Đọc truyện Quản Lý Ngôi Sao – Chương 8: Rời Đi
“Đây là thư từ chức, em sẽ rời khỏi công ty Sao Nam.”
Một câu nói đơn giản nhưng đối với Trương Tú Vĩnh chẳng khác nào sét đánh ngang tai, cô trừng mắt nhìn Dương Mộ Anh.
“Dương Mộ Anh, em nói Yên Anh náo loạn, chị thấy người náo loạn là em mới đúng, chuyện em không muốn làm quản lý cho Yên Anh, chị có thể chấp nhận nhưng chuyện rời khỏi công ty là điều không thể.”
Khó khăn lắm mới thu được người tài như Dương Mộ Anh, không tính đến chuyện mất đi quản lý giỏi, nếu em ấy đầu quân vào công ty đối địch thì làm sao bây giờ? Còn chuyện đầu tư nữa. Chị chưa điên đến mức đó đâu.
Mấy năm gần gũi, tính tình của Trương Tú Vĩnh ra sao, Dương Mộ Anh là người hiểu rõ nhất, lúc đầu, hai người luôn dùng lớp mặt nạ nguỵ trang để nói chuyện với nhau, thời gian sau, tình hình dần chuyển biến, hai người đều cảm thấy có nhiều điểm chung nên bỏ đi lớp vỏ nguỵ trang, cùng bắt tay nhau đưa công ty Sao Nam đi lên.
Dương Mộ Anh biết rõ, khi mình nói muốn rời khỏi công ty Sao Nam, Trương Tú Vĩnh sẽ có phản ứng như vậy, còn chị ấy nghĩ gì, cô đoán không khác với cô là mấy, vì thế cô lên tiếng trấn an.
“Nếu là vì chuyện đầu tư, chị có thể an tâm, cách ba tháng em vẫn chuyển khoản cho chị, việc em rời công ty là do em muốn ra bên ngoài học tập thêm kinh nghiệm, đối với giới giải trí của nước N, em hết hứng thú rồi, về sau em sẽ ra nước ngoài nên sẽ không đối địch với công ty chúng ta đâu.”
Trương Tú Vĩnh thở phào nhẹ nhõm, cho Dương Mộ Anh ra nước ngoài làm quản lý cũng tốt, thời gian qua em ấy đã học không ít kinh nghiệm trong nước, nay ra bên ngoài học thêm kiến thức, sau này đem kiến thức đó về áp dụng vào công ty của chị, chẳng phải càng tốt hơn sao?
“Như thế thì chị có thể tạo điều kiện cho em ra nước ngoài học tập, không nhất thiết phải từ chức.”
Dương Mộ Anh thở dài, chậm rãi giải thích. –“Chị Tú Vĩnh, mỗi nước đều có cách thức làm quản lý riêng của họ, quy tắc cũng khác chúng ta, nếu em vẫn còn làm trong công ty của chị, sau này đi đầu quân công ty khác, họ sẽ không nhận em, cho dù có nhận, em cũng không được trọng dụng, chị từ bỏ ý định đi.”
Lần này đến lượt Trương Tú Vĩnh thở dài, chị sao lại không biết? Chỉ vì hy vọng bên nước khác, Dương Mộ Anh thấy mình không được coi trọng, sẽ bay về đây với chị nhưng lại quên, chuyện này chị còn nghĩ ra, làm sao Dương Mộ Anh không nghĩ ra? Thật chỉ biết vạch áo cho người xem lưng.
“Được rồi, ngày mai chị sẽ thanh toán lương cho em luôn, để em mau chống bay đi tìm ổ mới, hài lòng rồi chứ?”
Dương Mộ Anh cười cười. –“Hài lòng, à … chị cũng tìm luôn người thay thế Trịnh Thanh Tâm, cô ấy sẽ đi cùng em.”
Tiền, Dương Mộ Anh không bao giờ chê, mấy năm nay, ngoài việc chuyển khoản cho Trịnh Tú Vĩnh, số tiền còn dư khi chơi chứng khoán cô không động vào. Lúc thực tập, cô dùng tiền thực tập để đóng học phí các môn ngoài giờ, sau này đi làm, tiền lương cô đem hiếu thảo cha mẹ, tuy họ không nhận nhưng cô vẫn làm một số tiết kiệm cho họ.
Thật ra, không nhận lương cô vẫn sống đủ, chỉ muốn dùng tiền lương làm cái cớ cho cha mẹ biết, ngày trước sự kiên quyết của cô không phải chuyện đùa, là cô thật sự muốn làm quản lý.
Trương Tú Vĩnh nghe xong, hấp tấp nói. – “Này này, em đi đã đành, còn kéo theo Thanh Tâm, em đây là muốn moi hết ruột gan của chị hay sao?”
“Người trả lương cho Thanh Tâm là em.”
Một câu nói làm Trương Tú Vĩnh nghẹn họng, ngay từ đầu chị không nên trông mong, Dương Mộ Anh sẽ lưu tình để lại một con cá béo bở là Trịnh Thanh Tâm cho chị, hèn gì chuyện trả lương cho Trịnh Thanh Tâm, Dương Mộ Anh kiên quyết không cho chị trả, thì ra em ấy đã tính đến mức này, chị thua tâm phục khẩu phục rồi.
Cùng lúc mất hai người, Trương Tú Vĩnh rất đau lòng nhưng nghĩ lại, Dương Mộ Anh không rút cổ phần, còn tiếp tục đầu tư, đây coi như là niềm an ủi dành cho chị, ai bảo chị dễ mềm lòng làm chi.
“Được, chị sẽ bảo kế toán thanh toán luôn cho hai đứa, còn tặng em thêm một tháng lương coi như món quà chúc em thành công ở nước ngoài. Nói thật, chung đụng hai năm, giờ xa hai đứa, chị không nỡ.”
“Cuộc vui nào rồi cũng chống tàn. Chị Tú Vĩnh, cám ơn chị trong 5 năm qua đã dìu dắt em đi trên con đường này, thật sự rất cám ơn chị.”
Dương Mộ Anh vừa đưa tay vừa chân thành nói, Trịnh Tú Vĩnh bắt lấy tay cô, mỉm cười.
“Chị cũng rất vui khi làm việc cùng em, chúc em đạt được ước nguyện và thành công trên con đường em đã chọn.”
Dương Mộ Anh gật đầu. – “Cám ơn chị, khi nào có dịp, em mời chị một bữa cơm, bây giờ em phải đi, gặp lại chị sau.”
Nói xong, cô cúi người chào Trịnh Tú Vĩnh thật sâu, sau đó xoay người bước đi. Tuy không thể làm việc cùng nhau nhưng tình cảm chị em bao năm không hề phai nhạt, sau này gặp lại vẫn là bạn tốt, đương nhiên, đó là chuyện sau này.
… …… …… …… …… ….
Dương Mộ Anh vừa ra khỏi phòng hợp đã chạm mặt Liễu Thi Thi, cô không hề ngạc nhiên, khi cô từ bỏ quyền quản lý Lạc Yên Anh, Liễu thi Thi không nhân cơ hội này châm chọc vào câu mới là lạ. Thật muốn nhìn một chút, khi Liễu Thi Thi biết cô rời khỏi công ty, sẽ có phản ứng như thế nào? Tiếc rằng cô không có cơ hội đó rồi.
“Tìm tôi có việc?”
Liễu Thi Thi cười khẽ. –“Thật ra em tìm chị cũng không có gì quan trọng, chỉ là thấy chị như vậy, em cũng không vui, nếu chị cảm thấy làm ở đây không ổn, em có thể giúp chị nói một tiếng với chú em, nhờ ông ấy nói tốt với tống giám đốc công ty STAR vài câu, có thể sẽ giúp chị tìm được công việc mới.”
Dương Mộ Anh cười lạnh, Liễu Thi Thi còn chưa biết công ty STAR sắp vỡ nợ, xem ra tổng giám đốc STAR đã ém nhẹm vụ này, với hy vọng có thể vay tiền từ chú của Liễu Thi Thi để xoay sở.
Cô thật tiếc cho Liễu Thi Thi, luôn một lòng muốn đối phó cô, không quan tâm tình hình chung quanh đã tự cho mình là đúng, cô cảm thấy việc mình rời đi không sai, ít nhất tốt cho Liễu Thi Thi, cũng tốt cho cô.
“Trước khi muốn quản chuyện người khác, nên xem lại bản thân có đủ khả năng đó hay không?” – Dương Mộ Anh sâu kín nói.
Liễu Thi Thi không như trước, tỏ vẻ hoang mang hay sợ hãi đến tái mặt, cô ta cười giễu cợt, sau đó ghé sát vào tai Dương Mộ Anh, chế nhạo nói.
“Chị nói đúng nhưng bây giờ khác rồi, tôi nhớ rất rõ, chị từng dạy tôi, một người có năng lực sẽ biết vị thế của mình là ở đâu, nếu biết vị trí của mình ở đâu thì đừng cố chấp muốn vượt lên phía trước.”
Ngừng một lát, Liễu Thi Thi hả hê nói. –“Giờ thì chị xem, vị thế của chị ở đâu? Còn vị trí của tôi là ở đâu? … Dương Mộ Anh, chị thua rồi, thua vì sự cao ngạo của chị, thua vì cái ý niệm mình là nhất, không để ai vào mắt của chị, nay thì sao? Chị mất Lạc Yên Anh, Phạm Lan Anh cũng nằm trong tay tôi, chị lấy cái gì đọ với tôi?”
“Tôi tặng cô bốn chữ, Biết Người Biết Ta, sự hiểu biết của cô về tôi còn quá ít, cô cần phải học tập nhiều hơn. Tạm biệt.”
Nói xong, Dương Mộ Anh bước đi, Liễu Thi Thi nhíu mày, hỏi. –“Cô có ý gì?”
Dương Mộ Anh không quay đầu, đáp. –“Mong rằng lần sau gặp lại, cô sẽ khiến tôi ngạc nhiên.”
Liễu Thi Thi cảm thấy bối rối, cô không biết Dương Mộ Anh có ý gì? Là cô đã bỏ qua điều gì hay chị ta chỉ muốn làm cô phân tâm?
Nhìn Dương Mộ Anh đi khuất, Liễu Thi Thi cắn môi, tức giận bỏ đi, dù chị ta muốn làm gì thì cô cũng không sợ, cô sẽ chống mắt xem, chị ta có thể trở mình như thế nào.
Bỏ lại Liễu Thi Thi, Dương Mộ Anh đi đến thang máy thì gặp Trịnh Thanh Tâm đang chờ mình, cô vui vẻ đi tới trước mặt Trịnh Thanh Tâm, còn chưa nói gì thì Trịnh Thanh Tâm đã lên tiếng trước.
“Cậu có dự tính gì chưa?”
“Thu dọn đồ đạc, điểm đến là Trung Quốc.” – Dương Mộ Anh bình thản nói.
Trịnh Thanh Tâm nhíu mày. –“Sao?”
Dương Mộ Anh liếc Trịnh Thanh Tâm. –“Mình đã đưa đơn xin nghỉ việc, cũng xin cho cậu nghỉ luôn rồi, ngày mai cậu bàn giao lại công việc cho người mới … à, cậu về chuẩn bị hành lý luôn đi, năm ngày sau chúng ta xuất phát, đích đến là công ty giải trí Duyệt Duyệt.”
Nghe xong, Trịnh Thanh Tâm thấy có gì đó không ổn, khó hiểu hỏi. – “Này, rốt cuộc cậu đang tính toán cái gì vậy?”
Hết xin nghỉ làm quản lý cho Lạc Yên Anh, giờ lại xin nghỉ việc ở công ty, đã vậy còn xin nghỉ việc cho cô, từ khi nào cô muốn nghỉ việc á?
“Năm ngoái chúng ta qua Trung Quốc quay MV, mình từng gặp tổng giám đốc công ty Duyệt Duyệt, sau khi nói chuyện vài câu, anh ta tỏ vẻ muốn mình vào công ty của anh ta làm việc, lúc đó mình bảo cần thời gian suy nghĩ, hai ngày sau, mình gọi điện cho anh ta, bảo rằng mình sẽ đồng ý vào công ty anh ta làm việc nhưng mình cần thời gian ba tháng để giải quyết xong mọi việc ở đây và anh ta đã đồng ý.”
“Cái gì?” – Trịnh Thanh Tâm giật mình. Bất chợt nghĩ lại những chuyện xảy ra trong ba tháng nay, cô không thể tin nổi nhìn Dương Mộ Anh.
“Cậu đừng nói với mình là cậu đã lên kế hoạch từ trước?”
Dương Mộ Anh không trả lời, chỉ mỉm cười. Trịnh Thanh Tâm coi như đây là cậu ta đã ngầm thừa nhận, cô thở hắt ra, lắc đầu nói.
“Ngày cả mình cũng bị cậu tính kế?”
Nếu không, vì sao khi cô làm vỡ chiếc bình cổ, phải bỏ ra mấy tỷ bạc để phục hồi chiếc bình, cậu ta không hề tỏ vẻ tức giận, còn bảo chỉ cần nghe theo cậu ta thì cậu ta sẽ không tính toán với cô. Đây chẳng phải là bán mình sao? Còn vui vẻ đồng ý nữa chứ, sao mình có thể ngốc như vậy?
“Mình hỏi cậu, giữa mình và Liễu Thi Thi, cậu chọn ai?” – Dương Mộ Anh không trả lời, cô hỏi sang đề tài khác.
“Đương nhiên là cậu.” – Trịnh Thanh Tâm không do dự trả lời.
“Vậy tại sao cậu lại buồn bực? Tâm Tâm, mình lên kế hoạch mọi chuyện, nhầm đề phòng có kẻ chen ngang giữa hai chúng ta, mình biết cậu sẽ không bỏ rơi mình nhưng cậu thấy đấy, nếu mình không chuẩn bị từ trước, không phải cậu đã về tay kẻ khác rồi sao?”
Cô thở dài, nói tiếp. –“Từ 5 năm trước, Liễu Thi Thi có ý định thu cậu về dưới cánh cô ta, mấy năm nay cậu cũng thấy rõ cách làm việc của cô ta, mình không muốn nhìn thấy cậu bị cô ta ép đến khô máu nên mới ra hạ sách này, cậu giận mình, trách mình cũng được, nếu bây giờ cậu không muốn cùng mình đến Trung Quốc, mình sẽ nói với chị Tú Vĩnh, cho cậu ở lại tiếp tục làm việc, tất cả đều nghe cậu hết, được chưa?”
Nghe Dương Mộ Anh giải thích, Trịnh Thanh Tâm rầu rĩ nói. –“Cậu đúng là cáo già.” – Sau đó cảm thán nói.
“Thật may vì chúng ta không phải đối thủ … à, cậu đã nói chuyện này cho ba mẹ của cậu biết chưa?”
Biết Trịnh Thanh Tâm đã đồng ý, Dương Mộ Anh vui vẻ nói. –“Mấy năm nay, hai ông bà đi du lịch khắp nơi nên không quản mình nữa, tháng trước, mình có nói với hai ông bà là mình sang Trung Quốc làm việc, hai người chỉ dặn dò vài câu, sau đó thì cúp máy.”
Sau khi cô vào công ty Sao Nam làm việc, ba Trân và mẹ Trần về hưu sớm, sau đó bắt đầu hưởng thụ thế giới riêng của hai người, còn Trân Tiểu Quỳnh thì đi theo ước mơ của mình, thi ngành tiếp viên hàng không, hiện tại em ấy đang là thực tập sinh, sau đợt sát hạch là có thể chính thức làm việc.
Dương Mộ Anh kéo tay Trịnh Thanh Tâm đi ra khỏi thang máy. – “Đừng quên nói với chú và dì một tiếng, nếu có trở ngại thì điện thoại cho mình, hộ chiếu của cậu mình sẽ làm, vì thế chỉ cần chuẩn bị quần áo cùng dụng cụ cá nhân hàng ngày, về nhà ở mình đã mua một căn, sẽ không lo qua bên đó không tìm được chỗ ở.”
“Chà, trong ba tháng mà chuẩn bị chu toàn như vậy, cậu quả là thiên tài.”
Trịnh Thanh Tâm dùng ánh mắt sùng bái nhìn Dương Mộ Anh nhưng cô ta không biết, Dương Mộ Anh chuẩn bị tất cả mọi chuyện không phải ba tháng mà là 5 năm, là chuẩn bị từ lúc cô trùng sinh. Nhưng những chuyện này, Trịnh Thanh Tâm mãi mãi cũng không biết.
… …… …… …… …… …..
Năm ngày sau. Trên máy bay XX.
Ngồi bên cửa sổ, Dương Mộ Anh nhớ lại những chuyện đã qua, sau bao nhiêu năm cố gắng phấn đấu, cuối cùng cũng đạt được kết quả, sắp được gặp anh, cô không biết nên dùng từ ngữ gì diễn tả tâm trạng của mình lúc này, có hồi hợp, có bối rối, có xúc động, có lo lắng và nhiều nhất là chờ mong.
“Xin chào quý khách, không biết quý khách có muốn uống gì không ạ?”
Đang chìm đắm trong suy nghĩ, Dương Mộ Anh bị tiếng nói quen thuộc gây chú ý, cô ngẩn đầu nhìn, thì có chút ngoài ý muốn khi thấy cô tiếp viên hàng không trước mặt, mà cô gái cũng sửng sốt nhìn cô.
“Cho chị nước ép anh đào.” – Dương Mộ Anh cười tủm tỉm.
Cô tiếp viên hàng không lấy nước anh đào đưa cho Dương Mộ Anh, nở nụ cười chuyên nghiệp nói. –“Chúc quý khách ngon miệng.”
Định đẩy xe nước đi, Dương Mộ Anh chợt lên tiếng. –“Khi nào thực tập xong?”
“Hai tháng nữa.” – Cô tiếp viên hàng không trả lời, đương nhiên là Trân Tiểu Quỳnh.
“Chúc em thành công, cho chị thêm một ly.” – Dương Mộ Anh nói xong lời chúc, mặt dày đưa cái ly không cho em gái.
Trân Tiểu Quỳnh thở dài, cô không quên chị gái này nghiện nhất là anh đào, từ trái cây cho đến nước uống, kể cả sữa tắm cũng là anh đào.
Cô rót thêm ly nước ép, vừa muốn đưa cho Dương Mộ Anh, một bé trai chạy tới đụng trúng cô, ly nước bay vèo một cái ụp lên đầu của người ngồi ghế trước. Trân Tiểu Quỳnh hoảng hốt, đi tới cúi người trước vị khách kia, sau đó không ngừng lấy khăn lau, nói năng cũng lộn xộn.
“Thành thật xin lỗi quý khách, tôi không cố ý, quý khách không sao chứ?”
“Này, cô có mắt nhìn ko hả? Quản lý của cô đâu? Kêu ra đây cho tôi.”
Người đàn ông kế bên người bị cô làm dơ áo lên tiếng, Trân Tiểu Quỳnh bối rối, cô đang thực tập, nếu bị trừ điểm ngay lần đầu tiên sẽ không tốt nhưng là do mình làm sai nên chỉ có thể chấp nhận.
Trân Tiểu Quỳnh vừa muốn đi gọi quản lý đến thì người kia đã giơ tay chặn lại.
“Không sao, chỉ bị ướt áo thôi.”
Lúc này, Trân Tiểu Quynh mới nhìn rõ mặt của người kia, là một cậu thanh niên xấp xỉ tuổi cô, cậu ta mặc áo sơ mi xanh ngọc phối quần tây trắng, khi cậu đứng lên đã cao hơn cô một cái đầu, đôi mắt phượng đen láy hơi xếch lên, sống mũi cao thẳng, đôi môi của cậu rất đẹp, môi trên mỏng hơn môi dưới, khoé môi hơi vểnh tựa như đang cười, từ phong cách đến khí chất đều mang phong thái tao nhã lịch lãm. Tiếc rằng vì một ly nước ép của cô đã phá huỷ hoàn toàn.
Trân Tiểu Quỳnh không phải không yêu cái đẹp, đương nhiên cũng bị cậu thanh niên hấp dẫn, mặt có chút đỏ, tim đập sai nhịp nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần, cô cúi đầu, tiếp tục xin lỗi.
“Xin lỗi quý khách, để tôi đem áo của quý khách giặt sạch, quý khách cho tôi ít thời gian, tôi sẽ đem trả lại ngay.”
“Không cần.” – Cậu ta lên tiến, sau đó đến gần Trân Tiểu Quỳnh, nhìn cô từ trên xuống dưới, trầm giọng nói.
“May mắn cho cô là gặp được tôi, nếu là người khác, có thể đã bị đá bay ra khỏi máy bay ngay lặp tức, cô nên cảm tạ trời phật đi.”
Nói xong, nhếch môi cười đi ngang qua Trân Tiểu Quỳnh, không hề để tâm đến sắc mặt tái mét của cô nhưng người quản lý thì còn dừng lại nói vài câu.
“Hừm, người như cô cũng làm tiếp viên hàng không? Tôi thật không hiểu năm nay công ty hàng không tuyển người kiểu gì nữa? Thật mất mặt.”
“Nico, tôi cũng thấy mất mặt thay Shanley , không nghĩ cậu ta có thể thuê quản lý thiếu nhân phẩm như vậy?”
Người lên tiếng là Dương Mộ Anh, cô không dùng tiếng nước N mà dùng tiếng Anh trả lời.
Đến bây giờ cô mới lên tiếng là vì còn đang ngỡ ngàng khi thấy Shanley, cậu ta là em trai Dương Nặc tên Dương Thiệu Minh, người mẫu nam được giới trẻ yêu thích ở bên Trung lẫn bên Mỹ, tuy không biết cậu ta về nước N là có việc gì nhưng nói chung là chuyện không ai biết, nếu không thì hiện tại giới truyền thông đã bùng nổ rồi.
Nico thấy người vừa lên tiếng là Dương Mộ Anh, lập tức thay đổi vẻ mặt. Lúc trước, hắn từng gặp cô trong dạ tiệc ở tổng công ty nơi hắn làm việc, mà tổng giám đốc từng bày tỏ thành ý muốn cô ta về làm ở công ty nhưng cô ta từ chối.
Hắn biết người được tổng giám đốc để mắt không phải hạng tầm thường nên lúc này thấy Dương Mộ Anh, Nico liền nở nụ cười chuyên nghiệp, đưa tay hướng Dương Mộ Anh, vui vẻ nói.
“Jena, không ngờ có thể gặp cô ở đây, thật hân hạnh.”
Dương Mộ Anh không bắt tay, cô lạnh mặt nhìn Nico. –“Tôi không có vinh dự đó. Nico, anh càng ngày càng phóng khoáng, cách anh đào tạo Shanley cũng vậy, nếu tổng giám đốc công ty Duyệt Duyệt biết anh đào tạo người như vậy, không biết ông ta sẽ có phản ứng như thế nào?”
Dương Thiệu Minh làm cùng công ty với anh trai, bất quá, một năm trước cậu ta ký hợp đồng làm người mẫu cho công ty thời trang Sky ở Mỹ ba năm, nên hiện tại quyền quản lý là bên công ty Sky nhưng cậu ta vẫn là người của công ty Duyệt Duyệt.
Nếu tổng giám đốc công ty Duyệt Duyệt biết công ty Sky cho một người quản lý như vậy đến quản lý Dương Thiệu Minh, đương nhiên sẽ chấm dứt hợp đồng, vì quy tắc làm việc của công ty Duyệt Duyệt là lấy hình tượng nhân phẩm đi đầu, từ quản lý đến ngôi sao đều phải thực hiện đúng, nếu không sẽ bị xa thải.
Đương nhiên, Nico biết rõ điều đó, hắn nhìn Dương Mộ Anh với ánh mắt chán ghét, ngoài miệng vẫn vui vẻ nói.
“Jena, vừa gặp nhau không cần căng thẳng như vậy. Tôi chỉ muốn dạy cô bé này vài điều cần biết khi thực tập mà thôi, chịu chút khổ đâu có gì to lớn, ngành chúng ta cạnh tranh còn ác liệt hơn nhiều … à, không biết Shanley sao còn chưa ra? Tôi phải vào xem mới được, khi khác gặp lại.”
Nico nói xong, không đợi Dương Mộ Anh trả lời đã đi mất. Trịnh Thanh Tâm nhếch miệng cười châm chọc.
“Người Mỹ chân dài thật.”
Dương Mộ Anh cười cười, cô nhìn Trân Tiểu Quỳnh đang nhìn mình như người ngoài hành tinh, cô lên tiếng trêu ghẹo.
“Ở nhà thì như bà cụ non, sao ra đường lại y như con cừu non vậy?”
Trân Tiểu Quỳnh đỏ mặt, nhỏ giọng. –“Cám ơn chị.”
Sau đó đẩy xe đi mất. Dương Mộ Anh quay lại ghế ngồi, đeo bịt mắt vào, bắt đầu đi ngủ, chuyện em gái chịu uỷ khuất, cô sẽ trả lại cho Nico gấp đôi, còn việc dạy dỗ Dương Thiệu Minh thì người làm anh trai là Dương Nặc sẽ có cách trị, cô không ngốc đến nỗi đi dạy dỗ Dương Thiệu Minh, vì cô muốn ấn tượng của Dương Nặc đối với cô luôn là tốt nhất.
Chuyến bay nhanh chống hướng về đất nước Trung Quốc, nó mang theo ước mơ cùng hoài bão của một cô gái dành cho chàng trai cô yêu mến, liệu mọi chuyện có diễn ra đúng như những gì cô gái đã tính toán hay không? Vậy phải xem duyên phận của bọn họ là kết thúc từ lúc trùng sinh, hay là bắt đầu khi được trùng sinh.