

Đâu biết hiệu quả lại đáng sợ như vậy chứ? Vừa mới phát ra âm thanh cực kỳ mềm mại, một hơi thở nóng bỏng phả vào tai cô, sau đó là âm thanh đè nén của người đàn ông.

Thú tính kìm hãm hồi lâu cuối cùng theo hơi thở nặng nề của anh tràn vào chân cô.
Trời ạ!
Một trận ướt át khiến mặt cô lập tức đỏ bừng, đưa tay sờ soạng một phen, nghiến răng nghiến lợi, “Quyền Thiếu Hoàng!”
“Ngoan nào.

Không sao cả—” Người đàn ông cười nhẹ, ôm cô lật qua, úp trán vào cô.

Đầu đầy mồ hôi, cơ thể đều là nước, kết hợp với thân thể rắn chắc của anh, cô thấy miệng mình trở nên khô khốc, oán trách hỏi, “Anh không thấy bẩn à?”
Nhéo chóp mũi của cô, người đàn ông hít một hơi dài, kéo cô qua, lập tức ôm vào lòng rồi sải bước đi vào phòng tắm.
“Sợ cái rắm! Anh giúp em xử lý.”
“Vương bát đản, bẩn muốn chết!”
“Nói lại thử xem?”
“Anh muốn em nói thì em phải nói à?”
Quyền Thiếu Hoàng bật cười, ngay khi vừa bước vào cửa phòng tắm, anh đã lột sạch quần áo của cô, nghiêm túc giặt sạch quần áo bị ướt của cô, bộ dáng hầu hạ vô cùng tinh tế, thật khó để liên tưởng anh với người đứng đầu ZMI.
Chiêm Sắc bĩu môi, không hề hé răng.
“Chiêm Tiểu Yêu.” Nhìn thấy dáng vẻ cô sau cơn kích tình, cả người mềm mềm, hồng hồng, ánh mắt người đàn ông lóe lên, lửa trong lòng lại nóng, thiếu chút nữa đã không nhịn được.
Cảm nhận được ánh mắt của anh, Chiêm Sắc nheo đôi mắt đẹp lại, “Này, đừng tới đây.”
Nghe vậy, Quyền Thiếu Hoàng buồn cười, đưa tay xoa xoa bóp bóp tẩy rửa thân thể cô, thần sắc sau khi thả lỏng có vẻ tốt hơn trước rất nhiều, một đôi mắt thâm thúy nhìn cô chằm chằm.

Tắm rửa sạch sẽ xong, không biết vị này nghĩ tới cái gì, một tay nâng cằm, tay kia vuốt ve mái tóc ướt át của cô, gằn từng câu từng chữ mang ý vị sâu xa.
“Chiêm Tiểu Yêu, bất luận là vào thời điểm nào, anh vẫn luôn ở đây.”
Nhìn khuôn mặt rạng rỡ dưới ánh đèn đó, Chiêm Sắc không hiểu ý của anh, “Anh đang nói gì thế?”

Ánh mắt Quyền Thiếu Hoàng cố định hai giây, cúi đầu, hôn lên trán cô một cái.
“Anh nói em thật đẹp, anh muốn em cả đêm…”
*
Căn cứ vào bầu không khí hòa thuận tối hôm qua, hai vợ chồng dường như có cảm giác hơi khác so với mọi khi.

Sau khi tắm rửa xong, lại ôm ấp nhau ngủ đến sáng, Quyền Thiếu Hoàng mới rời đi cùng với gương mặt tươi cười.
Vì hôm nay Tiểu Thập Tam không phải đi học, ở nhà cả ngày, nên Chiêm Sắc cũng không ngủ nướng.
Buổi sáng chơi với tiểu Thập Tam một chút, chờ cậu bé đi ngủ trưa, cô theo thói quen đi vào thư phòng nghiên cứu hồ sơ.

Nhưng nhìn đi nhìn lại, phát hiện suy luận trước đây của mình có chút vấn đề.

Bởi vì từ hai vụ án của Sở Thiếu Giáo đến vụ án 317, căn bản không tìm ra được điểm liên hệ bên trong, cũng không có cùng động cơ gây án, càng miễn bàn đến dấu vết tên gián điệp kia để lại.
Cô nhíu mày, nhìn lại lần nữa, trong lòng thật sự có chút bội phục tên đối thủ kia.
Một người rất cường đại.
Nhưng cũng đúng, nếu không phải nhân vật cường đại thì sao dám đối đầu gay gắt với ZMI như vậy?
Sau chừng 40 phút, cô ước tính Tiểu Thập Tam sắp thức giấc, đang định đứng dậy thì nhận được cuộc gọi của Ellen.
Cô ấy nói, nghe được tin tức từ chỗ Ngải Mộ Nhiên, tối nay Yến Dung mời một vài người bạn khuê mật đến KTV hát.

Thời gian, số phòng, đều đã được cô hỏi thăm rõ ràng.

Cuối cùng, cô gái kia còn hỏi đi hỏi lại chuyện về Thiết Thủ, mãi đến khi Chiêm Sắc chọc ghẹo cô mới dừng lại, tiếp tục nói chuyện chính.
“Chiêm Tiểu Yêu, hay là bổn tiểu thư đi cùng cậu.”
Biết Ellen có ý tốt, nhưng Chiêm Sắc vẫn từ chối.
Cũng không phải cô đi đánh nhau, không cần quá nhiều người.

Ngoài ra, Ellen giúp cô tìm hiểu tin tức đã là tốt lắm rồi, sao cô có thể lôi kéo cô ấy cùng mình đối đầu với chị gái ruột chứ?
Hơn nữa, cô còn có Tôn Thanh, một đánh mười.
Trò chuyện với Ellen thêm vài câu, cô cúp điện thoại, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú trở nên nghiêm túc, nhíu mày ngẫm lại sự việc một lần, chờ đến khi chắc chắn kế hoạch không có sơ hở, cô mỉm cười đứng dậy.

Đi đến phòng ngủ của Thập Tam.
Cô không thích chơi mấy trò căng thẳng thần kinh như vậy, nhưng nếu đã bị người khác bức ép, cô có thể làm gì ngoài việc nghênh chiến?
Không phải có người từng nói rồi sao?
Oan gia ngõ hẹp, người khôn ngoan là kẻ chiến thắng!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.