Quân Quyền Liêu Sắc

Chương 117-2


Bạn đang đọc Quân Quyền Liêu Sắc – Chương 117-2


Edit: ZipZip
Beta: Kim
Nói thật, từ khi hai người bắt đầu có dính líu đến bây giờ, dù thế nào cũng đã là một đôi, bây giờ cô không nghĩ sẽ cùng anh làm loạn mấy chuyện khó xử.

Cô không còn ảo tưởng về một tình yêu phong hoa tuyết nguyệt nữa, mà chỉ muốn lặng yên sống cuộc sống thư thả.

Chỉ cần anh đối xử với cô thật tốt, cô nhất định sẽ tận lực làm tốt bổn phận của một người vợ.
Tình huống hiện tại…
Chỉ suy tư một hồi, cô đã nghĩ rõ ràng.

Tuy cuối cùng hai người không đi đến kết quả gì, thì trước đó việc nên làm hay không nên làm đều đã làm, không có gì phải xấu hổ, hơn nữa còn là một người hiện đại, không cần để ý nhiều như vậy.

Anh để nguyên quần áo đi ngủ, lại còn uống rượu, chờ sáng mai dậy sinh bệnh, người thiệt không phải là cô sao?
Kết quả, cô không còn do dự nữa, nhanh chóng đưa tay cởi áo khoác quân trang của anh.
Cô cố gắng nhẹ tay nhẹ chân, chỉ sợ đánh thức anh.
Không ngờ, người đàn ông này ngủ vẫn có thể phối hợp, không những không tỉnh mà còn có thể thích làm gì thì làm.
Cởi áo khoác ra móc lên giá, cô không có ý định sẽ cởi áo sơ mi cho anh.

Ánh mắt rũ xuống, đôi tay nhỏ bé ngượng ngùng đưa về phía đai lưng bên hông anh… Lần đầu tiên thay đàn ông làm loại chuyện này, cô lại không có hiểu biết về đai lưng của đàn ông, khi làm tay hơi run run.

Cũng may trên khóa của thắt lưng da có khắc dòng chữ “Bát Nhất” giúp cô tăng thêm dũng khí, cô bình tĩnh nghiên cứu một chút, từ từ cởi ra.
(Bát Nhất là tên gọi thứ 2 của quân đội TQ vì 1/8/1927 là ngày thành lập Giải phóng quân nhân dân TQ.)
Phù!
Thắt lưng da buông lỏng, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, đang chuẩn bị cởi quần anh.

Khoé mắt thấy ánh sáng trên đầu có gì đó không đúng.

Theo phản xạ có điều kiện ngẩng đầu, phát hiện đôi mắt vốn phải nhắm chặt của người đàn ông lại đang mở, cười như không cười nhìn cô.
Chiêm Sắc 囧, vội vàng rút tay về.
“Tỉnh rồi?”
“Cởi tiếp đi.” Nụ cười nơi khoé môi của người đàn ông ngày càng đậm.

Khuôn mặt nhỏ của Chiêm Sắc nóng bừng, nghĩ thầm, nụ cười này của anh là có ý gì?
Chẳng lẽ anh cho rằng cô muốn ăn đậu hũ của anh?
Quét mắt nhìn anh, cô ho nhẹ che giấu sự lúng túng của mình, xoay người, cầm bát chè còn đang bốc hơi nóng đưa cho anh, “Nào, uống ít chè giải rượu rồi ngủ tiếp.”
“Em đút cho anh ––––” Hình như tâm tình Quyền Thiếu Hoàng rất tốt, không làm khó hành động ‘cởi quần’ vừa rồi của cô, khoé môi vẫn treo nụ cười như có như không hồi nãy, từ từ ngồi dậy tựa vào đầu giường, hai tay đưa về sau ôm đầu, bày ra bộ dáng đại lão gia.

Há miệng, thật sự chờ cô tới đút.
Thấy anh như vậy, Chiêm Sắc tức đến ngứa răng.
Tưởng tượng cảnh lúc chè giải rượu “phát huy”, xấu hổ trong lòng cô đã không còn, càng lười so đo với anh.
Một tay bưng bát, một tay cầm thìa múc mấy viên bánh trôi nhỏ đưa đến bên miệng anh.
“Ăn!”
“Ngoan.”
Đối với việc cô ngoan ngoãn chăm sóc, Quyền Tứ gia tương đối hưởng thụ, một hớp ăn hết thìa chè.
Giây tiếp theo, biểu cảm ăn chè của anh cứng ngắc, quái dị nhìn cô chằm chằm, yết hầu không thể hạ xuống.
“Sao thế, không ngon à?”
Chiêm Sắc cố ý dè dặt hỏi, trong lòng đã sớm cười vui sướng.

Đương nhiên cô biết sẽ không ngon, cho thêm nhiều giấm trắng như vậy, hơn nữa người đàn ông này trước giờ không thích cay không thích chua, ăn hết một thìa này không chua chết anh, thì cũng có thể ghê tởm chết anh.
Quyền Thiếu Hoàng cau mày, không lên tiếng.
Chiêm Sắc thu liễm cảm xúc, trừng mắt nhỏ, hơi ra vẻ oán trách nói, “Thêm chút giấm trắng thì hiệu quả giải rượu mới tốt.”
Chân mày người đàn ông co rút, môi lạnh vô thức giật giật, “ừng ực” một tiếng nuốt toàn bộ xuống.

Đồng thời, chân mày nhíu chặt cũng giãn ra.
“Vợ anh nấu ăn đương nhiên là ngon rồi.”
Ngon?
Chiêm Sắc kinh ngạc một giây, trong lòng thấy buồn cười.

Rõ ràng bộ dạng cau mày khó khăn nuốt trôi vô cùng đáng thương, nháy mắt đã có thể dõng dạc nói ăn ngon.

Nếu Quyền Tứ gia đã nói ăn ngon, cô có thể cắt đứt hứng thú của anh sao?! Tỉnh bơ híp mắt nhìn anh, cô càng nhiệt tình chăm sóc anh hơn, múc thêm một thìa lớn nữa, đưa tới bên miệng anh.
“Nếu ngon thì anh hãy ăn nhiều một chút.

Bổ tỳ ích thận, giải rượu nâng cao tinh thần, rất có lợi!”

“Ồ?!” Người đàn ông biết rõ trong lòng cô sẽ không an phận như vậy, cũng không còn khó khăn nữa, dứt khoát nuốt xuống nhanh gọn.

Cô đút một thìa, anh liền ăn một miếng, nuốt chửng ngay lập tức, không để những thứ kia ở lại trong miệng dù chỉ nửa giây.

Trên gương mặt tuấn tú vẫn là vẻ cười như không cười, ánh mắt nóng rực vừa ăn vừa nhìn dọc theo áo ngủ đến nơi đẫy đà kia, lướt qua cần cổ trắng như tuyết, lại dần chuyển lên mặt, quét tới quét lui, trong lời nói chứa ý vị càng sâu xa.
“Chiêm Tiểu Yêu, thật ra thì… Thận của lão tử rất khoẻ mạnh.”
Chiêm Sắc trợn trắng mắt, nhìn chòng chọc vào ánh mắt lưu manh đùa giỡn của người đàn ông, không còn sức đút cho anh nữa.
Đều nói chỉnh người, đối phương phải bị chỉnh cho ăn khổ thì mới thú vị.
Anh cứ ăn như vậy, cô chẳng còn tí hứng thú nào.
Đặt bát vào tay anh, cô lạnh nhạt nói, “Tinh thần anh có vẻ không tệ, tự ăn đi!”
Quyền Thiếu Hoàng nhìn bộ dáng giận dữ lại đáng yêu của cô, nhướng mày, đặt chiếc bát cô vừa đưa lên tủ đầu giường, nhanh chóng kéo cô nàng đang muốn chạy vào ngực mình, xoay người ấn cô lên giường, cúi đầu, trán áp trán, mắt không chớp nhìn cô chằm chằm.
“Chiêm Tiểu Yêu, em vừa mới cởi quần của lão tử, muốn làm chuyện xấu gì hửm?”
Chiêm Sắc bị lời nói của anh làm cho suýt sặc, “xùy” một tiếng, giễu ngược lại.
“Anh nói em có thể làm gì?”
“Muốn nhìn pháp khí trấn trạch* một chút?”
(*Nôm na là vũ khí giữ nhà:)))))))
Mặt Chiêm Sắc nháy mắt đỏ bừng, đưa tay đẩy thân thể đang càng ngày càng áp sát ra, “Tứ gia, chắc anh hiểu lầm rồi? Em chỉ đang làm bổn phận của một người vợ, muốn anh có một giấc ngủ ngon, chẳng lẽ em sai rồi?”
Ánh mắt người đàn ông hơi chớp động, nụ cười nơi đáy mắt ngày càng đậm.
“Bổn phận? Vậy thì tốt.

Làm vợ có bổn phận gì, em biết chứ?”
Một bên nói, một bên mò mẫm cánh tay không an phận trên người Chiêm Sắc.

Tim đập ‘thình thịch’ nhảy loạn, Chiêm Sắc hốt hoảng lại có chút nôn nóng, nhanh chóng đè tay anh lại, nhíu mày lắc đầu với anh, trong mắt là sương mù mơ hồ, chăm chú nhìn anh bằng ánh mắt biết nói lên suy nghĩ của cô.
“Bà dì của em vẫn còn ở đây, anh muốn làm gì cũng không được.”
Quyền Thiếu Hoàng ngẩn người, nhớ đến chuyện cái kia tới.
Chỉ nghĩ miên man một chút, anh liền cảm thấy chè giải rượu vừa nuốt xuống ngày càng chua, chua muốn rụng răng.
“Vẫn chưa hết?”
Chiêm Sắc bĩu môi, thấy dáng vẻ của anh, trong lòng vô cùng khoái trá, lắc đầu.
“Sao có thể nhanh như vậy?”

“Mẹ kiếp!” Người đàn ông thấp giọng chửi thề, không vì chuyện này mà buông tay, động tác trên tay ngược lại càng thêm được voi đòi tiên, một tay bao lấy nơi mềm mại phía trước, cúi đầu cách lớp đồ ngủ hôn nồng nhiệt.

Cho đến khi hai quả chu sa nhỏ của cô không cam lòng yếu thế dựng đứng lên thị uy với anh, anh mới vòng một tay qua, hung bạo nhìn cô chằm chằm.
“Đã bốn ngày rồi, sao còn chưa chảy chết em?”
Đệch! Những lời nói này…
Chiêm Sắc vừa bực mình vừa buồn cười, thật muốn lấy thứ gì đó đập cho anh nở hoa luôn.
“Em lười tranh luận với quỷ say, tránh ra, ngủ sớm một chút đi.”
Quyền Thiếu Hoàng thấy cô giận thật, lập tức buông lỏng tay, không nhịn được xoa nắn gương mặt nhỏ nhắn của cô, xoay người nghiêm túc hỏi cô.
“Chiêm Tiểu Yêu, em tin tưởng anh như vậy?”
Cái gì mà tin tưởng anh?
Chiêm Sắc trầm mặc hai giây mới kịp phản ứng.

Nói như vậy, đoạn đối thoại của cô với Chương Trung Khải vừa rồi anh đều nghe thấy.

Nhấp đôi môi có chút khô khốc, bình tĩnh nói.
“Sai rồi, không phải em tin tưởng anh, là em tin tưởng chính mình.”
“Hửm?” Chân mày người đàn ông lại dựng lên lần nữa.
Chiêm Sắc thấy anh khó chịu, trong lòng càng sảng khoái.

Đôi lông mày nhướng lên tự tin, đôi mắt như nổi lên gợn sóng.
“Chẳng qua em chỉ tin tưởng suy nghĩ của chính mình.

Quyền Tứ gia anh muốn làm gì là chuyện của anh, tội gì em phải xoay quanh.

Chỉ là nói đến đây, em muốn nói thêm một câu nữa.

Chuyện của đàn anh, em thật sự vô cùng cảm ơn anh đã trượng nghĩa trợ giúp… Còn có, em không biết đời này mình có thể kiếm được nhiều tiền như vậy hay không, nếu có thể thì em nhất định sẽ cố hết sức trả lại cho anh…”
Trả tiền cho anh?
Ánh mắt Quyền Thiếu Hoàng tối sầm lại, “Chiêm Tiểu Yêu, em thử nói lại câu sau xem?”
Ý gì? Chiêm Sắc khó hiểu, nhẹ hỏi lại, “Hử?”
“Em với anh còn cần phải rạch ròi như vậy?”
Gật đầu một cái, Chiêm Sắc nghĩ đến chuyện tiền nong, liền nghĩ đến ông cậu già nhà mình, nét mặt càng thêm nghiêm túc.
“Việc nào ra việc đó.

Em gả cho anh, anh mua cho em thứ gì, hoặc đưa cho em cái gì, đó là anh làm theo tâm ý của người chồng, đương nhiên em vẫn sẽ nhận.

Còn chuyện của đàn anh, không có quan hệ gì với hôn nhân của chúng ta, thuộc về việc em mang ơn anh trước khi cưới.


Chỉ cần em có năng lực trả lại, em vẫn không muốn nợ anh.”
Quyền Thiếu Hoàng nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc của cô, ý cười trong mắt biến mất.
Ánh mắt kia… Lạnh lẽo, âm trầm, tựa như một tầng khói độc.
Bị anh nhìn như vậy, Chiêm Sắc nổi cả da gà.

Có người trả tiền lại còn mất hứng, ăn gì lớn lên đấy?
Nhìn thẳng vào mắt anh vài giây, dưới tầm mắt lạnh lẽo, cô đột nhiên hiểu ngay.

Xem ra đối với Quyền Thiếu Hoàng, chút tiền lẻ ấy còn phải trả cho anh là đang sỉ nhục anh? Quả nhiên, giá trị quan bất đồng, điểm chú ý cũng khác nhau.
Trong lòng nghĩ như vậy, tiếp tục kéo dài bầu không khí giằng co giữa hai người, Chiêm Sắc cũng không thoải mái.

Vả lại lúc này anh là người đầu óc không tỉnh táo, tội gì cô phải so đo với lời nói của anh.
Cha cô từng nói “Người có chừng mực, chính là co được duỗi được.

Đạo vợ chồng, quan trọng ở chỗ vừa đấm vừa xoa”, huống hồ đối phó với người đàn ông như Quyền Thiếu Hoàng, càng phải biết mềm cứng đúng mực.

Vừa mềm vừa cứng, nên cứng rắn phải cứng rắn, nên mềm mỏng thì nhất định phải nhượng bộ.
Nghĩ vậy, cô đổi một gương mặt tươi cười, đưa tay vuốt ve gương mặt đang tức giận của anh.
“Được rồi.

Em không nói gì nữa, ok? Anh là đại gia tính khí xấu, tiểu nữ không chọc nổi! Em thấy anh cũng mệt mỏi rồi, đi tắm xong ngủ sớm một chút đi.”
Quả nhiên, nhu có thể khắc cương.

Chỉ cần lời nói dịu đi một chút, khó chịu trong lòng Quyền Tứ gia liền tiêu tan.
Không đề cập tới Chương Trung Khải nữa, anh kéo cánh tay nhỏ của cô vòng qua cổ mình, rồi mới vững vàng vòng tay qua eo cô, bình tĩnh hỏi cô, “Chiêm Tiểu Yêu, sao em không hỏi anh, ba ngày nay đi làm gì?”
Chiêm Sắc giật khóe miệng, mỉm cười.
“Nếu cần nói với em thì anh sẽ tự nói, tại sao em phải hỏi anh?”
Chân mày Quyền Thiếu Hoàng nhíu chặt, đưa một tay ra nhẹ nhàng vén tóc mai trên trán cô lên, “Vậy ba ngày nay, em cũng không hề nghĩ đến việc gọi điện thoại cho anh?” 
Chiêm Sắc không biết tại sao anh phải so đo chuyện này, hơi buồn cười, khoé môi không tự giác cong lên.
“Chẳng phải anh cũng không gọi cho em sao?”
“…” Người đàn ông nghẹn họng, không lẽ anh có thể nói rằng anh muốn thử nhìn xem cô có chủ động không à?
Đương nhiên anh sẽ không nói, nhưng Chiêm Sắc một lòng muốn “vừa đấm vừa xoa”, lúc này không muốn so đo với anh, mềm giọng, như đùa giỡn vừa đứng lên vừa giải thích, “Không phải em nghĩ cho tính đặc thù công việc của anh ư? Nếu em tuỳ tiện gọi, nhỡ may ảnh hưởng đến đại sự gì đó của anh… Chẳng phải là hại nước hại dân à?”
Quyền Thiếu Hoàng nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn sinh động của cô, lại cúi đầu xuống, nhìn thẳng vào ánh mắt cô.
Cuối cùng không cam lòng thở dài một hơi..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.