Đọc truyện Quần Long Tranh Bá – Chương 31: Vượt sóng 2
Mạnh Tự Cường đồng dạng nghe thấy tiếng hô, hắn cười lớn, nhanh chóng thông qua thiết bị truyền tin hướng dẫn cho mọi người công việc cần làm.
Nghe tới câu đem vật nặng dồn xuống đuôi tàu nhất thời mọi người lại đình trệ, mới nãy không lâu vừa bảo bọn hắn quăng hết vật dụng để tàu nhẹ đi hòng tăng tốc độ vượt bão, giờ lại kêu gom đồ lại chả lẻ bảo bọn hắn phải trục vớt đám đồ đang trôi nổi trên mặt biển kia lên? Lúc này Trần Bảo tâm linh khẻ động vội kêu lên:
_Không cần thiết, nơi đây chả phải đang nằm một vật nặng đó sao.
Hắn vừa nói tay vừa chỉ về cây Hấp Lôi Trụ đã bị Trần Nghị đá xuống lúc nãy, sợ mọi người chưa hiểu rõ ý, hắn vội nói thêm.
_Không những cây này mà cả ba cây khác cũng phải tháo dở, thế cân bằng đã bị phá, nếu không muốn trọng tâm gặp vấn đề dẫn đến lật thuyền thì mau gỡ hết xuống, dẫu sao năng lượng hạp đã vượt giới hạn, Hấp Lôi Trụ cũng không cần thiết nữa.
Mọi người đều như bừng tĩnh đại ngộ, theo sự dẫn dắt của Trần Bảo, từng cột trụ được tháo chốt ra, lại canh gốc cho thật chuẩn tác động lực lên phía sau hòng không cho chúng ngã vào bộ phận yếu hại của tàu gây ra sự hư tổn nghiêm trọng, Hấp Lôi Trụ vốn vô cùng khó khăn khi dựng lên giờ lại tháo ra dễ như chơi, dù một người cũng làm được, khiến trong lòng mọi người ở đây đều có cảm xúc rất kì lạ.
_Ầm!…..Ầm!…..Ầm!
Ba tiếng va đập làm sàn tàu sứt mẻ cả một mảng lớn, nhưng chung quy do đã tính toán từ trước nên cũng không gây hư tổn gì cho có bộ phận quan trọng, chỉ có tên béo là khuôn mặt hơi đặc sắc chút, hắn khi nãy bị Trần Nghị đá cây cột đầu tiên tới trước mặt, nổi ám ảnh tâm lý còn chưa dứt đâu, giờ nhìn thấy ba cây cột khác ngã xuống, âm thanh không khỏi khiến hắn hơi cảm thấy chột dạ.
Sau khi hạ xuống bốn cây cột lập tức có người chạy quanh thòng ròng rọc vào cột chặt lại, những người còn lại bao quát cả Trần Nghị đều nhanh chóng kéo lê Hấp Lôi Trụ về phía đuôi tàu, ai cũng hành động mau lẹ, không chút tỏ ra bốc đồng bởi lẻ bọn hắn hiểu rõ đây liên quan trực tiếp đến tính mệnh bọn hắn, hoàn thành xong tất cả cũng là lúc cơn sóng lớn tiến tới gần mũi tàu.
Bức tường nước che phủ đường chân trời, thứ vốn vô cùng khổng lồ ở phía xa, nay tiến lại gần càng làm người ta trở nên tuyệt vọng hơn bao giờ hết, đuôi tàu trĩu nặng khiến mũi tàu nhô cao, nhìn từ xa như hệt như thú nhỏ vọng cự long, mang cho con người một cảm giác yếu kém đến bất lực, thế nhưng những con người trên tàu đây đều đã trải qua một quá trình thức tỉnh, ai nấy đều nhìn thẳng vào cơn sóng không chút né tránh.
Nếu hỏi bọn hắn sợ không? Đương nhiên là sợ chứ….
Bọn hắn sợ thất bại!!
_Khởi động toàn công xuất, mọi người bám chặt…. chúng ta sẽ VƯỢT SÓNG!!
Âm thanh Mạnh Tự Cường vang vọng máy truyền tin báo hiệu trận chiến giữa con người và thiên nhiên chính thức bước vào hồi cao trào, nhất kích định thắng bại, mọi người tức tốc quay về vị trí đã định sẵn, động cơ khởi động với công suất tối đa, lao thẳng về cơn sóng với tốc độ nhanh nhất, đây là con đường chết nhưng cũng là con đường sống duy nhất hiện tại của họ.
Con tàu rẽ sóng lướt nhanh như giao long quá hải, sấm chớp thét gào khắp nền trời, lôi vũ đánh xuống mặt biển, nhưng không có bất kì một tia nào trúng con tàu, có lẻ chính ông trời cũng đã nể phục ý chí của những con người nhỏ bé quật cường này.
Khoản khắc va chạm, mũi tàu vốn nhô cao lại theo lực cản của bức tường nước liền nghiên hẳn lên trời khiến bề mặt động cơ tiếp giáp thành công với mặt nước, động cơ điên cuồng vận chuyển đưa con tàu tiến lên, trời giông bão, sóng dâng cao, tàu cưỡi sóng…
Bước đầu tuy đã thành công nhưng không ai trên tàu là thả lỏng, họ hiểu rõ thử thách thật sự chỉ mới bắt đầu thôi, ai nấy đều cố gắng làm tốt công việc mình được giao, theo lệnh Mạnh Tự Cường, mọi người cắt dây thả bốn cây Hấp Lôi Trụ xuống biển để giúp thân tàu nhẹ hơn, kết thúc chuyến hải trình của chúng tại đây.
Xong con tàu vẫn liên tục bị sóng lớn ghì xuống, dù cố gắng bao nhiêu cơn sóng vẫn như một ngọn núi không thể vượt qua, hành động của bọn hắn lúc này chỉ đơn giãn là thật vô nghĩa, nếu bị lật úp tất cả bọn hắn coi như xong, sự tuyệt vọng lại một lần nữa hiển hiện trong lòng mọi người…
_Không được bỏ cuộc!!
Giọng Mạnh Tự Cường một lần nữa vang lên, hắn không nhìn thấy mặt mọi người nhưng hiển nhiên biết được cảm giác của họ, bởi chính hắn đứng đây ngay lúc này cũng không ngừng run lên vì sợ.
_Tiếp tục chiến đấu!!
Trần Nghị la lớn.
_Chèo…. mọi người mau chèo đi!!
Trần Bảo gào thét, ba âm thanh từ ba con người lại như hòa hợp lại làm một, hóa thành chất keo kết dính linh hồn của toàn bộ những người đang ở trên tàu lại với nhau, một con tàu luôn cần ba bộ phận, động cơ để di chuyển, la bàn để định hướng và mũi tàu để rẽ sóng, trùng hợp thay lại vô cùng hòa hợp với vị trí hiện tại của ba con người, tên thuyền trưởng mập mạp đứng một bên xem hết tất cả, miệng mỉm cười cực kì hài lòng.
_CHÈO!!!
Mọi người cùng hô to, ai có mái chèo dùng mái chèo, ai không có thì dùng thanh gỗ tháo ra từ sàn tàu, tất cả đều thiêu đốt tinh thần, thăng hoa bản thân đến cực điểm trong giây phút này.
Tiếng hò reo bắt nhịp vang vọng, dù trước kia họ chưa từng gặp qua nhau, dù mới đây họ có nhìn thấy đối phương thật chướng mắt, thì giờ đây nhịp đập con tim họ như đã hòa lại làm một thể, Khi nào ta cố gắng làm một việc nào nhất, đó là khoảng khắc giữa sự sống và cái chết, khi nào con tim ta trở nên chân tình nhất, cũng chính là khoảng khắc đó, nó gọi là sinh tử chi giao.
Con thuyền rẽ sóng lại bắt đầu có dấu hiệu tiến lên phía trước, điều này khiến mọi người kinh hỉ tột độ, trong khoản khắc sinh tử này bỗng có một người thanh niên quay lại nói với nữ tử cũng đang liên tục nâng lấy mái chèo ở phía sau:
_ Này Oánh nhi, nếu hôm nay chúng ta sống sót, muội sẽ cưới ta chứ?
Người nử tử kinh ngạc trước câu hỏi của đối phương nhưng ngay lập tức toát ra nụ cười rạng ngời nhất:
_Dù sống hay chết ta sẽ mãi bên nhau!!
Nghe được câu đồng ý, thanh niên hú dài, như được tiếp thêm vô hạn lực lượng điên cuồng ra sức
_CỐ GẮNG LẦN CUỐI, KHÔNG UỔNG KIẾP NGƯỜI!!
Mọi người xung quanh bị lây nhiễm bởi sự năng động kia, cũng hùa theo cố gắng chèo cùng hô lớn khẩu hiệu.
_CỐ GẮNG LẦN CUỐI, KHÔNG UỔNG KIẾP NGƯỜI!!
Không biết là do trùng hợp hay thật sự trong câu nói kia chứa đựng một nguồn năng lượng kì bí nào đó, khiến tất cả mọi người đều quên đi mỏi mệt của thể xác, càng chèo họ càng nhanh, càng chèo họ hô càng lớn, càng chèo mối liên kết giữa họ càng bền chặt…
Con thuyền không ngừng tiến lên, chỉ còn cách một chút so với đỉnh sóng, chính lúc này Mạnh Tự Cường thét to:
_MỞ BUỒM PHỤ TRÁI!!
Trần Nghị là người phản ứng mau lẹ nhất, ngay lập tức lao người qua cắt dây buột khiến cánh buồm giương ra trước gió.
_Tắt động cơ, ngừng chèo, tất cả thuyền viên tiến lên mũi tàu đứng!!
Chỉ thị thứ hai được đưa ra, Trần Bảo lúc này đã ở ngay buồng động cơ, không nhiều lời liền gạt cần ngắt nguồn năng lượng, mọi người xung quanh cũng kéo mái chèo lên, hướng thẳng mũi tàu như chỉ chỉ dẫn, mạng sống của tất cả đều phụ thuộc trong khoản khắc này.
_PHẢI THÀNH CÔNG!!!!!
Mạnh Tự Cường gào thét đến mức tổn thương dây thanh quản, ánh mắt giăng đầy bởi tơi máu, lòng bàn tay do kiềm chế bánh lái quá mức nên cũng rỉ ra từng giọt huyết dịch, hắn tuyệt không cho phép tất cả thất bại ngay giây phút cuối cùng này.
_Bám chặt vào!!
Có người la lớn, ngay lập tức một cơn gió thổi qua làm căng lá buồm, thuyền rẽ sóng lướt gió theo quán tình mà bay lên cao, lực gió căn buồm như lực đẩy thứ hai chỉ tác động vào một bên khiến con tàu quay hẳn nửa vòng cung, lúc này bởi hơn chục người đang bám chặt dồn trọng tâm nên mũi tàu trĩu xuống.
Ầm!!
Bọt nước bắn cao, mây đen che phủ, sóng lớn vụt qua, ngay sát tâm bão, giữa biển cả bao la là một con thuyền nhỏ….hoàn toàn nguyên vẹn.
…..
_THÀNH CÔNG RỒI!!!!
Giây phút im lặng ngắn ngủi qua đi là giọng gào la trong vui sướng của mọi người, những người cạnh nhau thì ôm trầm lấy nhau mà khóc, nhiệt lệ chảy dài trên đôi má.
_TA CÓ VỢ RỒI!!
Tiếng la của người thanh niên có phần còn át đi cả tiếng reo hò, những người xung quanh đều cảm thấy tức cười, không ngừng vỗ tay chúc phúc, còn người nữ tử khuôn mặt đỏ ửng vì ngại, bàn tay nhô ra nhéo nhéo lưng áo người thanh niên tỏ ý trách móc hắn quá khoa trương.
_Thành..công..
Mạnh Tự Cường thả lỏng cơ thể, như một ngọn cỏ mềm yếu ngã nhào về phía sau, tất cả đều do tinh thần của hắn lúc nãy kéo quá căng, giờ lại thả lỏng đột ngột nhất thời máu không kịp lưu thông lên não dẫn tới bị choáng, một bàn tay to lớn đỡ lấy hắn, trong cơn mê mang hắn nhìn thấy khuôn mặt của người thuyền trưởng, ánh mắt tán thưởng đến cùng cực, nhiệt huyết này, tinh thần này, ý chí này, đã bao lâu rồi gã không được nhìn thấy và trải nghiệm, bao nhiêu kí ức tuổi trẻ của bản thân đều hiện về trong đầu gã.
Trên boong tàu, Trần Nghị đi đứng loạn choạng, hắn cũng đã vô cùng lao lực nên nhất thời khó thể đứng vững, ngay giâyh phút hắn định ngồi xuống thì một bàn tay bám chặt vai hắn, đỡ hắn đứng lên, Trần Nghị quay qua nhìn thì đúng là tên béo lúc nãy, mặt mũi hắn lấm lem nước mắt cùng nước mũi.
_Huynh đệ.. hức…. ta sống rồi… hức…. đa tạ ngươi… ngươi…hức…. ngươi mãi là huynh đệ tốt của Đại Nhạc ta…
Nói đoạn hắn ôm trầm lấy Trần Nghị, mặc nổ lực phản kháng trong vô vọng của người thanh niên.
Trong buồng động cơ, Trần Bảo cũng vô lực ngồi dựa lưng vào thành tường, đưa bàn tay mệt mỏi lên vuốt ve tiểu Bạch, miệng mỉm cười:
_Kết thúc rồi…