Đọc truyện Quản Lý Diệp Hôm Nay Không Làm Người – Chương 32: Hôn Sưng Em
Hạ Hựu Nhiên nhanh chóng lấy khăn giấy lau khô màn hình di động, chỉ trong 10s đã có hơn 20 tin nhắn, chuông báo không ngừng vang lên.
Nàng hít thở sâu rồi gửi tin nhắn cho anh trai trước.
Hạ Hựu Nhiên: 【Ca, anh có hiểu được ẩn ý sâu xa trong câu nói của em không?】
Hạ Hựu Nhiên: 【Sao em có thể nói anh như vậy được, anh không những là thiên hạ đệ nhất soái ca mà còn là người thương em nhất, là người hùng của em.
Lúc anh giúp em chống lại anti-fans quả thực rất ngầu, em thương anh vô cùng! Mãi yêu! Love love love love~】
Tin đã gửi đi nhưng anh nàng vẫn không hề có động tĩnh, Hạ Hựu Nhiên thành khẩn nhận lỗi, “Xin lỗi anh, là do em sai.
Vì không muốn thấy hai người cãi nhau nên mới nói như vậy, nếu anh không tin thì để em chụp hình cho anh xem.”
Nói xong, phía bên anh nàng khó khăn lắm mới hiện lên dòng “Đang soạn tin”.
Phương Nam: 【Hạ Hựu Nhiên, anh cần một lời giải thích hợp lý.】
Chỉ khi nào Hạ Hựu Nhiên phạm lỗi cực kỳ nghiêm trọng, Phương Nam mới có thể gọi đầy đủ họ tên nàng, ngày thường Phương Nam đều cưng chiều nàng đến tận mây xanh.
Hạ Hựu Nhiên run rẩy chỉ gõ ra được mấy chữ sai chính tả, nàng rối rắm hồi lâu, do dự mãi, cuối cùng vẫn quyết tâm viết ra.
Hạ Hựu Nhiên: 【Em thích chị ấy có được tính là một lý do không?】
Hạ Hựu Nhiên: 【Xin anh đấy.】
Lần này anh trai nàng trầm mặc hồi lâu rồi mới nhắn lại.
Phương Nam: 【Em giải thích với Diệp Dung trước đi.
Cô ta không ngốc, dỗ dành xong thì quay lại đây giải thích rõ ràng với anh.】
Hạ Hựu Nhiên còn chưa kịp gõ “Cảm ơn ca ca”, anh nàng lại gửi tin nhắn đến.
Phương Nam: 【Không cần gấp, nói sau đi.】
Mắt Hạ Hựu Nhiên cay cay.
Nàng gửi tin cho Diệp Dung: 【Thật ngại quá, vừa nãy em gửi nhầm.】
Diệp Dung: 【Em gọi cậu ta là ca ca?】
Hạ Hựu Nhiên: 【Gọi Phương Nam thì bất lịch sự quá.】
Diệp Dung: 【Em quen cậu ta sao?】
Diệp Dung: 【Vì sao không nói cho chị biết?】
Diệp Dung: 【Hôm nay em cố ý bao che cho cậu ta?】
Diệp Dung: 【Hạ Hựu Nhiên, em giỏi lắm!】
Một loạt câu hỏi được đặt ra khiến Hạ Hựu Nhiên run rẩy, may mắn hiện tại Diệp Dung không có ở đây, nếu không nhất định sẽ bị lộ tẩy trước mặt cô.
Nàng cân nhắc xem nên trả lời như thế nào.
Nhưng nhìn tới nhìn lui, nàng cảm thấy những tin nhắn hôm nay của Diệp Dung có điểm bất đồng, ngày trước Diệp Dung không có giận dỗi nghiêm trọng như vậy, khi đó lời nói thường mang theo bông đùa.
Chẳng lẽ……!
Vui mừng đan xen với lo sợ, nàng mở bàn phím, cẩn thận gõ chữ: “Chị giận à? Chị không thích em gọi Phương Nam là ca ca sao?”
Tin nhắn gửi qua nhưng Diệp Dung vẫn chưa trả lời, nàng nhắn tiếp: “Em thấy Phương Nam ca ca cũng là người tốt, còn bảo vệ em trong buổi livestream nữa.”
Lúc nãy chỉ có “Ca”, hiện tại đã thành “Ca ca”, người nào đó nghe mà khó chịu trong lòng.
【Diệp Dung】: Hạ Hựu Nhiên, em giả ngốc gì đó? Nãy giờ vẫn chưa trả lời câu hỏi của chị.
Hạ Hựu Nhiên: 【À……!Em thấy những người khác cũng rất tốt.】
Diệp Dung trong lòng đột nhiên khó chịu.
Không phải cô không cảm nhận được Hạ Hựu Nhiên đang muốn thử mình.
Hạ Hựu Nhiên cào chỗ này một chút chỗ kia một chút, động tác nho nhỏ nhưng lại khiến cô ngứa ngáy, rất không thoải mái.
Cũng giống như Hạ Hựu Nhiên đứng bên cạnh phòng tuyến của cô, duỗi chân khoe đùi, chân váy kéo lên cao để lộ làn da non mềm, làm người ta muốn kéo lên nữa.
Trực giác của quản lý Diệp không sai, Hạ Hựu Nhiên đúng là muốn thử cô.
Nàng cầm di động chờ Diệp Dung trả lời, lùi ra sau một bước, dựa vào cây đàn dương cầm vén vạt áo lên cắn ở trong miệng, ngửa đầu, vòng eo thanh mảnh có thể ôm gọn trong một tay.
Nàng một tay chống hộp đàn, một tay giơ di động, ánh mắt tràn ngập ý xuân, chụp một bức ảnh.
Hạ Hựu Nhiên: 【Đừng giận nữa nha.】
Diệp Dung cắn chặt răng, nhóc con này.
Cô bấm lưu tấm hình rồi trả lời lại: 【Chuyện hôm nay chị sẽ không để yên đâu! Hạ Hựu Nhiên, em nghĩ cho kỹ xem đã chọc giận chị như thế nào, rõ ràng nói gọi video call, cuối cùng lại mở livestream vớ vẩn.】
Hạ Hựu Nhiên: 【Chị không thích nghe em đàn sao?】
Nếu Hạ Hựu Nhiên chỉ đàn duy nhất bài 《Summer Leaves》, cô chắc chắn sẽ thích, nhưng một tay khác của Hạ Hựu Nhiên lại đàn 《Dear Brother》, cô còn thích nổi sao?
Diệp Dung thừa nhận tài năng tuyệt đỉnh của Hạ Hựu Nhiên, nhưng 《Dear Brother》 là có ý gì, Phương Nam xứng sao? Còn dám tới đoạt muội muội với cô, nghĩ đến là khó chịu.
Diệp Dung gõ chữ: 【Cũng bình thường, nếu em không đàn bài kia cho Phương Nam, có thể chị đã thích.】
Hạ Hựu Nhiên: 【Vậy lần sau em sẽ chỉ đàn cho một mình chị.】
Diệp Dung: 【Lần sau? Lần sau gặp không chỉ có mỗi đàn.】
Diệp Dung: 【Cũng không được gọi là Phương Nam ca.】
Hạ Hựu Nhiên yên tâm hơn nhiều, Diệp Dung nói như vậy chứng tỏ đã không còn giận, nàng gửi một tin nhắn thoại.
“Tỷ tỷ, chị thật tốt với em.”
Diệp Dung thật muốn bóp chết nàng, cô nhìn thoáng qua váy ngủ trên người, bầu không khí tốt như vậy cũng chẳng có ích gì, bỏ đi.
Trả lời Hạ Hựu Nhiên xong, Diệp Dung nhắn tin cho trợ lý: 【Điều tra Phương Nam giúp tôi.】
Trợ lý ngây ngốc: 【Không phải chị thân với Phương Nam ca lắm sao, còn điều tra làm gì nữa?】
Diệp Dung nhìn 3 chữ “Phương Nam ca”, mắt muốn nổ đom đóm, nói: “Bảo tra thì tra đi, sau này cũng đừng gọi cậu ta là ca trước mặt tôi.”
Trợ lý gửi lại một loạt dấu hỏi chấm.
Diệp Dung: 【Tôi nghi cậu ta muốn đào góc tường*.】
*Đào góc tường: chỉ việc cướp người yêu của bạn bè.
Trợ lý: 【À, Diệp Dung tỷ, em thấy cư dân mạng nói rất đúng.
Hôm nay em đã cẩn thận quan sát Hạ Hựu Nhiên cùng Phương Nam, phát hiện Hạ Hựu Nhiên giống Phương Nam thật.】
Diệp Dung cười mỉa mai, “Bọn họ giống nhau? Cư dân mạng cũng nói chúng tôi có tướng phu thê, cô thấy thế nào?”
“Siêu giống.”
“Chứng tỏ cái kia không đúng.” Diệp Dung mừng thầm, cô hồi tưởng lại và nói: “Nhưng đúng là Phương Nam có một cô em gái, nhỏ hơn cậu ta 11 tuổi, mấy năm nay vẫn luôn ở nước ngoài phát triển.”
“Vậy tại sao lại không nghe Phương Nam ca nhắc qua, có phải chính là Hạ Hựu Nhiên hay không?”
“Cậu ta cưng em gái như cưng trứng, ngày nhỏ còn không chịu để bọn tôi dẫn nhóc con đó đi chơi.” Diệp Dung chắc như đinh đóng cột, “Em gái của Phương Nam chắc chắn không phải Hạ Hựu Nhiên, em ấy tên là Phương Tri Kiều, không phải người trong giới giải trí, trước kia vẽ tranh khá đẹp, mấy năm trước tôi đã gặp qua, tính tình hoàn toàn khác với Hạ Hựu Nhiên.”
“Khác chỗ nào ạ?” Trợ lý khó hiểu hỏi.
“Cảm giác khác nhau.”
“Ủa là sao?”
Là sao ư.
Diệp Dung ngẫm nghĩ, cô nhóc kia rất bạo dạn, cũng rất bướng bỉnh.
15-16 tuổi đã lén viết thư tình cho cô, khi bị phát hiện thì giả vờ như không phải mình viết, tiếp tục quấn lấy cô.
Mỗi lần Diệp Dung cự tuyệt, cô nhóc kia sẽ càng theo đuổi mãnh liệt hơn, còn dám leo lên giường cô.
Khi đó Diệp Dung mới chân ướt chân ráo gia nhập showbiz, ghét nhất là loại quy tắc ngầm này.
Mỗi lần cô đi tiếp rượu xã giao, trên giường sẽ có 3-4 cô gái, các nàng ai cũng đắp cả ký phấn lên mặt, so ra còn thua cả cô.
Cô cảm thấy quá ghê tởm, liêu xiêu đi về nhà, phát hiện có một cô nhóc đang nằm trên giường của mình.
Cả người nàng nóng rực, mặt đỏ bừng nói khó chịu và muốn uống thuốc gì đó.
Diệp Dung nổi điên, trực tiếp kéo nàng quăng ra ngoài, cảnh cáo nàng về sau đừng tới làm phiền cô, còn nói cả đời này sẽ không bao giờ thích nàng.
Sợ ảnh hưởng đến quan hệ hai nhà, lại bận tâm mặt mũi của Phương Tri Kiều, sau khi bị cô cự tuyệt thì Phương Tri Kiều cũng dọn đi ngay lập tức, đúng lúc đó cô cũng mâu thuẫn với người nhà vì mời Đường Ý Thu về đầu quân cho công ty, quyết định dọn ra ở riêng không quay về nữa.
Mãi sau này mới nhớ đến Phương Tri Kiều bèn hỏi thử Phương Nam, hắn nói Phương Tri Kiều đã đi du học, từ đó về sau Diệp Dung chưa từng gặp lại Phương Tri Kiều.
Thỉnh thoảng có nghe ba mẹ ở nhà nhắc qua, nói Phương Tri Kiều theo mẹ nàng ra nước ngoài học tập.
Tất cả đều là chuyện của 7-8 năm trước, Diệp Dung gần như đã quên chuyện này.
Hôm nay nhớ lại, vẫn cảm thấy cô nhóc kia quá ngây thơ, được người nhà cưng chiều như công chúa, mới nhỏ đã yêu đương nhăng nhít.
Trợ lý nói: “Ừm, tính tình cũng có thể thay đổi mà.
Nếu chị thật sự cảm thấy không phải, vậy em sẽ điều tra Phương Nam ca một chút, nhưng chắc chắn sẽ bị anh ấy phát hiện, đội ngũ bên đó cũng không phải dạng vừa.”
Những câu sau đó Diệp Dung nghe như gió thoảng mây bay, chỉ đến ý đến câu đầu tiên.
Thời gian lâu như vậy tính cách có thể sẽ thay đổi, hình như lần cuối cùng cô thấy Phương Tri Kiều là khi nàng đang học THPT? 15 hay là 14 tuổi?
Trong trí nhớ của cô, Phương Tri Kiều rất khác với Hạ Hựu Nhiên, cô cảm thấy chuyện này không thể nào, nhưng cũng không dám khẳng định, vẫn luôn cảm thấy có chỗ không đúng.
Diệp Dung nói: “Trước đây tôi đã xem qua lý lịch của Hạ Hựu Nhiên, hoàn toàn trong sạch, hai người này không khớp.”
Nói đến lý lịch của Hạ Hựu Nhiên, hoàn toàn bất đồng.
Gia cảnh Hạ Hựu Nhiên khác xa với Phương Tri Kiều, ba mẹ của Hạ Hựu Nhiên ly hôn từ rất sớm, còn ba mẹ của Phương Nam thì vẫn mặn nồng, hai vợ chồng tương kính như tân.
Tuy rằng mỗi người có một hướng đi riêng, một năm gặp nhau chắc chỉ 1-2 lần, nhưng dịp Lễ Tết đều sẽ quay về sum họp.
Hai vợ chồng kia đi đến đâu cũng giống như đôi chim cu, hoà thuận hơn hai anh chị luôn mở miệng đòi ly hôn nhà mình nhiều, làm biết bao người hâm mộ.
Diệp Dung nói: “Điều tra Phương Tri Kiều đi, kín đáo một chút, đừng dây vào Phương Nam.”
Ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng vẫn rất khinh thường, rất tự tin.
Nhóc con ngày xưa từng bị hắt hủi, giờ lại được quản lý Diệp cô để ý, đây không phải là chuyện cười sao?
……!
Hạ Hựu Nhiên nói chuyện với Diệp Dung xong, trên đường trở về ngồi trong xe gọi điện cho Phương Nam, điện thoại được bắt máy nhưng Phương Nam lại không hề lên tiếng, không biết đang ấp ủ âm mưu gì.
“Ca, anh đừng nóng giận.”
“Sao lại không giận cho được?” Phương Nam lạnh lùng cất tiếng, “Mấy ngày nay anh thấp thỏm không yên, sợ em bị bạo lực mạng.
Tất cả tư liệu đều chuẩn bị tốt, chỉ cần một câu nói thôi tất cả mọi người sẽ biết em chính là em gái của anh, là thiên tài dương cầm Sumleaf.
Nhưng chính em lại bảo anh đừng nhúng tay, anh còn nghĩ là do công ty bên đó, khi anh gọi điện qua thì họ nói Diệp Dung cũng đang ở công ty.”
“Cô ta tìm em không chỉ một lần, còn em lại thường xuyên ra ngoài chơi cùng.” Những lời sau này càng thêm chua chát.
Hạ Hựu Nhiên dạ một tiếng, thành khẩn: “Diệp Dung tỷ giúp em giải quyết, chị ấy rất lợi hại.
Hơn nữa công việc của anh bận rộn như thế, em lo anh vất vả đóng phim nên mới không nhờ đến anh.”
Nhưng những chuyện này đều không phải trọng điểm, Phương Nam càng lạnh lùng hơn.
Trong lúc chờ Hạ Hựu Nhiên đi dỗ dành Diệp Dung, Phương Nam liền tự ngẫm, nghiêm túc nghĩ xem rốt cuộc là sai ở chỗ nào.
Hắn thật sự không thể tin nổi, em gái luôn luôn ưu tú luôn luôn nghe lời nhà mình vì sao lại đột nhiên ở cùng Diệp Dung.
Nếu nói Diệp Dung dạy hư em hắn, khẳng định không có khả năng.
Hắn và Diệp Dung lớn lên cùng nhau, hiểu rõ Diệp Dung đến mức đi guốc trong bụng.
Tuy rằng cô không phải người tốt đẹp gì cho cam, nhưng tuyệt đối không phải người xấu.
Hắn bực bội, buồn rầu, sang chấn hồi lâu, trong đầu chợt nảy ra một ý nghĩ táo bạo.
“Hạ Hạ, hiện tại em và Diệp Dung là quan hệ gì?” Phương Nam hỏi.
“Bạn bè bình thường ạ.”
Bạn bè bình thường có thể bình thường đến mức đó sao? Lần trước ở trong gara cũng bình thường?
Đã thế tương tác trên Weibo cũng vượt mức bạn bè bình thường, thậm chí còn thân mật hơn so với anh trai.
Tuy Phương Nam không yêu ai, nhưng tốt xấu gì cũng là một ảnh đế, ở phương diện tình cảm không tính là tay mơ.
Trong bầu không khí tĩnh mịch, Hạ Hựu Nhiên cảm nhận được một áp lực vô hình, nàng nắm chặt di động.
“Em không muốn nói thật với anh sao? Hạ Hạ.”
Bình thường Phương Nam luôn nói chuyện rất ân cần với Hạ Hựu Nhiên, đây là lần đầu tiên dùng ngữ khí này nói chuyện, có chút uy hiếp.
“Ca, không phải là em không muốn nói……” Hạ Hựu Nhiên lí nhí, “Đó là sự thật, bọn em chỉ là bạn bè bình thường.”
“Là em đơn phương chị ấy.”
Hạ Hựu Nhiên thẳng thắn thừa nhận, ngữ khí nhẹ bẫng như không phải chuyện gì to tát, nhưng càng thờ ơ thì chứng tỏ lại càng để tâm.
Phương Nam hỏi: “Em về nước cũng là vì cô ta sao?”
“Cũng không hẳn, khi ấy về nước em không ngờ sẽ phát sinh nhiều chuyện như thế.” Hạ Hựu Nhiên nói, “Khi ấy anh cũng ở trong nước, ban đầu em chỉ muốn về thăm anh, sau đó lại bị Thượng tỷ phát hiện nên muốn thử một chút.”
“Thử cái gì?”
“Thử xem chị ấy có khả năng thích em hay không.”
Nàng chỉ nói “Có khả năng hay không”, không phải “Thích hay không”, vĩnh viễn không có được sự dứt khoát như Diệp Dung.
Ái tình luôn khiến con người ta tự ti.
Phương Nam nghe mà cảm thấy chua xót, không thể nặng lời được nữa, “Cô ta dám không thích em? Em ưu tú như vậy, sao lại không thích được chứ! Cô ta không thích thì để anh đi nói chuyện, định mệnh, cô ta dựa vào cái gì mà không thích em!”
Hạ Hựu Nhiên cười khổ, “Em sẽ nỗ lực, anh đừng giận nữa, cảm ơn ca ca.”
Phương Nam vô cùng hưởng thụ, nói: “Yên tâm, anh sẽ cố gắng tránh mặt Diệp Dung.
Anh còn một câu hỏi nữa, em nói thật đi, có phải em đột ngột gia nhập vào showbiz cũng là vì cô ta, đừng quên ngày trước em đã nói gì với anh!”
Hạ Hựu Nhiên nói: “Chỉ là những lời trước đây thôi mà.”
Hạ Hựu Nhiên phát triển thuận lợi ở nước ngoài, sau đó nói muốn gia nhập showbiz.
Phương Nam đã định sẵn sẽ đưa nàng vào công ty của mình, trải đường sẵn cho nàng, bắt đầu từ ca sĩ sau đó trở thành siêu sao.
Nhưng Hạ Hựu Nhiên lại chỉ muốn làm một nghệ sĩ bình thường.
Nàng nói nếu lỡ không nổi tiếng thì lại ra nước ngoài tiếp tục đàn dương cầm, người khác cũng sẽ không biết nàng là ai, không lưu lại dấu vết.
Còn nếu may mắn lên hương, một khi danh tính thật của nàng được tiết lộ có thể làm bao người loá mắt.
Phương Nam nghe xong cảm thấy có lý, trùng hợp Kỳ Văn Dương lại là bạn chí cốt của hắn, hắn liền dẫn Hạ Hựu Nhiên qua công ty bên đó ký hợp đồng.
Hiện tại ngẫm lại luôn cảm thấy đã bị em gái mình cho ăn cú lừa.
Phương Nam trưng ra bộ dáng nghiêm nghị của anh trai, “Hạ Hạ, có phải em thấy anh rất dễ bị lừa đúng không, nói nhăng nói cuội cũng không sợ bị vạch trần?”
Hạ Hựu Nhiên: “Không phải……!Khi đó em không nghĩ anh dễ dụ như vậy.”
Phương Nam: “…………”
Hắn làm sao có thể không tức giận, Phương Nam cầm di động đi tới đi lui ở phim trường.
Nếu không phải bận quay phim thì hắn đã lập tức chạy đến nhà Diệp Dung, mang theo cả Hạ Hựu Nhiên, sau đó chỉ thẳng vào mặt Diệp Dung và nói: “Có biết đây là em gái của tôi không? Mau quỳ xuống cầu hôn em ấy cho tôi!”
“Ca, chuyện em thích Diệp Dung cũng không có gì xấu, nếu em thích một người mà anh không quen biết, chắc chắn anh còn giận hơn bây giờ nữa đúng không?”
Hình như cũng có lý.
“Diệp Dung á, cô ta ngày nào cũng khó ở, làm mình làm mẩy chẳng để ai vào mắt……”
“Ca, anh đừng nói như vậy, chị ấy đối xử với em rất tốt.” Hạ Hựu Nhiên nhịn không được đi nói đỡ cho người mình thích.
“Anh vẫn chưa nói xong, tuy nhiên!” Phương Nam hắng giọng, ngữ khí cất cao, biểu tình vô cùng nghiêm túc, “Tuy nhiên, cô ta có thể giám sát em học, cũng không phải mê muội mất hết lý trí, hôm nay còn đốc thúc em đàn dương cầm, về phía anh, cũng không phải không ủng hộ……”
“Ca.” Hạ Hựu Nhiên ngắt lời hắn, “Gần đây anh có ăn cá không? Em đã dặn quản gia hầm canh đầu cá cho anh ăn rồi mà?”
“Anh ăn rồi, sao vậy?”
Sao chẳng thấy có tác dụng gì hết.
Hạ Hựu Nhiên nói: “Giờ em về lại KTX, ngày mai còn có một hợp đồng cần xem qua.
Có chuyện gì anh cứ nhắn tin cho em, nhận được em sẽ trả lời.”
Sau đó nhanh chóng nhắn thêm một câu: “Yêu ca ca nhiều.”
Nhắn xong, trong lòng nàng vẫn còn hoảng hốt.
May mà lúc nãy không nhắn câu này cho Diệp Dung, nếu không hôm nay có giải thích thế nào cũng không hết tội.
Phương Nam còn đang muốn răn dạy nàng tác hại của việc yêu sớm, làm cách nào để tự bảo vệ bản thân, cách xây dựng một mối quan hệ nghiêm túc, duy trì cuộc sống hôn nhân bền lâu.
Nhìn thấy những dòng tin nhắn kia, hắn lại xoá bỏ những lời định nói, chỉ vỏn vẹn một câu: Muội muội lớn rồi, có thể tự quyết định chuyện tình cảm của mình.
Sau đó lên mạng tìm kiếm.
【Muội muội kêu tôi ăn não cá chứng tỏ thương tôi đến mức nào?】
Baidu trả lời: Ăn cá bổ não.
Phương Nam: “?”
……!
Khi đã có một chút danh tiếng, lượng công việc của Hạ Hựu Nhiên cũng tăng lên nhiều.
Chủ biên lần trước đã ngỏ lời mời tận mấy lần, vì vậy Thượng Văn Vân dẫn theo Hạ Hựu Nhiên cùng đi ăn bữa cơm với chủ biên, xem như duy trì quan hệ hữu nghị.
Lúc hai người đến nơi thì chủ biên đã ở đó rồi, còn lịch sự gọi sẵn đồ uống cho bọn họ, chủ biên khách khí mời hai người ngồi, “Hạ Hạ cũng tới a, làm tôi ngại quá.”
Thượng Văn Vân cười nói: “Đáng ra hôm nay em ấy còn phải tập luyện, nhưng nghe tôi nói hôm nay đi ăn với chị, muốn đến đây để xin lỗi chị vì không thể lên trang bìa lần này.”
“Hạ Hạ thật sự không chụp được sao? Nhà thiết kế của chúng tôi rất thích em, muốn tìm em để chụp trang bìa, nghe nói em bận không có thời gian, liền chạy qua chỗ tôi tỉ tê mấy ngày.”
Hạ Hựu Nhiên rót trà cho cô, “Gần đây em khá bận, đợi khi nào chúng em ra bài hát mới sẽ qua bên chị chụp, mong chị thông cảm.”
Chủ biên hỏi nhỏ: “Hạ Hạ, lần này tạp chí bên tôi mời cả quản lý Diệp nữa, em rất thân với quản lý Diệp đúng không?”
“Thật ra em và quản lý Diệp……!Không quá thân ạ.” Hạ Hựu Nhiên uyển chuyển nói, đột nhiên cảm thấy có luồng khí lạnh từ cổ tràn xuống dưới, lạnh căm căm, nàng ngẩng đầu nhìn điều hoà rồi kéo cổ áo lên, nói: “Chị ấy là người tốt nên mới ra tay giúp em xử lý những tin đồn trên mạng, xin chị đừng hiểu lầm, nếu ảnh hưởng đến danh dự của chị ấy thì tội em nặng lắm.”
“Hoá ra không thân à, nhưng mà……” Chủ biên tràn ngập nghi hoặc, thế nhưng quản lý Diệp lại bảo với cô là hai người rất thân, đến lúc đó muốn chụp sao thì chụp, lên giường chụp cũng được.
Chủ biên suy nghĩ một lúc rồi nói: “Vậy nếu chụp một mình em thì sao? Tôi có thể sắp xếp việc này.”
Nếu nhận lời chụp trang bìa một mình thì sao? Chẳng phải sẽ thành Hạ Hựu Nhiên đá đít Diệp Dung sao? Như vậy cũng rất kỳ.
Thượng Văn Vân đỡ lời, “Haizz, Hạ Hạ cũng muốn chụp cho bên chị lắm, chỉ tiếc là không có thời gian.
Đợi đến khi thư thả hơn tôi sẽ dẫn em ấy qua bên chị, chụp bao nhiêu cũng được, như vậy thế nào?”
Đã nói đến mức độ này, chủ biên chỉ còn biết thở dài bó tay.
Thượng Văn Vân lại khách sáo mấy câu, gạt Hạ Hựu Nhiên sang một bên để nàng đi trước.
Hạ Hựu Nhiên là người cả nể, không giỏi xoay xở trong những tình huống xã giao.
Hạ Hựu Nhiên chuẩn bị đi qua quầy nước trái cây, vừa mới đi được vài bước liền phát hiện bên cạnh có một người đang ngồi tao nhã, trên bàn đặt một ly cà phê đã uống gần hết.
Nãy giờ nàng hoàn toàn không hề để ý ở đây có những ai, hơn nữa người này chính là Diệp Dung.
Diệp Dung đeo một chiếc kính râm lớn, mắt kính đen khiến người khác rất khó nhìn ra biểu tình, cô đang ngắm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.
Sơn thủy hài hoà, tựa như tranh vẽ.
Hạ Hựu Nhiên hoảng hốt, lập tức ảo não.
Tất cả những lời nàng nói lúc nãy chắc Diệp Dung đã nghe thấy hết……!
Nhưng tại sao Diệp Dung lại xuất hiện ở chỗ này!
Nàng mấp máy môi, đang định giải thích thì Diệp Dung quay đầu lại, ánh mắt hai người chạm nhau, Diệp Dung vô cùng lãnh đạm.
“Diệp, Diệp……”
“Vui vẻ quá nhỉ?”
“Không phải, là do em bất ngờ……”
Diệp Dung lạnh lùng ừ một tiếng.
Chủ biên ngồi bên trong lên tiếng hoà giải: “Diệp Dung, chuyện này cũng hết cách rồi.
Bây giờ Hạ Hạ không có thời gian, đợi khi khác rảnh sẽ chụp chung với cô.”
Hạ Hựu Nhiên: “???”
Nàng mờ mịt nhìn chủ biên.
Chủ biên nói: “Tôi tới đây để làm thuyết khách cho Diệp Dung, không phải cô ấy muốn hai người chụp chung sao……”
“Dừng.” Diệp Dung ngắt lời cô, lạnh lùng nói: “Một quản lý quèn như tôi nào dám đòi chụp chung với siêu sao, nếu người ta đã tự mình từ chối, tôi cũng không dát vàng lên mặt làm gì*.”
*Dát vàng lên mặt: khoe khoang, ảo tưởng sức mạnh
“Không phải không phải!” Hạ Hựu Nhiên liên tục xua tay.
Diệp Dung ừ một tiếng, “Vậy em có ý gì?”
Quản lý Diệp đã ám chỉ rất nhiều lần, còn tìm người đến làm thuyết khách.
Vậy mà Hạ Hựu Nhiên lại dám từ chối, cũng thật kiêu ngạo.
Hạ Hựu Nhiên nhìn đến Diệp Dung liền không còn sự linh hoạt như lúc nói lời từ chối, đầu óc trì trệ, giải thích: “Ý của em là, chính là……”
“Chính là cái gì? Chính là không thân với chị?”
“Trên mặt chị có vàng……!Rất sáng.”
Diệp Dung: “…………”
Diệp Dung trực tiếp tháo kính râm, “Hạ Hựu Nhiên, em ghét chị à? Sao cứ chọc giận chị hết lần này đến lần khác vậy?”
“Không có, ý em không phải vậy……!Do em lỡ lời.” Hạ Hựu Nhiên khẽ đánh vào miệng mình.
Diệp Dung hừ lạnh, hung dữ nhìn nàng chằm chằm, “Em đánh thì có ích gì, có giỏi thì để chị đánh.”
Để chị đánh sưng em, không, hôn sưng em.
.