Quân Môn Sủng Hôn

Chương 18: Giấu đi vẻ nhếch nhác


Đọc truyện Quân Môn Sủng Hôn – Chương 18: Giấu đi vẻ nhếch nhác

“…” Nghe được một chút nhạo báng trong câu nói của anh, Úc Tử Ân lúng túng, cúi đầu ăn thêm một gắp mì trong chén.

Bên tai cứ quanh quẩn những lời anh vừa nói, cảm giác có chút quen thuộc, chợt nhớ tới đây chính là lời giới thiệu món ăn được ghi trên thực đơn, cô sững sờ cầm lấy thực đơn bên cạnh, ngây ngốc như muốn xác nhận lại điều gì.

Nhìn dòng giới thiệu trên thực đơn, lại nhớ đến những lời của anh vừa rồi, quả thật một chữ cũng không khác!

Chợt ngẩng đầu, cô kinh ngạc nhìn anh, ánh mắt khó giấu được vẻ kinh ngạc: “Anh…Đừng nói là đã nhìn qua sẽ không quên chứ? Lại có thể đem những dòng giới thiệu này nói ra không sót một chữ?!”

Thấy mình thành công hấp dẫn sự chú ý của cô, Dịch Khiêm chậm rãi buông đũa, ngước mắt chống lại ánh mắt kinh ngạc của cô, không nhanh không chậm giải thích: “Thật ra muốn nhớ một vài thứ cũng không khó, chỉ cần để tâm một chút là được rồi.”

“Thật sao?” Trừng mắt nhìn , lòng hiếu kỳ của cô bị anh thu hút, “Có cách gì nhanh chóng sao? Có thời gian thì chỉ giáo cho tôi thôi!”


“Được, sau này có thời gian tôi sẽ dạy cô, nhưng bây giờ, trước tiên cô nên đem bữa tối giải quyết.” Vừa dụ dỗ lại không chút để ý nói ra điều kiện, nhìn cô gật đầu, anh cảm giác thở phào nhẹ nhõm.

Cũng may cô gái này tính tình có chút mơ hồ, nếu không anh không thể chỉ nói hai ba câu lại có thể lừa gạt được cô, để cho cô từ trong đau khổ thoát ra cũng không dễ dàng, bữa cơm này không tính là ăn uống vui vẻ, nhưng cũng không đến nỗi làm người khác ngán ngẫm.

Chỉ là anh có chút ngoài ý muốn, cô rõ ràng nghe thấy Lam Mộ Duy gọi một tiếng cậu nhỏ, lại hoàn toàn không mở miệng muốn nghe lời giải thích, cũng không vì hận ý với Lam Mộ Duy mà trút lên người anh, có thể nhìn thấy, tu dưỡng của con sư tử nhỏ này rất tốt!

Cách đó không xa, Lam Mộ Duy ngồi tại bàn mình thỉnh thoảng lại ngước mắt nhìn về bóng hai người bên cửa sổ, nơi anh ngồi vừa vặn đối diện với Úc Tử Ân, biểu tình trên mặt cô anh có thể nhìn thấy rõ ràng.

Đã qua nhiều năm, anh lại không biết, bản thân mình vẫn còn hoài niệm chuyện cũ như vậy, hoài niệm về tất cả khoảng thời gian học đại học, ngay cả biểu tình ngượng ngùng của một cô gái nhỏ khi đứng trước mặt anh lúc đó của Úc Tử Ân cũng khiến cho anh nhớ mãi không dứt.

Vậy mà hôm nay, nhìn cô lộ vẻ ngượng ngùng trước mặt một người đàn ông khác thật sự khiến anh chướng mắt.

Tin cô kết hôn, anh cũng vừa biết vào tháng trước, tất cả mọi người bên cạnh đều gạt anh, ngay khi anh sắp kết thúc việc học, anh mới biết cô được gả cho tên hoa hoa công tử ăn chơi nổi tiếng thành phố C Đường Tam thiếu.

Không thể khống chế được cảm xúc cuồn cuộn trong lòng, anh kiên quyết bỏ lại những lời mời của nhiều giáo sư, chuyên gia lựa chọn về nước, chuyến bay kéo dài mười mấy tiếng, anh không ngừng tự nói với mình, anh trở về chỉ để gặp mặt cô mà thôi, nhưng khi gặp được, anh lại phát giác ra mình lại không bao giờ muốn rời đi nữa.

Thức ăn trước mắt trở nên vô vị, anh nhìn cậu út thay cô lọc bỏ xương cá, trong đầu không tự chủ được nhớ lại những hình ảnh như vậy đã từng thuộc về quyền lợi của anh, hôm nay đã không còn là duy nhất nữa, mà ai cũng có thể làm như vậy cho cô.

Sự chua xót khác thường cuồn cuộn ở cổ họng, anh chớp mắt khổ sở, lúc thu hồi lại ánh mắt, lại nhìn thấy ánh lửa nơi tròng mắt của Diệp Tư Mẫn, trong đôi mắt đó, ngoại trừ sự ẩn nhẫn đối với anh còn có thật sâu ghen tỵ và chán ghét.


Lướt qua một chút, anh liền thu hồi tầm mắt, rủ mi thay cô ta gắp một miếng sườn bỏ vào trong chén, dịu dàng dụ dỗ: “Đừng nhìn anh, ăn cái gì đi.”

Bởi vì không phải cô, cho dù đôi mắt có xinh đẹp như thế nào cũng không thể khiến anh trở nên nhung nhớ.

Lúc này Diệp Tư Mẫn mới thu về sự tức giận của mình, mỉm cười mềm mại với anh, cũng gắp một miếng cá hấp bỏ vào trong chén anh, vỗ vỗ mu bàn tay anh săn sóc: “Lúc nãy không phải la hét kêu đói bụng ư, ăn nhiều một chút.”

Âm thanh không lớn, lại đủ khiến cho người ngồi bên cửa sổ nghe được động tĩnh của họ bên này.

Úc Tử Ân ngước mắt theo hướng bên này nhìn qua, nhìn thấy bàn tay Diệp Tư Mẫn vuốt ve bàn tay của Lam Mộ Duy, cô có chút run rẩy, cúi đầu nhìn chằm chằm miếng cá được lọc xương trong chén của mình, nhất thời không có khẩu vị gì.

Thấy cô im lặng. Dịch Khiêm bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng sắc mặt không thay đổi, quan tâm dò hỏi: “Thế nào? Bị mắc xương cá sao?”


“Không có.” Khẽ hồi hồi, Úc Tử Ân lắc đầu với anh, làm sao cũng không thể cười được.

Rủ mắt, cô nhìn miếng cá hấp trong chén, ép buộc mình mở to miệng nuốt xuống, có chút đau, tự mình biết là tốt rồi.

Hôm nay là cô mời, Dịch thiếu là khách, cho dù khổ sở ra sao, đến nỗi ăn không trôi, cũng không thể làm ảnh hưởng đến hứng thú dùng cơm của người khác, lễ nghĩa cơ bản như vậy cô vẫn hiểu.

Từ đầu tới cuối, cô chỉ cố ăn đồ trong bát, ăn xong luôn có người thay cô gắp thức ăn, cô cũng không có ngẩng đầu, chỉ lo ăn của mình, sợ mình vừa ngẩng lên, nước mắt sẽ liền rớt xuống.

Thật ra cô cũng không có yếu ớt như vậy, nhưng mà không biết sao, một khi căng thẳng như dây cung đi đến cực hạn sẽ có lúc buông lỏng, tất cả kiên cường của cô liền ầm ầm sụp đổ.

Nhất là đối với một người đàn ông dịu dàng thanh nhã như vậy, cô càng không biết làm thế nào để giấu đi vẻ nhếch nhác của mình.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.