Quần Long Tranh Bá

Chương 33: Phạm Hiển


Đọc truyện Quần Long Tranh Bá – Chương 33: Phạm Hiển

Trần Bảo cùng Mạnh Tự Cường nghe nói liền ồ lên vỡ lẽ, đưa mắt quay sang nhìn Trần Nghị. Trần Nghị như đã dự đoán trước, trầm tư suy nghĩ một chút đoạn nói với râu quai nón:

– Nếu đã như vậy thì nên bắt tay làm ngay. Từ giờ đến lúc đó ta phải nhanh chóng nắm vững thủ pháp đổ xúc xắc kia, điều này đành phải làm phiền huynh rồi.

Râu quai nón có chút không theo kịp suy nghĩ của Trần Nghị, hồ đồ hỏi:

– Đổ xúc xắc? Để làm gì?

Trần Bảo luôn ghi nhớ chuyện râu quai nón thường xuyên bắt hắn phải dọn dẹp chịu khổ, được dịp liền không bỏ qua cơ hội đả kích, giả vờ giận dữ:

– Lão huynh à, kim loại dẫn điện đó. Huynh ấy muốn học theo ta dùng dây thừng cách không khống đao. Huynh cũng thật là quá vô tâm, phải chăng muốn ca ca ta bị thiên lôi nướng chín?

Râu quai nón hốt hoảng vội vàng thanh minh:

– Này này, tiểu tử, ta không có như vậy đâu. Thật, ta không phải là người như vậy…

Người ngoài cuộc tỉnh, người trong cuộc mê, thấy biểu hiện của râu quai nón đám người xung quanh liền bật cười nghiêng ngả. Cũng khó trách râu quai nón bị lừa, bản tánh hắn, quá thật thà. Bếp trưởng gầy yếu thấy huynh đệ khó xử liền vội vàng chữa thẹn, lên tiếng nhắc nhở:

– Chuyện Lôi Thạch coi như đã tạm giải quyết xong, tiếp theo là làm thế nào để đối phó với thú triều.

Trần Bảo, Mạnh Tự Cường nghe vậy liền thu lại tiếu ý, sa sầm nét mặt, họ không có tự tin đối mặt với thú triều không biết đáng sợ đến cỡ nào. Mặc dù trên tính toán là thành công thu Phong Lôi Thạch, sau đó tẩu thoát khỏi trung tâm vòng vây, nhưng cũng chỉ là nhẹ bớt áp lực, đối diện họ vẫn là đợt thú triều từ một phía tràn tới.

Thường những gì không biết đều sẽ khiến người ta sợ hãi, bọn họ cũng vậy, không biết rõ về số lượng cũng như Cảnh Giới của đối thủ sẽ gặp sắp tới khiến ngay cả Trần Nghị cũng cảm thấy có chút hoang mang không nắm chắc. Hắn không ngoại lệ ngưng thần đưa mắt về thuyền trưởng mập mạp chờ giải đáp. Đã nói là có cách, vậy nhất định có, không làm khó tiểu bối bọn họ làm gì.


Đúng như dự định thuyền trưởng mập mạp thấy ba người chú mục liền mỉm cười hài lòng rồi giảng giải:

– Nếu đã có thể thành công thu Phong Lôi Thạch rồi tẩu thoát, thì mọi sự liền trở nên đơn giản. Nên nhớ mục tiêu của thú triều lúc bấy giờ cũng là đi lấy Phong Lôi Thạch, chỉ cần chúng ta tỏ ra khó chơi, yêu thú linh trí thấp kém sẽ vì sợ chậm trễ việc đoạt bảo của chúng mà bỏ qua sự tồn tại của chúng ta.

Bếp trưởng gầy yếu tiếp lời, giọng như chất vấn:

– Điều quan trọng nhất ở đây, là liệu chúng ta có phải là đối thủ khó chơi, liệu ngoài bọn ta ba người các ngươi có đủ tự tin thủ vững mặt tàu còn lại?

Trần Nghị nhíu mày, hình như tâm tính của vị bếp trưởng gầy yếu này có chút quá nhỏ nhen, Trần Bảo tuổi trẻ quậy phá, đùa vui là chuyện có thể hiểu được, hắn như vậy lại cố tình bám riết không bỏ. Trần Nghị ngầm lưu ý vấn đề này, đoạn không sao cả ôm quyền trả lời:

– Đa tạ đã nhắc nhở, cứ yên tâm giao cho chúng ta.

Nụ cười trên môi bếp trưởng gầy yếu bỗng trở nên cứng ngắc, thái độ Trần Nghị như vậy, làm cho hắn có chút không biết phải ứng đối như thế nào. Không biết là không cảm nhận được không khí khác lạ hay đã thật sự bị Trần Nghị đánh lừa, thuyền trưởng mập mạp không tiếp tục đề cập vấn đề này, như cảm nhiễm thái độ làm việc nhanh chóng của Trần Nghị, ông đứng lên hắng giọng nghiêm túc bảo:

– Tốt, mọi người cứ như thế mà hành sự. Trần Nghị học đổ xúc xắc, Mạnh Tự Cường theo ta truy tìm nơi hạ lạc của Phong Lôi Thạch, tất cả còn lại chuẩn bị tinh thần sẵn sàng chiến đấu. Lập tức thi hành.

Mạnh Tự Cường vẫn còn hơi chút băn khoăn:

– Vậy nếu thu thập thất bại phải làm sao, phương án rút lui là gì?

Thuyền trưởng mập mạp quay sang nhìn Mạnh Tự Cường đầy tự tin nói:

– Đồng hành với Phạm Hiển ta, không có hai chữ thất bại. Nhiệm vụ của Anh Hùng Hội đưa ra, cũng chưa bao giờ thất bại.


Nói xong ha hả cười dẫn đầu đoàn người cất bước ra ngoài, muốn bấy nhiêu ngạo khí có bấy nhiêu ngạo khí. Đừng thấy bình thường Phạm Hiển ông tính tình dễ chịu lại hiền hòa liền cho là nhu nhược, thật sự trong tâm của mỗi con người Anh Hùng Hội đều có một ý chí kiên cường bất khuất, càng huống chi Phạm Hiển thời trẻ lại là một người vô cùng bá đạo.

Bếp trưởng gầy yếu nhìn theo bóng lưng của Phạm Hiển, có chút nghi hoặc, từ lúc đồng hành đến giờ hắn chưa từng thấy ông tỏa ra khí thế bức người như vậy. Nhìn sang Trần Nghị, hắn lắc đầu cười khổ, xem ra là tự mình vẽ chuyện mà thôi.

Sau đó Trần Nghị cùng đi với râu quai nón về phòng của hắn, gấp rút học tập kỹ thuật đổ xúc xắc. Râu quai nón là người thật thà và rất dễ tính, nên không hề để bụng chuyện vừa nãy Trần Bảo trêu chọc mình, chỉ dạy Trần Nghị rất nhiệt tâm.

Trần Bảo theo như lời căn dặn của Trần Nghị bí mật tụ tập thủy thủ đoàn gom lại rất nhiều dây thừng, xem ra huynh đệ họ còn có trò vui chưa nói tới.

Chỗ Mạnh Tự Cường đứng lúc này là buồng quan sát bên trong phòng điều khiển. Từ nơi đây, một lăng kính cực lớn được chiếu thẳng lên cột buồm cao nhất, rồi kết hợp với một lăng kính khác được lắp đặt trên đó thu lấy hình ảnh từ đại dương rất xa trước mặt. Phạm Hiển lúc này vừa chỉ tay vào lăng kính vừa ôn tồn giảng giải với Mạnh Tự Cường, điệu bộ như một người thầy mẫu mực:

– Có thấy không, những gợn sóng đó chính là dấu hiệu của nơi hạ lạc Phong Lôi Thạch. Mắt bão không có sóng gió, xung quanh cũng không có cơ sở nào để dò đường, muốn tìm được Phong Lôi thạch chỉ có thể dựa vào những gợn sóng này.

Mạnh Tự Cường nghi hoặc hỏi:

– Đó là gợn sóng gió áp lực của năng lượng thoát ra?

Phạm Hiển hài lòng nói:

– Đúng vậy, sau này nếu ngươi có dịp ra biển, nên học quan sát hết tất cả mọi biến đổi xung quanh. Nên nhớ, biển có sinh mạng, nếu ngươi có thể lắng nghe nó nói, nó sẽ không bao giờ bạc đãi hay phụ lòng ngươi.

Phạm Hiển là một cô nhi từ nhỏ lớn lên ở Anh Hùng Hội, nghe đâu nghĩa phụ ông là một thành viên của Hội, trong một lần tình cờ đã nhìn thấy ông trong một giỏ trúc đang trôi dạt từ biển vào cửa sông. Đã gặp coi như là nhân duyên, nghĩa phụ ông liền mang về nuôi nấng, cho mang họ của mình.


Mỗi một thành viên gia nhập Anh Hùng Hội đều có truyền thống là tìm cho mình một đam mê để theo đuổi, nhờ đam mê đó họ đã không ngừng tìm ra những điều có ích và mới lạ trong nhiều lĩnh vực, cống hiến không nhỏ cho sự phát triển toàn thiên hạ. Phạm Hiển vẫn luôn canh cánh trong lòng về xuất thân của mình, khi đủ tuổi trưởng thành biết được thật ra mình chỉ là cô nhi, ông đã tự đặt chí hướng phải khai phá cho được hai vùng biển nội-ngoại, mở ra con đường đến với thế giới bên ngoài cho lục địa, ông tin mình đến từ một nơi khác nơi này.

Năm tháng qua đi, khát khao về xuất thân trong ông đã nguội lạnh, nhưng chí hướng và đam mê biển cả của ông theo thời gian ngày càng trở nên mãnh liệt. Ông thành công phát hiện sự tồn tại của Phong Lôi Thạch cũng như tập tính của thú triều cùng nhiều vấn đề liên quan, tận mắt chứng kiến thì ra thật sự thật xa thật xa ngoài những con sóng ở Nội Hải, có những vùng đất khác, gọi là đảo, cùng bí mật kinh thiên đi theo nó.

Chuyến đi thành công nhưng cũng phải trả cái giá rất đắt, hầu như toàn quân bị diệt. Khi ông công bố kết quả ra bên ngoài thiên hạ đều không tin ông, cho rằng chỉ là ảo giác của ông xuất hiện lúc cận kề cái chết. Họ đã quen với suy nghĩ mặt đất này là toàn bộ những gì họ có. Họ tin rằng việc ngăn cách với hải vực cũng như Hắc Ám Sâm Lâm trong lục địa, chính là do ông trời muốn bảo vệ họ. Họ yên lòng chấp nhận. Họ, không dám nghịch thiên.

Sau này ông không còn được giúp sức trong những chuyến hải trình như vậy nữa, yêu thú quá khủng bố, cái giá phải trả quá đắt cho một câu trả lời đối với thiên hạ chỉ là chuyện vô nghĩa. Và rồi theo thời gian ngày tháng của ông không còn dài,mong muốn của ông trở thành có một người nào đó có thể kế thừa nguyện vọng của ông, nuôi hy vọng mở ra cho con người một chân trời mới.

Thế rồi ông gặp Mạnh Tự Cường, ông cảm nhiễm ở hắn đức tính ham học hỏi dù ở trong bất cứ vấn đề gì, có lẽ bản thân hắn cũng có một mục tiêu hoài bão nào đó cần hoàn thành, mới khiến hắn không ngần ngại gian khổ kiếm tìm tri thức. Và với thiên tư thông tuệ, Mạnh Tự Cường thành công biến tất cả những thứ mình học thành kỹ năng của bản thân. Ước mơ không khó, khó là làm sao biến ước mơ thành sự thật. Phạm Hiển có cặp mắt nhìn đời, ông tin rằng với những tố chất của mình Mạnh Tự Cường sẽ thành công đạt được hoài bão mà mình ấp ủ, và cũng tin rằng hoài bão mà ông gửi gắm nơi hắn cũng sẽ có một ngày gặt hái được thành công.

Mạnh Tự Cường không biết được những suy nghĩ phức tạp trong đầu Phạm Hiển, hắn nghe ông nói vậy chợt ngẩn ra, ngây ngốc không biết tiếp lời như thế nào. Phạm Hiển biết chuyện gì cũng cần phải có thời gian, ông giả vờ bật cười vỗ vai hắn:

– Đừng suy nghĩ quá nhiều, chỉ là lão già ta hứng chí nói nhảm. – Rồi bỗng nghiêm mặt nói – Nhưng điều ta nói ngươi cũng vẫn nên ghi nhớ, không cần biết biển cả hay đất liền, đều phải dụng tâm chú ý đến mọi việc, dù là nhỏ nhất.

Cái gì mà nói nhảm, nhưng phải dụng tâm ghi nhớ? Mạnh Tự Cường gãi đầu, có chút hồ đồ, cảm thấy hôm nay vị thuyền trưởng này thật có chút quái lạ. Hắn âm thầm hối hận không biết có phải bước ra giang hồ là quyết định sai lầm của mình hay không, xuất hành không bao lâu liền gặp đủ chuyện kỳ dị không có trong sách vở, đến khi gặp được người có vẻ tốt bụng một chút, thì bỗng nhiên lại có triệu chứng bất thường, không biết lát nữa đây ông có nổi hứng vứt hắn xuống biển?. Tạm gác mọi suy nghĩ vu vơ qua một bên, Mạnh Tự Cường rầu rĩ bước ra ngoài tập trung vào bánh lái.

………….

Việc Trọng Giang cho rằng Trần Nghị mang trong mình một Võ Đạo Chi Tâm có lẽ là cực kỳ chính xác. Từ khi nãy đến giờ râu quai nón đã cố tâm hướng dẫn cho hắn cách đổ xúc xắc, quả thật so với chỉ bừa cho Trần Bảo khác xa. Thế nhưng Trần Nghị như một gã khờ, cứ liên tục tung đi tung lại ba viên xúc xắc, nhưng không tài nào được như ý nguyện. Mặt hắn trở nên đen đi, niềm tin mất hết, hắn gần như gục ngã, thậm chí đã nghĩ đến cái chết, “chỉ việc đơn giản như vậy còn làm không được thì có thể làm được chuyện gì nữa chứ?”.

Thấy Trần Nghị đau khổ vật vã không còn thiết sống, rút đao manh nha ý định làm bậy, râu quai nón chỉ đành cười khổ ôm hắn lại đoạn nói cho hắn biết bí mật tuyệt kỹ của mình. Đây thật ra không phải thủ pháp lừa gạt của cờ bạc lưu manh gì, mà là một Kỹ Xảo chiến đấu râu quai nón thành công chiếm được trong một cuộc tranh đoạt, sau đó tu luyện rồi áp dụng vào xúc xắc.

Giờ đây nhìn Trần Nghị đang sầu mi khổ kiếm, râu quai nón không còn cách nào cũng chỉ đành lấy tầng thứ nhất trong ba tầng ra bấm bụng dạy cho hắn. Râu quai nón hắng giọng nghiêm túc nói:

– Lắng nghe cho kỹ, Khống Tiên Thuật…

Râu quai nón vừa nhìn biểu hiện của Trần Nghị, vừa hăng say giảng giải, hình như đối với Khống Tiên Thuật này rất tâm đắc, nói đến quên cả trời đất. Tầng một đã khiến hắn tự hào như vậy, nếu là thành công tu luyện ba tầng, ắt hẳn đây là một bộ kỹ xảo vô cùng lợi hại.


Và kỳ lạ thay, khi mọi vấn đề được diễn đạt dưới góc độ của võ học, Trần Nghị lại có thể tiếp thu nhanh chóng đến kỳ lạ. Chỉ trong vòng nữa canh giờ, hắn đã thành công nắm giữ Khống Tiên Thuật một cách vô cùng nhuần nhuyễn.

Thả xuống xí ngầu, nhìn vào trong chén lần thứ ba hiện lên ba con lục, Trần Nghị mỉm cười hài lòng. Hắn muốn thủ pháp này phải đạt đến lô hỏa thuần thanh, hắn muốn chuẩn bị mọi thứ hoàn hảo nhất, hắn muốn mọi chuyện, không chút sơ sót.

Cảm thấy mọi thứ đã ổn, Trần Nghị chắp tay cúi đầu với râu quai nón thay cho lời cảm tạ, đoạn tiêu sái quay lưng ra ngoài, miệng buông ra một câu nói đùa khó có:

– Xem ra ta không có số làm con bạc.

Để lại phía sau là râu quai nón với biểu lộ kinh ngạc đầy khiếp sợ.

………..

Trần Nghị bước lên boong tàu với một tâm trạng thoải mái, đầy tự tin vào chiến thắng. Trên boong, bếp trưởng ốm yếu đã thành công đốc thúc thủy thủ đoàn may xong tất cả các cánh buồm. Trần Bảo cũng đã gom lại tất cả dây thừng, đoạn dùng nó đan khắp toàn bộ con tàu chằng chịt như mạng nhện, đây là nơi họ sẽ đặt chân chiến đấu khi chiến cuộc xảy ra. Ngư tộc biết bay, là một chuyện không hề xa lạ, không thể để chúng có được lợi thế bầu trời.

Tất cả đều đã chuẩn bị xong, chỉ đợi thời cơ tới. Bỗng đúng lúc này cả con tàu rền vang giọng nói đầy sức mạnh của Phạm Hiển, âm thanh ông như có một ma lực khiến tất cả mọi người buộc lòng phải lắng tai nghe. Thử thách đã qua, ông không cần phải che giấu bản lãnh nữa:

– Mục tiêu đã xuất hiện ở trước mắt, tất cả tập trung chuẩn bị. Thủy thủ đoàn bình thường toàn bộ trở về vị trí, không được xuất hiện trên boong.

– Sòng bạc và quầy rượu hoạt động bình thường. Nói với khách nhân vì chấn động tất cả mọi chi phí chúng ta giảm giá hai phần.

– Anh Hùng Hội làm việc, tất cả người không liên quan nếu như ác ý can thiệp. Giết chết không tha…

Từng đạo mệnh lệnh được ban ra, theo đó bốn người có liên quan trên boong cũng tụ họp lại với nhau. Họ cùng hướng mắt về phía xa, nơi có từng luồng không khí rung động lan tỏa khắp xung quanh, chính giữa nó là một lăng trụ tối đen thông thẳng từ mặt biển lên đến tận trời.

Trần Nghị siết chặt Ly Hận, khẽ thì thào:

– Cuộc chiến, bắt đầu rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.