Đọc truyện Quân Môn Sủng Hôn – Chương 54: Trái tim bị thương tổn
Thời gian tan việc vừa đến, mấy Cật Hóa (người tham ăn) phòng làm việc liền bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy, thường là buổi chiều không có nhiệm vụ đặc biệt nặng nề, mỹ nữ cả tòa lầu cũng sẽ tìm tìm phòng ăn thuận tiện lại có món ngon giải quyết thời gian bữa trưa nhàn nhã.
Sửa sang xong một phần bản thảo cuối cùng, Úc Tử Ân dọn dẹp cái bàn bừa bộn, liếc nhìn thời gian trên màn hình vi tính, nhớ tới Lam Mộ Duy hẹn ăn trưa cùng nhau, vội tắt máy vi tính cầm túi lên chạy ra ngoài.
Mới từ phòng làm việc ra ngoài, Diệp Tư Mẫn một cái liền thấy bóng dáng kia vội vội vàng vàng chạy ra ngoài, khẽ sửng sốt một chút, theo bản năng đi theo bước vào một thang máy khác.
Ở cửa công ty, Lam Mộ Duy luôn luôn chú ý cửa bóng dáng đi ra từ tòa nhà, rốt cuộc thấy được bóng dáng quen thuộc kia hiện lên, trên mặt mỉm cười đẩy cửa xe ra đi xuống, động tác nhanh chóng cơ hồ có chút không thể chờ đợi.
Nhìn thấy anh, Úc Tử Ân thả chậm bước chân đi lên trước, mà lúc này, Lam Mộ Duy đã thân sĩ thay cô mở cửa xe ghế lái phụ ra, lễ phép mà ưu nhã chờ cô lên xe.
“Cám ơn!” Khẽ gật đầu, cô ngồi vào trong xe, không nhanh không chậm thay mình nịt chặt dây an toàn.
Lên xe, Lam Mộ Duy quay đầu nhìn cô một cái, khóe miệng khó nén ý cười, nhanh chóng khởi động xe chạy nhanh ra đường cái ồn ào.
Cửa cao ốc công ty, Diệp Tư Mẫn nhìn bóng xe đi xa như vậy, trên khuôn mặt trang điểm tinh sảo hung ác, tay phải không tự chủ nắm chặt cặp tài liệu, tài liệu trắng tinh, nhất thời nhăn thành một đoàn.
Úc Tử Ân, cô được lắm đấy, kết hôn còn có lá gan bắt cá hai tay, vậymaf có đủ bản lĩnh!
Chỉ tiếc, Diệp Tư Mẫn tôi cũng không phải là dễ khi dễ, thứ thuộc về tôi, coi như không chừa thủ đoạn nào tôi cũng sẽ nắm chặt ở trong tay!
——《 quân môn cưng chiều cưới 》——
Ánh mắt buông xuống, Úc Tử Ân nhìn lên mấy món ăn mình thích nhất trước mặt, trong hơi thở vẫn là mùi thơm quen thuộc này, vậy mà, ở thời điểm ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông đối diện, cô lại đột nhiên cảm thấy một cỗ xa lạ chưa bao giờ có.
Chỉ là thời gian 5 năm mà thôi, những thứ kia cô một mực cẩn thận từng chút không đụng vào gì đó, hôm nay đã hoàn toàn thay đổi.
“Em thích nhất thủy tinh sủi cảo tôm, nếm thử một chút xem.” Cầm đôi đũa trên bàn lên, Lam Mộ Duy giơ tay lên thay cô gắp miếng sủi cảo tôm óng ánh trong suốt đặt ở trong khay trước mặt cô, yên tĩnh nhìn vẻ dịu dàng trên mặt cô này.
Chung đụng như vậy, trong mấy năm quá khứ kia, anh đã từng luyện tập qua vô số lần, nhưng mặc kệ anh nhớ nhung thế nào, nhớ mãi không quên thế nào, người bên cạnh kia cuối cùng cũng không phải cô.
Nhớ tới thời điểm, ngực nén thành một khối, cũng hầu như sẽ không khống chế được đau nhói.
“Anh ăn đi, không cần lại chuẩn bị thức ăn cho tôi, tôi đã trưởng thành, cũng kết hôn, không hề cần anh chăm sóc chu đáo như vậy nữa.” Ngẩng đầu lên, cô yên tĩnh nhìn anh, con mắt lưu ly vốn là gợn sóng vui mừng vô cùng dần dần bình tĩnh lại.
“Được. . . . . .” Đáy mắt của cô lạnh nhạt, khiến cho trái tim cuồng nhiệt của anh bỗng lạnh một đoạn, tay khẽ run để chiếc đũa xuống, khổ sở bưng ly lên uống một ngụm nước.
Một bữa cơm ăn vô vị tẻ nhạt, giữa hai người yên tĩnh giống như là rất có ăn ý với nhau, từ đầu đến cuối cũng không vượt qua được một cái khe, anh không dám vượt qua, mà cô cũng cách xa.
Bữa trưa ăn không được, đau bụng một cả một buổi chiều, không chịu đựng được qua giờ làm việc khá dài, cô đột nhiên nhớ đến cuộc hẹn với Dịch Khiêm, chịu đựng đau bụng hoàn thành công việc trước thời gian, chờ lúc tan việc vừa đến, trước giờ cao điểm ở trước của công ty QM.
Mời khách ăn cơm mà trễ tóm lại không được, không những biểu hiện không có mấy thành ý, còn có thể đánh mất nguyên tắc của mình, nhất là ở trước mặt người đàn ông ưu nhã vả lại vô cùng tu dưỡng như Dịch Khiêm vậy, cô càng không hy vọng mình luôn là thu hoạch chật vật như vậy.
Mặc dù nói lái xe đi trước thời gian, trên đường vẫn là bị tắc đường gần nửa giờ, thời điểm chạy tới công ty QM vừa đúng sáu giờ, sợ mình đến muộn, xe mới vừa dừng hẳn cô liền cầm điện thoại gọi.
Sau khi nhận được điện thoại, Dịch Khiêm từ công ty ra ngoài, dừng ở cửa xe, thuận thế nhìn về phía bóng dáng đứng bên cạnh xe.
Cúi đầu, anh nhìn thời gian, sáu giờ năm phút, hẹn chính là sáu giờ, năm giờ cô tan việc tới đây nếu như không kẹt xe tối thiểu phải mất nửa giờ, khoảng thời gian này cô còn có thể chuẩn như vậy thì vẫn thật là khó khăn.
Dụng tâm của cô, anh sẽ không xem không hiểu, lồng ngực bình tĩnh xẹt qua một tia rung động nhỏ nhẹ.
Khẽ cười một tiếng, anh nhấc chân đi lên trước, nhàn nhạt dừng bước chân lại, bóng dáng cao to ở dưới trời chiều vàng rực kéo đến thật dài, trên gương mặt tuấn tú nụ cười êm ái, “Úc tiểu thư.”
“Ặc, Dịch thiếu, tôi hẳn không có tới trễ chứ?” Cúi đầu nhìn qua thời gian trên điện thoại di động, đã qua năm sáu phút, lại nói cũng đã chậm một chút rồi.
“Không có, rất đúng giờ, con gái có thể chuẩn giờ như vậy bây giờ không nhiều lắm.” Híp mắt cười một tiếng, anh nghiêng đầu liếc nhìn Volkswagen Beetle màu trắng phía sau cô, “Hôm nay chuẩn bị mời tôi đi đâu ăn cơm?”
“Ừ. . . . . . Nếu là mời khách ăn cơm, vậy thì không thể đi một loại khách sạn? Nếu không, nghe cha tôi đề nghị, đi chỗ đắt tiền nhất?” Cô ngẩng đầu lên, nửa cười nhạo báng anh.
Mặt trời chiều ngả về tây, cảnh tượng hai người mặt đối mặt đứng như vậy, cô đột nhiên cảm thấy có chút ấm áp.
“Được, hôm nay cô là chủ nhân, tôi là khách, khách tùy chủ tiện (khách tùy ý chủ).” Gật đầu một cái, anh cũng không phản bác, nửa cười thừa nhận nhạo báng của cô, gò má dịu dàng ở dưới ánh mặt trời vàng rực, lưu luyến mà triền miên.
“Này Dịch tổng xin mời!” Nói xong, cô đi qua bên cạnh tự mình thay anh mở cửa xe, cấp bậc lễ nghĩa chu toàn.
“Cám ơn!” Khẽ cười một tiếng, anh xoay người ngồi vào ghế lái phụ.