Đọc truyện Quản Lý Diệp Hôm Nay Không Làm Người – Chương 3: Thật Không Biết Xấu Hổ
Hạ Hựu Nhiên ngủ đến tận trưa ngày hôm sau, khi tỉnh dậy đã không thấy Diệp Dung đâu, cô chỉ để lại một tờ ghi chú, nói là công ty có việc phải đi trước, dặn nàng nhớ ăn cơm.
Cô còn đặc biệt tô đỏ chữ “Ăn” khiến Hạ Hựu Nhiên đỏ cả mặt.
Về phần Diệp Dung, cô khá yên tâm để nàng ở nhà một mình, cũng không sợ nàng làm chuyện gì đó.
Nhưng Hạ Hựu Nhiên cũng không có lá gan đi lung tung trong nhà cô, nàng gấp tờ ghi chú lại rồi bỏ vào túi, ngoan ngoãn ngồi vào bàn ăn, những cái khác cũng không dám động.
Nàng còn chưa kịp định thần, đã bị một tràng điện thoại của quản lý gọi trở về công ty, một đêm này quá ngắn ngủi, nếu không phải thân thể có chút ê ẩm nàng thực sự cho rằng đây là một giấc mộng.
Trong phòng họp gần như đông đủ, một vài thành viên uể oải ngả lưng ra sau, mọi người đều bận rộn công chuyện riêng, Hạ Hựu Nhiên tự tìm một chỗ trống rồi ngồi xuống.
Quản lý Thượng Văn Vân đang chiếu ppt, thấy nàng tiến vào chỉ khẽ hất cằm, “Đợi lát nữa sẽ nói với các em những sắp xếp trong tương lai, album mới đã đến lúc được phát hành, nhưng hiện tại lưu lượng của Flamingo không còn như trước, tôi nghĩ các em hẳn cảm nhận được.”
Flamingo là nhóm nhạc nữ có bốn thành viên.
Trưởng nhóm Chu Phàm Nhân là giọng ca chính, giọng hát trong trẻo nhưng cũng đầy nội lực, hầu như bài hát nào cũng có thể xử lý được.
Nhân cách tốt, ngày thường đều quan tâm đến mọi người, đặc biệt thích nấu ăn, lúc nhóm mới thành lập ngày nào cô cũng nấu ăn, hại cả nhóm ai cũng tăng cân.
Cố Tri tính tình trầm tĩnh, am hiểu soạn nhạc, là giọng ca thứ của nhóm, từ đầu đến giờ cô chỉ mải mê vẽ vẽ viết viết, đến khi Thượng Văn Vân nhắc nhở, cô mới ừ một tiếng.
Một người khác tên là Diệp Diệc Hàm, đảm nhận phần RAP trong nhóm, trước đây tham gia rất nhiều cuộc thi hip-hop, cuối cùng ký hợp đồng với công ty rồi ra mắt, tính cách cô tương đối phóng khoáng, trừ những lúc tập luyện thì cô sẽ không đến công ty.
Còn Hạ Hựu Nhiên là du học sinh, vừa về nước đã bị Thượng Văn Vân nhìn trúng khuôn mặt, thực tập hai năm sau đó đảm nhận vị trí center và nhảy chính.
Các nàng đều rất tài năng, nhưng khi nói đến lưu lượng và độ nổi tiếng thì có chút trầm mặc, thời điểm Flamingo mới xuất đạo, dựa vào thực lực đã trở thành một cú hit.
Nhưng sau khi các nàng nổi tiếng, các chương trình tuyển chọn thần tượng mọc lên như nấm sau mưa, hết lớp này đến lớp khác, do đó độ nổi tiếng của Flamingo không còn được như trước.
Thượng Văn Vân chiếu một biểu đồ rất trực quan lên màn hình, “Tôi đã thống kê lượng fans của các em, phần của các thành viên khác đã nói rồi, hiện tại là em với Diệp Diệc Hàm.”
“Hạ Hạ, lưu lượng của em tương đối ổn có điều lại rất hút anti-fans.
Đặc biệt là em và Diệc Hàm đó, tại sao fans của hai bên lại xích mích nghiêm trọng như vậy, nếu cứ đà này, sớm muộn gì các em cũng sẽ trở thành một đôi oan gia.”
Một nghệ sĩ có đối thủ là chuyện bình thường, nhưng nếu đối thủ là thành viên cùng nhóm thì quả là nan giải.
Hạ Hựu Nhiên cúi đầu nghiêm túc lắng nghe.
Thượng Văn Vân luôn yêu cầu rất cao với nàng, “Gọi em tới đây, chính là muốn cùng em thảo luận những công việc sắp tới, Chu Chu và các thành viên khác đều có tạp chí liên hệ phỏng vấn, còn em, tôi dự định để em và Diệc Hàm tham gia chương trình truyền hình.” Nói xong, cô hơi dừng một chút, “Diệc Hàm đâu?”
Trưởng nhóm Chu Phàm Nhân nhìn di động, nói: “Vẫn chưa trở về, em vừa mới gọi điện thoại cho cô ấy, cô ấy nói buổi tối mới có thể đến.”
“Lại đi uống rượu à?” Thượng Văn Vân nhíu mày, đập bảng lịch trình trong tay xuống mặt bàn, “Đã nói với em ấy bao nhiêu lần rồi, phải biết trân trọng cổ họng của mình.
Chương trình lần này phải vất vả lắm mới tôi mới giành được suất cho các em, đến lúc đó làm sao bây giờ? Chẳng lẽ một mình Tiểu Hạ vừa nhảy vừa hát?”
Người không ở đây nói gì cũng vô dụng, Thượng Văn Vân gọi điện cho Diệp Diệc Hàm, bên kia một mực không bắt máy.
Cô cau mày nói: “Tôi sẽ cùng em ấy thảo luận sau, Hạ Hạ, lúc ghi hình em nhớ chú ý đến CP* nhóm, như vậy có thể giảm đi một ít anti-fans.”
*CP (Couple): cặp đôi
Hạ Hựu Nhiên vẫn luôn ngoan ngoãn nghe theo an bài, nhưng lúc này lại ngẩng đầu, cự tuyệt: “Em không muốn cùng cô ấy thành CP.”
“Vì sao?” Thượng Văn Vân nghi hoặc, “Không phải trước kia quan hệ của hai đứa rất tốt sao? Chuyện lần trước hai đứa chưa giảng hoà sao?”
“Vẫn chưa.”
Trước đây quan hệ giữa Hạ Hựu Nhiên cùng Diệp Diệc Hàm vẫn luôn rất tốt, nhưng cũng chỉ là trước kia.
Đoạn thời gian trước hai người có xảy ra ẩu đả, Hạ Hựu Nhiên là người động thủ trước, Thượng Văn Vân có hỏi mấy lần, cả hai đều không chịu nói ra nguyên nhân, từ đó quan hệ giữa hai người càng lúc càng kém.
Chu Phàm Nhân nói đỡ: “Thượng tỷ, nếu Hạ Hạ đã không muốn tạo CP thì không cần tạo nữa, Hạ Hạ của chúng ta xinh đẹp như vậy, không chừng vừa lên sóng sẽ hút cả rừng fans.”
Cố Tri cũng gật đầu theo, “Em cũng thấy vậy.”
Hiện nay cũng không có biện pháp khác, nếu lỡ hai người xảy ra xô xát trong chương trình, phỏng chừng sẽ bị vạch trần một màn kịch tỷ muội tình thâm, đến lúc đó lại tự chuốc lấy tiếng xấu.
Thượng Văn Vân thỏa hiệp nói: “Đều trong một nhóm với nhau, có mâu thuẫn gì nhất định phải nói ra để giải quyết, chương trình lần này hai đứa cố gắng nhường nhịn nhau một chút, coi như bồi đắp lại tình cảm.”
Hạ Hựu Nhiên gật đầu, “Em sẽ cố.”
“Quyết định vậy đi.” Thượng Văn Vân dọn dẹp đồ đạc, dặn dò, “Lúc lên sóng phải cẩn thận, không cần quá nổi bật nhưng nhất định phải thông minh, chương trình lần này còn có nghệ sĩ của Yes Entertainment nữa.”
“Yes Entertainment?” Hạ Hựu Nhiên có chút kích động, vậy không phải là có liên hệ với Diệp Dung sao? Nàng nhớ rõ Yes Entertainment là công ty của ba Diệp Dung.
Hạ Hựu Nhiên còn muốn hỏi, lại sợ Thượng Văn Vân phát hiện ra manh mối, chỉ có thể nói vòng vo: “Nghe nói Diệp Dung rất lợi hại, em có phải gặp chị ấy không ạ?”
Thượng Văn Vân lắc đầu, “Không đến mức đó đâu, Diệp Dung đã sớm rời công ty để tự lập nghiệp rồi, em đừng áp lực quá, cẩn thận một chút là được, đừng quên còn có buổi tập luyện.
Chu Chu, nhờ em giám sát mọi người đó.”
Chu Phàm Nhân giang tay ôm Hạ Hựu Nhiên cùng Cố Tri, nói: “Chị cứ yên tâm, em sẽ trông coi các em ấy.” Cô xoa đầu Hạ Hựu Nhiên, “Hạ Hạ của chúng ta chuẩn bị ra ngoài kiếm tiền rồi, ơ……!Hạ Hạ, tai của em bị sao vậy, đằng sau toàn là chấm đỏ.”
“A?” Hạ Hựu Nhiên quay ra sau, liền thấy được chấm đỏ, một hình ảnh chợt ùa vào trong tâm trí nàng, Diệp Dung xoa xoa cổ nàng, thở hổn hển cắn một ngụm.
Hạ Hựu Nhiên lập tức đỏ mặt.
“Hạ Hạ.” Chu Phàm Nhân híp mắt nhìn nàng, “Không phải em làm chuyện xấu đó chứ?”
“Sao, sao thế được……” Hạ Hựu Nhiên lắp bắp: “Hôm qua em về nhà, bị muỗi chích ngứa ơi là ngứa.”
Thượng Văn Vân đi tới cửa lại quay trở vào, “Có nặng lắm không, để chị nhìn xem, nếu nặng thì phải đi bệnh viện khám đó, em còn là gương mặt của nhóm, không thể để xảy ra chuyện được.”
Cố Tri ở bên cạnh chỉnh lại gọng kính, nói: “Chị thấy nốt này nhìn từ xa thì giống dị ứng, nhưng nhìn gần vào thì chính là hickey, để chị xem thử tối qua em đã kịch liệt đến độ nào……”
“Không phải không phải, em bị dị ứng thật mà! Tuy nhiên không nghiêm trọng lắm! Lát nữa em sẽ bôi thuốc.” Một đám người bu vào nhìn cổ nàng, Hạ Hựu Nhiên thật sự xấu hổ, nàng che cổ rồi đứng dậy, “Không còn chuyện gì nữa thì em về nghỉ ngơi đây, buổi chiều còn tập luyện.”
Chu Phàm Nhân cũng cười, “Được rồi được rồi, bọn chị không chọc em nữa, Hạ Hạ ngoan nhất, lát nữa chị sẽ nấu món ngon cho em.”
Cố Tri: “Chị vẫn nghĩ đó là hickey.”
Hạ Hựu Nhiên vội vàng kéo cao cổ áo, chạy thẳng về KTX, Thượng Văn Vân đến đưa nàng thuốc mỡ, dặn dò nàng nhất định phải bôi thuốc, nếu không lúc tham gia chương trình sẽ rất phiền toái.
Hạ Hựu Nhiên ngoài mặt dạ dạ vâng vâng, nhận lấy lọ thuốc mỡ rồi ném qua một bên, nàng đâu có cần bôi thuốc, đây chính là vết tích của người thương để lại cho nàng.
Nàng lén lút đếm dấu hickey ở trên người, nàng tự biết như vậy rất sai trái, không phải hành động đứng đắn gì, nhưng mà nàng nhịn không được, mỗi lần nhìn đến những vết hickey đỏ chói này, nàng sẽ nghĩ đến Diệp Dung.
Lúc những vết hickey kia biến mất hoàn toàn, trong lòng nàng ngập tràn khó chịu, không nhịn được mà nghĩ đến khi gặp lại Diệp Dung, không biết Diệp Dung có còn nhận ra nàng hay không.
Haizz.
Cứ ủ rũ như vậy cả tuần, Hạ Hựu Nhiên cùng Thượng Văn Vân đi đến trường quay, lúc gần đến nơi Thượng Văn Vân dừng xe lại, nói: “Chờ Diệc Hàm đi.”
Một tuần qua Diệp Diệc Hàm cũng chưa từng quay về công ty, ở bên ngoài làm gì không ai biết, Hạ Hựu Nhiên cũng không để tâm đến cô ta lắm.
Tranh thủ lúc đang nhàn rỗi, nàng lật xem hai trang kịch bản, liền cảm giác có người nhìn mình chằm chằm, nàng nhìn ra ngoài cửa kính xe, cách đó không xa là một chiếc Maybach màu đen đời mới nhất, vừa nhìn đã biết xa xỉ.
Cửa xe khép hờ, đôi chân miên man dựa vào ghế da màu đen tăng thêm mấy phần gợi cảm, ngón tay thon dài hờ hững đặt bên hông tà váy.
Có lẽ nhận ra ánh mắt của Hạ Hựu Nhiên, bàn tay kia nắm lấy tà váy kéo lên, tuy ánh nắng chói chang của mùa hè đã tan biến hết để nhường chỗ cho hoàng hôn, nhưng từng tấc da thịt lộ ra kia vẫn phi thường chói mắt dưới những vệt nắng cuối ngày.
Hạ Hựu Nhiên gần như nín thở, chỉ cảm thấy quen thuộc, nàng ngồi thẳng dậy, hỏi: “Thượng tỷ, chiếc xe phía trước là của ai vậy?”
Thượng Văn Vân thoáng nhìn ra ngoài xe, cau mày nói: “Khách mời của chương trình, lúc trước chị có nói với em rồi, là ngôi sao đang nổi.”.
Truyện Điền Văn
Hạ Hựu Nhiên ồ một tiếng, cặp chân dài kia vẫn một mực không thu lại, thậm chí lúc nàng quay qua nhìn, còn cố ý kéo váy lên, tới đùi thì nhanh chóng chặn lại, rõ ràng là cố ý trêu chọc nàng.
“Chỉ có một người thôi hả chị? Không có người khác sao?”
“Còn có Diệc Hàm.”
Diệp Diệc Hàm? Hạ Hựu Nhiên nhíu mày, từ khi nào mà Diệp Diệc Hàm trở nên lộ liễu như vậy?
Thượng Văn Vân nhíu mày nói: “Diệp Diệc Hàm cùng ngôi sao nhà người ta yêu đương, chuyện này là tuyệt mật, sau này nhờ em để mắt đến em ấy giúp chị.”
Hạ Hựu Nhiên chỉ cảm thấy ô uế đôi mắt, nàng hạ cửa kính xe, phát hiện người bên kia đang mở cửa xe, giống như muốn đi qua bên này, nàng cũng mặc kệ người đó có nhìn thấy hay không, mở khẩu hình mắng: Thật không biết xấu hổ.
Người bên kia dừng lại, Hạ Hựu Nhiên nhanh chóng kéo cửa kính xe lên, thúc giục nói: “Thượng tỷ, nếu cô ấy không tới, vậy chúng ta đi thôi.”
Thượng Văn Vân cũng bị chọc tức, đáp một tiếng đồng ý, xe vượt lên chiếc Maybach bên cạnh, đến khi Hạ Hựu Nhiên nhìn vào kính chiếu hậu, phát hiện chiếc Maybach kia đang đuổi theo phía sau.
Hạ Hựu Nhiên thầm nghĩ, nếu để nàng lái xe, nàng nhất định xả khói xe thui chết cô ấy.
Hừ hừ hừ, không biết xấu hổ.
– ——————————–
Tác giả có lời muốn nói:
Diệp Dung: Đúng, ta không biết xấu hổ.
Hừ hừ hừ, lão hồ ly tinh, hắc hắc..