Đọc truyện Quản Lý Diệp Hôm Nay Không Làm Người – Chương 17: Trò Chơi Kết Thúc
Hạ Hựu Nhiên vọt vào phòng của K, Địch Triết Nhân ở bên trong cầm gối đầu phòng bị nhìn nàng, do dự không biết nên chạy như thế nào để trông ngầu chút.
“Em không phải hung thủ, qua đây phụ em ghép mảnh giấy đi.” Nàng nói ngắn gọn, đóng sầm cửa và khoá lại, trải các mảnh giấy vụn lên trên bàn.
Địch Triết Nhân sững sờ cả phút rồi mới từ từ đi qua, “Hoá ra hung thủ lại là Diệp Dung tỷ, anhcòn tưởng là em, chị ấy diễn tốt thật.
Vừa nãy Hoàng lão sư đi lấy đồ chỉ mới vào cửa thì đã bị giết, năng lực phản trinh thám* của chị ấy cũng phải tương đương với cảnh sát đặc nhiệm không chừng.”
*Phản trinh thám (anti-detective): chỉ những hành động che giấu tội lỗi, trái ngược với trinh thám.
Ví dụ: nếu như nhiệm vụ của trinh thám là tìm dấu vân tay thì phản trinh thám sẽ là tìm cách xoá dấu vân tay.
Sự lợi hại của Diệp Dung đã rõ như ban ngày, giữa 7 người chơi và 1 hung thủ là mình, cô dễ dàng xử lý 4 người, lại còn có thể ung dung thừa nhận danh tính, bất ngờ nhất chính là cô còn nhờ Hạ tiểu cảnh sát đi bắt mình.
Kiêu ngạo, làm càn chính là quản lý Diệp.
Địch Triết Nhân không biết Hạ Hựu Nhiên đã gặp phải chuyện gì, nhìn thấy nàng hai má ửng hồng, thở dốc, ngón tay còn bắt đầu phát run, nói: “Để anh ghép cái này, em đi tìm lối ra được không?”
“Thời gian không còn nhiều nữa, đừng nói chuyện.”
Hạ Hựu Nhiên điều hoà hô hấp, ngoài cửa đột nhiên có tiếng động, Diệp Dung gõ cửa nói: “Hạ tiểu cảnh sát, chị chỉ nói em hãy bắt chị chứ không có nói em được ở trong phòng cùng người khác nha.”
Hạ Hựu Nhiên thiếu điều lại xới tung những mảnh giấy đã được ghép nãy giờ, nàng hít thở sâu, rốt cuộc có thể nhìn được nội dung trong đó.
Đây căn bản không phải mật mã mà chỉ là một trang giấy xé ra từ quyển nhật ký, là trang sau của ngày 19 cũng chính là nhật ký ngày 20, trong đó ghi: Bởi vì bá tước và hoạ sĩ đã xảy ra xô xát nên lúc 5h, hoạ sĩ đội mũ của bá tước trở về phòng.
Người đội mũ chắc chắn không phải hoạ sĩ mà là bá tước.
5 giờ chính là thời gian tử vong của hoạ sĩ.
“Bên anh có thu thập được con số nào không?” Hạ Hựu Nhiên hỏi.
Địch Triết Nhân buồn bực vò đầu, nói: “Không có, hiện giờ thông tin thì có rồi vậy còn lối ra ở đâu?”
Phòng của K đã được lục soát rất nhiều lần, nếu có lối ra thì hẳn đã sớm tìm được nhưng mà lần mò nãy giờ vẫn chưa thấy đâu.
Ở chỗ nào được nhỉ?
Tiếng gõ cửa lại vang lên, Diệp Dung nói: “Hai người có muốn biết tôi giết người bằng cách nào không? Chìa khoá của tôi có thể mở ra hàng rào cũng như bất kỳ cánh cửa nào ở đây, nếu tôi mở cửa phòng này thì mọi người thua chắc rồi.”
“Làm sao bây giờ?” Địch Triết Nhân khẩn trương nhìn Hạ Hựu Nhiên.
“Đừng nghe chị ấy nói.” Hạ Hựu Nhiên trấn định: “Suy luận của anh không sai, chị ấy chỉ có thể mở cửa những phòng chỉ có một người.”
Địch Triết Nhân ồ một tiếng, cảm thấy có chỗ sai sai, Hạ Hựu Nhiên ở trước mặt Diệp Dung không phải rất ngoan ngoãn sao? Tại sao lúc này lại hùng hổ như vậy?
Hạ Hựu Nhiên trực tiếp đi đến mép giường, Địch Triết Nhân nói: “Anh và Hoàng lão sư cũng đã lật lên xem rồi, phía dưới không có gì cả, không giống như có lối ra ở đây.”
“Anh đi đóng cửa sổ với kéo hết rèm lại giúp em.” Hạ Hựu Nhiên nói.
Từ đầu đến cuối trò chơi đều xoay quanh ánh trăng nên không thể nào không liên quan đến nó được, cửa sổ vừa đóng lại thì trên sàn nhà xuất hiện một vệt sáng, Địch Triết Nhân hét lên kinh ngạc, “Trời má! Đỉnh của chóp, lại còn dùng bột huỳnh quang!”
Hạ Hựu Nhiên bước tới gỡ tấm ván gỗ, mặt dưới là một bàn phím, yêu cầu nhập mật mã.
Khi đó nàng từ khúc dương cầm đã giải được mật mã là GO TO BED, cũng chính là ám chỉ mặt giường, nhưng Diệp Dung lại đang nằm ở đó nên nàng lơ là chỉ tìm ở cuối giường, phát hiện được chìa khoá rồi liền đi qua chỗ khác.
Diệp Dung quá thông minh.
Địch Triết Nhân nói: “Hạ Hạ, em và Diệp Dung rất cân tài cân sức.”
Phương thức khen ngợi này rất hữu dụng, Hạ Hựu Nhiên cong môi, Diệp Dung đứng ở bên ngoài khẽ mỉm cười, cô bé này quá thông minh, lại một lần nữa tìm ra chứng cứ mà cô đã che giấu.
Mật mã của lối ra phức tạp hơn những cái vừa nãy, gồm 3 chữ số và 1 chữ cái không biết là in hoa hay viết thường.
Ngày 20, 5 giờ ——20, 5
Chữ cái cuối cùng là gì?
Lúc này, tiếng loa lại vang lên thông báo, chỉ còn 1 phút nữa là trò chơi kết thúc.
“Chỉ còn 1 phút nữa thôi đó cô bé, mặt trăng ngoài kia thật tròn.”
Diệp Dung bật cười, có chút tiếc nuối và thất vọng.
Hạ Hựu Nhiên không muốn thua.
Địch Triết Nhân khẩn trương xoa tay, “Bấm đại đi, nếu không thử làm sao biết đúng hay sai.” Nóixong, hắn nhấn bàn phím, ngay lập tức có thông báo nhập sai mật mã.
Hắn vò đầu bứt tai, “Thôi toang rồi, haizz.”
Toang rồi sao? Chưa hẳn đâu.
Hạ Hựu Nhiên lướt màn hình, nhìn những con số ở trên đó và tưởng tượng như đang nhập mật khẩu của chính mình, tức tốc tìm kiếm những con số và chữ cái rồi sau đó nhấn xuống.
3, 2, 1……!Dừng lại!
【 Trò chơi kết thúc 】
【 Xin chúc mừng, người chơi đã thoát khỏi lâu đài thành công! 】
Cửa phòng tự động mở ra, bên ngoài là Diệp Dung, phía sau cô là một rừng máy quay, cánh cửa này có hai ổ khoá, nếu giải được sẽ mở ra chân trời mới còn không thì mãi mãi bị giam cầm trong lâu đài.
Cho nên từ nãy đến giờ vẫn không tìm được lối ra là vì xa tận chân trời lại gần ngay trước mặt.
Diệp Dung nhìn nàng, dịu dàng nhoẻn miệng cười, sau đó vỗ tay tán thưởng nàng, Hạ Hựu Nhiên nghĩ mình hẳn là không làm Diệp Dung thất vọng.
Màn đêm nhanh chóng buông xuống, mặt trăng biến thành hình lưỡi liềm như ẩn như hiện.
Mọi người lấy lại tinh thần bắt đầu ăn mừng, ghi hình xong đoạn này thì hoa giấy được bắn lên, Địch Triết Nhân ở bên cạnh giật mình, “Tuy rằng khúc cuối tôi không cống hiến nhiều lắm nhưng rốt cuộc vẫn có thể sống sót! Tôi chính là Cẩu Vương*!”
*Cẩu Vương (苟王): thuật ngữ trong game PUBG, chỉ người sống sót cuối cùng (mình không rành về game lắm nên cũng không chắc:3)
Diệp Dung tránh người qua một bên để cameraman đi vào quay cận mặt Hạ Hựu Nhiên, Hạ Hựu Nhiên đi đến bên cạnh Diệp Dung, lúc này nhân viên đang chuẩn bị còng tay cô lại.
Còng tay khẽ va chạm, cực kỳ giống với lúc đầu khi hai người còn đang bị trói với nhau bằng dây xích, leng keng leng keng, chị đi một bước em sẽ tiến theo một bước.
Ngẫm lại thì ekip đã đưa ra gợi ý khá rõ ràng: Diệp Dung là người chơi duy nhất bị còng tay, cônhắm mắt hờ như thể rất buồn ngủ, bộ dáng lười biếng này chẳng giống tội phạm chút nào.
Hạ Hựu Nhiên đi qua chỗ nhân viên nói: “Có thể giao cho em không ạ?”
Còng tay Diệp Dung chỉ là để chụp ảnh, do đó nhân viên hào phóng nhường lại cho nàng, Diệp Dung khẽ cười, phấn chấn nói: “Lúc trước em thả chị ra, hiện tại cũng bị em bắt lại, bắt……”
Cô chợt nảy ra một suy nghĩ, chờ Hạ Hựu Nhiên cầm còng tay đi qua mới nói nhỏ, “Bắt xong thì làm gì, em định nhốt chị ở chỗ nào?”
Hạ Hựu Nhiên cầm còng tay run lẩy bẩy khiến cho dây xích đung đưa theo, lúc này mới phát hiệnđây chính là chiếc còng đã trói hai người, chỉ khác là còng chân đã được tháo ra.
“Sao lại im lặng rồi, cảnh sát ơi.” Diệp Dung châm chọc tựa như một tên tội phạm lưu manh.
Hạ Hựu Nhiên khoá còng tay, ngẩng đầu nhìn cô, khuôn mặt đỏ bừng nhưng dáng vẻ lại chính trực, cực kỳ giống một viên cảnh sát công tư nghiêm minh.
Hạ Hựu Nhiên nói: “Chị có quyền im lặng nhưng những lời chị nói sẽ là bằng chứng ở trước toà, Diệp Dung tiểu thư, hiện tại tôi bắt chị về quy án.”
Diệp Dung bật cười thành tiếng.
“Haha, đây là muốn bắt giam chị sao……!Được, vậy xin mời Hạ cảnh sát dẫn đường.”
Phòng giam nằm ở chỗ khác, các nàng còn phải đi chụp một vài tấm ảnh hậu trường, mọi người đi dọc theo hành lang, hoa hồng nở rộ đến diễm lệ, Hạ Hựu Nhiên cầm dây xích kéo Diệp Dung đi.
Địch Triết Nhân và Hoàng lão sư theo ở phía sau đều cảm thấy có chỗ không đúng, thì thầm tonhỏ, Hoàng lão sư nói: “Lúc tôi đến có nghe qua việc cậu với Hình Thiên Húc ký thoả thuận ghép CP, phải chăng hai người đó cũng vậy? Tôi cứ có cảm giác hôm nay Diệp Dung vô cùng dịu dàng nha.”
“Tôi cũng không rõ lắm, chỉ nghe người đại diện của tôi nói là Diệp Dung tỷ trước nay chưa một mảnh tình vắt vai, còn nói phỏng chừng cả đời này Diệp Dung cũng không tìm được đối tượng, ế trường tồn, không ai có thể chinh phục nổi chị ấy.”
“Chậc chậc chậc, bảo sao hôm nay tôi lại thấy Diệp Dung dịu dàng như vậy.
Tôi chưa từng gặp trường hợp này bao giờ.” Hoàng lão sư cảm thán, “Hiện tại rốt cuộc đã có người có thể hàng phục cô ấy, cậu xem, bị Hạ Hạ kéo đi mà nhìn tự nguyện chưa kìa.”
Trước kia không được gọi cô là quản lý Diệp mà phải gọi là Diệp Dung đại tiểu thư, tự phụ lại độc miệng, nhìn ai không vừa mắt thì chán ghét, hơi chút không thoải mái liền bộc phát, do đó không ai dám lơ là cô.
Khi nãy nhân viên đem còng tay muốn bắt cô cũng phải hỏi trước 7749 lần, xác định được cô đồng ý mới dám lấy ra còng tay.
Hiện tại nhìn cô lẽo đẽo đi theo Hạ Hựu Nhiên, vừa nghe lời vừa ôn nhu, quả thực có thể tương đương với kỳ quan thứ 8 của thế giới.
Địch Triết Nhân bội phục: “Hạ Hạ cũng rất lợi hại, lúc trước tôi không dám mời em ấy chung đội vì sợ em ấy không tin chúng ta, ai ngờ em ấy vẫn luôn tỉnh táo và logic như vậy, ngay tại 3s cuối cùng tìm ra mật mã, đến giờ tôi vẫn còn chưa hết bồi hồi, đợi lát nữa đi xin Wechat của Hạ Hạ để cùng thảo luận thêm về các trò chơi.”
Nào ngờ Diệp Dung lập tức quay đầu nhìn hắn, vẻ mặt như đang nói: “Cậu chán sống rồi đúng không?”
Địch Triết Nhân: “???”
Hắn yên lặng nuốt những lời tiếp theo vào trong, nói: “Tôi cũng chỉ tò mò Hạ Hạ tìm ra mật mã như thế nào mà thôi, rõ ràng tôi đã nhìn qua tờ nhật ký, trong đó chỉ đề cập đến 3 chữ số chứ không hề có manh mối nào về chữ cái còn lại.”
“Em, em đoán mò thôi.” Hạ Hựu Nhiên nói.
Diệp Dung tò mò hỏi, “Làm sao em đoán được, chị cũng rất muốn biết mật mã là gì.”
Hạ Hựu Nhiên bước đi vội vã, Diệp Dung cầm dây xích kéo nàng lại, “Em có bị ngốc không vậy, vừa chạy còn vừa cầm dây xích, muốn cùng chị chơi đuổi bắt hả?”
Vì có nhiều người ở xung quanh nên Hạ Hựu Nhiên nào dám nói chuyện, bàn tay phát run, theo bản năng vứt dây xích xuống.
“Em dám!” Diệp Dung khẽ quát: “Hạ tiểu cảnh sát, còn chưa bắt giam chị mà đã bỏ cuộc rồi sao?”
“Không, không có.” Hạ Hựu Nhiên đành phải nhặt sợi xích lên.
“Vậy tại sao lại bỏ chạy? Không phải chỉ là một cái mật mã thôi ư?” Diệp Dung nhìn chằm chằm nàng, Hạ Hựu Nhiên nuốt nước bọt, siết chặt ngón tay nói nhỏ: “Chính là……520Y.”
“Hả? Không nghe rõ, 52 gì?” Diệp Dung dựa sát vào người nàng, sợ nàng không dám nói to nên còn ghé tai lại.
Sau đó, hơi thở của Hạ Hựu Nhiên phả vào tai cô, khẽ nói, “Là 520 Ye*.”
*Ye = Diệp => 520Ye chính là: Tôi yêu em, Diệp =]]].