Đọc truyện Quan Môn – Chương 1153
Lâm Tiên Giác sắc mặt tái nhợt, bị một đám binh lính vây quanh kéo ra ngoài.
Trần tham mưu trưởng hiển nhiên cũng nhận được mật lệnh, đi theo bọn họ, ý là tự thân áp giải.
Dù sao lực ảnh hưởng của Lâm Tiên Giác rất lớn, trong quân khu tỉnh nói một không hai. Hiện tại muốn đưa ông ta tới kinh thành vậy thì phải có một người địa vị không quá sai lệch phụ trách áp giải, mà trong quân khu cũng cần phải có người chủ trì đại cục.
Hiển nhiên, chính ủy so với tham mưu trưởng càng thích hợp lưu lại chủ trì đại cục, cho nên áp giải Lâm Tiên Giác vào kinh cũng chỉ có thể để Trần tham mưu trưởng phụ trách .
“ Toàn bộ đội cảnh vệ nghe mệnh lệnh, thu súng rút lui, chờ đợi chỉ huy.” Phía sau, Ngư Thức Phàm cũng quyết đoán nhận trách nhiệm chủ trì đại cục, đầu tiên là cho đội cảnh vệ lui về.
Chỉ huy đội cảnh vệ là một thiếu tá, nghe được mệnh lệnh của Ngư Thức Phàm, trên mặt hơi chút có chút do dự.
Làm bộ hạ thân tín của Lâm Tiên Giác, hiển nhiên hắn lo lắng, nếu cứ vậy trở về không chừng sẽ bị cho ngồi không.
Ngư Thức Phàm cũng là người chỉ huy, sao không biết ý nghĩ này, lập tức liền ra lệnh cho cảnh vệ của mình,“Không nghe quân lệnh, tước súng hắn lại! Giam vào, do anh chỉ huy cảnh vệ!”
Cảnh vệ Ngư Thức Phàm nghe xong không chút do dự vọt tới cướp súng thiếu tá kia, sau đó chỉ huy hai binh sĩ khống chế dẫn hắn vào phòng tạm giam xử lý.
Các thành viên còn lại của đội cảnh vệ hai mặt nhìn nhau, không biết hẳn là như thế nào cho phải.
Muốn nói cái gì trung thành hay không kỳ thật đều vô nghĩa , quân đội là quốc gia , tư lệnh bất quá là lâm thời chủ trì công tác mà thôi, cũng không phải quân phiệt, hai ba năm sao có thể trồng đâu ra nhiều thủ hạ đáng tin như vậy?
Lâm Tiên Giác làm người cường thế, bất quá là nói ở hằng ngày công tác cường thế, có vẻ chuyên quyền độc đoán mà thôi. Khoảng cách giữa ông ta và thủ hạ khá xa, còn chưa tới mức độ có người bán mạng.
Có năng lực bồi dưỡng tử sĩ , dù thế nào cũng phải đạt tới thế lực như lão Trần gia mới được, hoặc là tiêu tiền mời lính đánh thuê. Ở trong quân muốn làm chuyện này đúng là không có khả năng.
Cho nên khi chuyện phát sinh thì đội cảnh vệ đều trầm mặc, cuối cùng để cho cảnh vệ của Ngư Thức Phàm dẫn về quân doanh.
Lúc này, đám Đường Mộc cùng Cam Tĩnh mới xem như thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Nhị thiếu chính là nhị thiếu, vài đòn đã giải quyết đối phương, thiếu tướng a.” Đường Mộc nói.
“Đừng nói thiếu tướng , trung tướng, thượng tướng cũng không là gì.” Cam Tĩnh cười nói,“Chỉ cần bọn họ phạm vào nhị thiếu vậy thì coi như xong.”
Đường Mộc có chút điểm hoài nghi lời này thiệt giả, hắn tự nhiên không biết Diệp Khai từng bắt qua một trung tướng Cố Hoán Chi, đồng thời còn không chỉ vận tác một lần, đem một trung tướng lên thượng tướng. Chuyện như vậy, thật đúng là không có bao nhiêu người dám nói.
Mắt thấy trực thăng vũ trang đã chuẩn bị đậu xuống sân bay bên cạnh, đồng thời Lâm Tiên Giác cũng bị Trần tham mưu trưởng áp giải lên đó.
Lúc này, Ngư Thức Phàm rốt cục yên lòng, nói với Diệp Khai.“Diệp thị trưởng, các anh về trước nhà khách đi. Để cho tôi phải an bài một chút chuyện quân khu rồi sẽ qua.”
Quân khu đã xảy ra chuyện lớn như vậy, hiển nhiên cần một thời gian để tiêu hóa, Ngư Thức Phàm làm chính ủy chủ trì công tác cũng cần sắp xếp, bảo đảm các công tác của quân khu vận hành vững vàng.
Hơn nữa, ông cũng cần nhân chuyện này nghiêm khắc cảnh cáo một số cán bộ chủ chốt đi theo Lâm Tiên Giác, để bọn họ thu liễm lại. Nếu ai bất mãn còn phải chấn chỉnh, thậm chí trực tiếp bắt đến lập uy.
Cho nên lúc này ông rất bận, dĩ nhiên không thể chiêu đãi Diệp Khai.
“Hiểu rồi, Ngư chính ủy tự mình lo liệu.” Diệp Khai gật gật đầu, đáp lại nói.
Phía sau, chợt nghe đến tiếng vỗ tay bên lễ đường.
Thực hiển nhiên, buổi biểu diễn văn nghệ đêm nay đã kết thúc thành công. Giờ chắc là đoàn diễn viên chào cảm ơn, không thiếu được một lãnh đạo lên tặng hoa chụp ảnh.
Đáng tiếc là đêm nay tư lệnh quân khu Lâm Tiên Giác bị quân ủy dẫn đi, còn chưa biết bị xử lý thế nào. Tham mưu trưởng cũng theo lên kinh thành nên hiện tại cũng chỉ có thể do chính ủy Ngư Thức Phàm đi chủ trì chuyện này .
“Ngô tiểu thư, cô đi trước chào cảm ơn đi.” Diệp Khai nói với Ngô Mộng Linh,“Bỗng nhiên phát hiện vai chính không ở hiện trường, phỏng chừng rất nhiều người đều đã cảm thấy hoài nghi .”
Ngô Mộng Linh nghe xong, gật đầu, vừa muốn nói cái gì đó thì thấy Lâm Hiểu Phàm phía đối diện lại rút ra một khẩu súng nhằm Diệp Khai bóp cò.
“Đi tìm chết đi!” Lâm Hiểu Phàm điên cuồng gào lên với Diệp Khai.
Làm đội trưởng đội đặc chiến, Lâm Hiểu Phàm vẫn thật sự có tài, ít nhất hắn có thể cùng Lý Hải liền đủ thấy công lực .
Lúc này hắn rốt cục thừa dịp không ai chú ý rút ra khẩu súng thứ hai bắn về Diệp Khai.
Hắn coi như biết rõ chuyện đêm nay, cha mình Lâm Tiên Giác đi quân ủy khẳng định là dữ nhiều lành ít, bản thân hắn dính án không ít, chỉ riêng chuyện Tùng Hoa thực nghiệp cũng đủ khốn đốn.
Nay đại quyền quân khu đã chuyển cho Ngư Thức Phàm, ông ta khẳng định sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như thế. Một khi Ngư Thức Phàm bắt đầu thanh tra chuyện trong quân khu vậy thì chuyện cha con hắn cấu kết kiếm lời chắc chắn không thể che giấu.
Việc này cũng đủ đưa cha con họ lên đoạn đầu đài .
Lâm Hiểu Phàm nghĩ qua như vậy không khỏi lạnh toát, nghĩ rằng Diệp Khai chính là nguyên nhân tạo thành hết thảy vấn đề. Hắn chắc chắn phải chết nhưng cũng kéo theo Diệp Khai làm đệm lưng.
Vì thế hắn thừa dịp mọi người đang chú ý sang bên kia liền rút súng bắn.
Nhất kích tất sát, đây mới là chuyện đội đặc chiến tối am hiểu.
Tranh đấu quyền cước chỉ là diễn luyện tố chất cá nhân, công phu quyền cước cùng gi kỹ xảo giết người là tiêu chuẩn khác.
Diệp Khai phản ứng cũng cực nhanh , tuy rằng hắn vừa nghe Ngư Thức Phàm nói nhưng linh giác thân thể khác hẳn với thường nhân. Trước lúc Ngô Mộng Linh hô lên thì thân hình đã động, bước xéo ra kéo theo Ngô Mộng Linh ngã xuống đất.
Dù cho Diệp Khai phản ứng rất nhanh, nhưng viên đạn của Lâm Hiểu Phàm cũng rất nhanh, sát qua má của Diệp Khai, thiếu chút nữa là bắn trúng.
Khí lưu cuồng bạo sát qua mặt tạo ra một vết hồng rực trên mặt Diệp Khai.
“Bang bang……” tiếng súng vang lên, ít nhất có hơn mười tiếng.
Đợi cho Diệp Khai nâng Ngô Mộng Linh dậy thì nhìn đến Lâm Hiểu Phàm đã nằm ngửa trên mặt đất, trên người ít nhất có hơn mười vết đạn, máu tươi ồ ồ xông ra, thân thể giãy dụa.
“Nhìn xem còn có thể cứu chữa?” Diệp Khai nhíu mày, nói với Lý Hải.
Nói thật, Diệp Khai cũng không tính giết chết Lâm Hiểu Phàm, chuyện này thuần túy là hắn tự tìm tử lộ.
Cũng không phải Diệp Khai khoan dung độ lượng, mà hắn cảm thấy Lâm Hiểu Phàm còn sống hay hơn chết. Dù sao thì theo tư liệu năm được, Lâm Hiểu Phàm có quan hệ với Tùng Hoa thực nghiệp, hơn nữa một số người trong quân khu có quan hệ mật thiết với cha con hắn.
Nếu có thể mở đột phá khẩu từ hắn vậy thì nhiệm vụ lần này của Diệp Khai giảm bớt rất nhiều.
“Không cứu được.” Lý Hải ngồi xổm xuống, đưa tay sờ động mạch của Lâm Hiểu Phàm , lắc đầu nói với Diệp Khai.
Diệp Khai lại nhìn Lâm Hiểu Phàm, thầm nói chết kiểu này quá vô giá trị, nói với Ngư Thức Phàm,“Tôi đưa Ngô tiểu thư đi chào cảm ơn.”
Ngư Thức Phàm gật đầu nói,“Hảo, tôi theo sau.”
Đám người Lý Hải thu dọn xong cũng đi theo Diệp Khai vào lễ đường.
Đội cảnh vệ đã quay lại, đều là người của Ngư Thức Phàm, thư ký của ông hỏi,“Thủ trưởng, xử lý như thế nào?”
Lâm Hiểu Phàm đã chết, án mạng xảy ra trong quân khu phải xử lý. Dù là cha con Lâm Hiểu Phàm chết vì gieo gió gặt bão thì bọn họ cũng không khả năng đem chuyện này che dấu. Lâm Hiểu Phàm lúc còn sống là đội trưởng đội đặc chiến, là sỹ quan có quân tịch, không có khả năng chết lặng lẽ.
Cái chết của hắn chắc chắn phải có quan hệ tới Diệp Khai.
Ngư Thức Phàm hơi chút suy tư, cảm thấy chuyện này vẫn xử lý kín đáo mới thỏa đáng. Dù sao Lâm Tiên Giác sau khi đi kinh thành có chuyện gì còn chưa rõ dàng, bên này nếu phát sinh quá lớn cũng không hay đến an bài của trên.
Vì thế ông nói,“ Chuyện Lâm Hiểu Phàm không cần ngoại truyền, về phần cái chết coi như… Tự sát đi.”
Nói xong, ông để lại mấy thủ hạ dọn dẹp, tự mình rời đi.
Mấy tên sĩ quan lưu lại mắt to trừng đôi mắt nhỏ.
“Chuyện này..” Qua một hồi, một thiếu tá nói,“Xem như tự sát? Trên người mười mấy cái lỗ châu mai, thần kinh mới cho rằng là tự sát a!”
“ Được rồi, đừng đứng đó nữa, anh biết hết chuyện rồi đấy.” Một vị khác thiếu tá tắc lưỡi nói,“Lâm Hiểu Phàm là gieo gió gặt bão, chẳng trách người khác, về phần nói tự sát cũng còn hơn không có lý do. Trừ phi anh muốn làm lớn chuyện, đến lúc đó quân khu xấu hổ thì ai cũng hay rồi.”
Mọi người đều chấp nhận, vì thế mà bắt đầu thu thập tàn cục, rửa sạch hiện trường.