Quân Môn Sủng Hôn

Chương 52: Xì căng đan bay đầy trời


Đọc truyện Quân Môn Sủng Hôn – Chương 52: Xì căng đan bay đầy trời

Cho đến hôm nay, rốt cuộc Úc Tử Ân đã cảm nhận được cái gì gọi là lời nói rất đáng sợ, xì căng đan bay đầy trời.

Ngày hôm qua tại phi trường nhận cuộc điện thoại kia, lại được đám báo chí truyền thông thêm dầu thêm mỡ đem theo đủ loại phiên bản tung ra làm tin giật tít ở trang đầu, vợ chồng Đường Tam công tử lần nữa trở thành tiêu điểm của truyền thông, rồi nhân vật mới ra trường cũng nhận được sự chú ý.

“Vợ của Tam công tử và tiểu tam mới ra trường PK tại sân bay!”

“Vợ của Tam công tử không địch lại người mới, hôn nhân Hào Môn lâm vào cục diện bế tắc.”

“Mối tình đầu của Tam Thiếu trở về, vợ của anh sẽ đi con đường nào?”

“. . . . . .”

Nhìn những tiêu đề đặc sắc trên báo mà Úc Tử Ân cảm thấy vô cùng buồn cười, tiện tay lật qua một trang, cô tùy ý quét mắt, bất đắc dĩ gấp tờ báo lại, tiếp tục sửa sang lại bảng báo cáo quý.


Khó trách việc sáng sớm nay cô đến công ty, đông đảo đồng nghiệp rất có ăn ý mà đem cô trở thành mục chú ý, thì ra là một màn ở phi trường kia đã trở thành đề tài của mọi người trong lúc trà dư tửu hậu.

Hôn nhân của cô và Đường Minh Lân, cho tới bây giờ cũng không thiếu hụt những chuyện cười, lần nữa trở thành tiêu điểm cho tất cả mọi người, cô ngược lại chẳng thấy đó là điều đáng tức giận, chắc hẳn đây chính là hiệu quả mà Đường Tam thiếu muốn, khua chiêng gióng trống thông báo cho thiên hạ thế cũng tốt, gần đây giữa bọn họ đang thiếu đề tài mới để bàn tán!

Phòng giải khát vẫn náo nhiệt như cũ, rót một ly trà cũng có thể nghe được đủ loại thảo luận.

“Cô nói xem đầu năm này, làm sao lại xuất hiện thêm một hoa hoa công tử, Ân Ân chúng ta gặp gỡ người đàn ông kia đúng là xui xẻo cực kỳ!”

“Tôi đã nói rồi, con dâu nhà giàu có chẳng dễ làm đâu, cô cho rằng công tử nhà giàu đều là người tốt hết hả!”

“Tôi nói này, bây giờ Tiểu Tam rất ngông cuồng, được voi liền đòi tiên! Các người không nhìn thấy những màn ôm ôm ấp ấp sao, làm người buồn nôn rồi quá rồi!”

“. . . . . .” Một nhóm người đang thảo luận vô cùng náo nhiệt, từ bàn thủy tinh bên cạnh đã nhìn thấy Diệp Tư Mẫn đang cầm một tờ báo cười lạnh rồi để tờ báo xuống, ưu nhã bưng tách trà lên thưởng thức: “Không thể khống chế được người đàn ông của mình, thì đó là một người phụ nữ thất bại, hôn nhân không có tình yêu thì đó là điều đáng buồn!”

“Phó tổng Diệp, thật ra thì cũng không thể nói như vậy!” Nghe ra ý châm chọc trong lời nói nên Tiểu Trịnh bất mãn phản bác: “Ngày đó ở dưới lầu, hai vợ chồng bọn họ không phải rất ân ái sao?! Nếu nói là giữa bọn họ không có tình cảm, Ân Ân còn có thể ba ngày hai bữa náo loạn với anh ta sao!”

“Chỉ có thể nói là người đàn ông kia chẳng biết điều gì cả!” Tiểu Đàm ngồi một bên chen vào trò chuyện.

“Khụ. . . . . . Chị Ân Ân. . . . . .” Có người mắt tinh thấy Úc Tử Ân đứng ở cửa, vội mở miệng cắt đứt cuộc trò chuyện của mọi người

“Hôm nay phòng nước khá náo nhiệt nhỉ!” Khẽ cười một tiếng, Úc Tử Ân xoay người rót cho mình chén nước, nhàn nhạt quét mắt xem kịch vui của Diệp Tư Mẫn, khẽ nhíu chân mày, “Phó tổng giám đốc Diệp cũng ở đây à!”

“Ân Ân, chuyện trên tờ báo là thật sao? Đường Tam thiếu thật là xuất quỹ à?” Cầm tờ báo lên, Diệp Tư Mẫn kiêu ngạo nhìn cô, giọng nói bén nhọn mang mùi vị châm chọc.


“Như cô thấy, xì căng đan qua báo chí sẽ mọc ra đủ loại phiên bản, không biết cô muốn thông qua tôi nghe đáp án gì?”

Bị cô sẵng giọng, Diệp Tư Mẫn có chút xấu hổ, tiếp theo đổi qua giọng nói quan tâm: “Chúng tôi cũng chỉ là quan tâm cô!”

“Quan tâm cũng không cần rồi, tôi không sao cả, tốt vô cùng, cám ơn mọi người đã quan tâm! Những xì căng đan như thế ba ngày hai bữa đều có, nếu mọi người thích chú ý các tin bát quái cùng xì căng đan kia, có thể mua thêm vài phần tạm chí nữa. Về phần bản thân tôi, mọi người cũng không cần quan tâm! Thôi tôi có chuyện vội đi rồi!”

Lễ phép gật đầu một cái, cô không nói thêm gì nữa, xoay người đi trở về bàn làm việc của mình, tiếp tục sửa sang bảng báo cáo.

Một đám người sau lưng liếc nhìn nhau, ai cũng không nói gì thêm.

Diệp Tư Mẫn quét mắt nhìn bóng lưng người vừa đi, hài hước giật giật khóe miệng.

Điện thoại trên bàn làm việc vang lên, Úc Tử Ân giơ tay lên nhận, đầu bên kia truyền đến giọng nói êm ái của Lam Mộ Duy “Ân Ân, tới phòng làm việc của anh một chuyến.”

“Được, tôi biết rồi!” Bây giờ là thời gian làm việc, Phó tổng giám đốc Lam triệu tập, cô không có lý do gì không đi, nếu thật không đi, ngược lại càng khiến cho bọn họ trở nên mờ ám hơn.


Trước cửa phòng làm việc, cô lễ phép giơ tay lên gõ cửa, sau khi lấy được đồng ý của người bên trong, lúc này cô mới đẩy cửa đi vào.

Lần đầu tiên tới phòng làm việc của Lam Mộ Duy, cô quét mắt nhìn chung quanh, tìm được bóng dáng anh sau bàn công tác, nhấc chân đi lên trước, trên bàn làm việc là một vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: “Phó tổng giám đốc Lam, anh tìm tôi?”

“Ừ, Ân Ân.” Từ trong tài liệu ngước mắt lên, liền nhìn thấy cô, Lam Mộ Duy nâng ra nụ cười rồi khép tài liệu lại, “Mời ngồi!”

Kéo ghế ra, Úc Tử Ân lạnh nhạt ngồi xuống, ngước mắt an tĩnh chờ chỉ thị của người đàn ông đối diện

“Anh đã đọc tin tức ngày hôm nay rồi.” Nghiêng người sang, Lam Mộ Duy cầm tờ báo lên, nhìn chằm chằm vào mắt cô, dịu dàng mà chuyên chú: “Em. . . . . . không có sao chứ?”

Chau mày, Úc Tử Ân vô tội trừng mắt nhìn, “Tôi không sao! Có chuyện gì ạ? Không phải ba ngày hai bữa báo chí đều có những tin bát quái như vậy sao? bây giờ tôi đối với với những tin tức này đã tập thành thói quen rồi.”

Cho đến hiện tại cuộc sống của cô và Đường Minh Lân chưa có gì gọi là bí mật riêng tư, tất cả đều được đem ra ánh sáng cho mọi người biết, dần dà không tập thành thói quen cũng không được.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.