Quần Long Tranh Bá

Chương 22: Bát Môn Kim Tỏa Trận


Đọc truyện Quần Long Tranh Bá – Chương 22: Bát Môn Kim Tỏa Trận

Cỗ xe tứ mã chạy như bay trên con đường độc đạo. Tuy rằng chạy rất nhanh, nhưng vì được thiết kế một cách đặc biệt, nên ko hề có cảm giác dằn xóc. Ba chàng thanh niên lúc này đang ngồi ở phía trước vây xung quanh Đản Tử, ai cũng tò mò bảo hắn kể lại cuộc sống bên ngoài như thế nào.

Đản Tử cũng vui vẻ thuật lại những điều mà bọn họ cần biết, trách nhiệm của anh là hướng dẫn cho họ cho đến khi an toàn tham gia thí luyện.

Vừa nhai đồ ăn vặt vừa lắng tai nghe, chợt Trần Bảo đánh rơi chiếc bánh trên tay khiếp sợ hỏi:

– Thực sự tòa thành này lại được xây dựng lớn như vậy?

Đản Tử hàm hậu đáp:

– Đúng vậy, Tân Giới lục địa trước đây, yêu thú trên đường nhiều vô số kể, không biết đã có bao nhiêu thường dân trở thành bữa ăn của chúng. Ngoài ra đại lục sau mấy mươi vạn năm chinh chiến người chết rất nhiều, đã tích tụ vô số oán linh, giết mãi không hết, mức độ nguy hiểm của chúng cũng không hề thua kém yêu thú.

Trần Bảo ngạc nhiên hỏi:

– Oán linh?

Trần Nghị bốc một chiếc bánh tiêu từ túi của Trần Bảo, dạo này hắn phát hiện suy nghĩ nhiều sẽ rất đói bụng, nên tập theo thói quen của tên nhóc này lúc nào không biết. Hắn vừa ăn vừa nói:

– Tân giới đại lục sau tận thế, không hiểu vì sao con người khi chết đi linh hồn không được siêu thoát mà trôi nổi khắp mọi nơi. Bình thường chúng ta không thể cảm nhậm, nhưng mỗi khi đêm về âm khí hóa thịnh, chúng sẽ tích tụ lại với nhau tạo thành oán linh gây hại nhân gian. Có người tin rằng loài người do tội ác và tàn phá thiên nhiên nên đã bị thượng đế chối bỏ khiến linh hồn không có nơi để về, do đó ước nguyện tu luyện phi thăng thiên giới luôn là mong mỏi của nhân loại suốt hơn mười vạn năm nay.

Đản Tử tiếp lời:

– Vì ngăn cản oán linh cùng yêu thú, mãi sau này đến khi chinh chiến ngừng lại, đại lục tạm thời có được yên ổn, các quốc gia và tông môn mới bắt tay nhau ra sức xây dựng bao quát mỗi tỉnh những tòa thành rộng hàng vạn dặm, đuổi hết yêu thú, bày đại trận xua tan oán khí khiến oán linh không thể tụ hình, nhờ thế dân chúng mới có cuộc sống yên bình. Chỉ là bình thường người dân không có đi xa, nên không hề hay biết lầm tưởng rừng núi sông nước mình nhìn thấy không nằm ở trong thành mà thôi.

Mạnh Tự Cường há hốc mồm:

– Tòa thành như vậy phải rộng lớn đến mức nào chứ?

Đản Tử ha ha cười bảo:

– Nếu so với sự khổng lồ của đại lục thì không tính là gì đâu. Từ đây đến lúc tới biên thành còn khoảng mười ngày đường. Đến lúc đó ra khỏi thành, đoạn đường sẽ nguy hiểm hơn, cần phải đồng hành cùng người của tiêu cục mới có thể an toàn.

Ba người gật đầu tỏ vẻ đã biết. Quảng đường tiếp theo Trần Nghị từ sách của Tôn Tiểu Kiều thuật lại cho bọn Trần Bảo, Mạnh Tự Cường những thông tin về các thế lực trên giang hồ.

Tân Giới đại lục rộng lớn có mười lăm đại phái:

Việt quốc có Ma Giáo, Bái Hỏa Luyện Ngục

Hoa Quốc có Phục Ma Tự, Vạn Độc Môn, Cái Bang

Mật Quốc có Lục Lâm Minh, Bí Cung, Thụ Kiếm Phong

Hàn Quốc có Tam Thanh Quán, Tự Tại Môn

Oa Quốc có Kiêu Kỵ Doanh, Ẩn Sát Hội

Lan Tư Quốc có Tiêu Tương Quán, Tố Nữ Phong, Vọng Sương Các

Trong đó Phục Ma Tự, Thụ Kiếm Phong, Tam Thanh Quán, Tố Nữ Phong, Cái Bang thuộc chính phái.


Lục Lâm Minh, Vạn Độc Môn, Ma Giáo, Bí Cung, Bái Hỏa Luyện Ngục thuộc tà phái.

Còn lại đều là phe trung lập, cùng sáng lập ra Thiên Hạ hội có sức ảnh hưởng cực lớn đến mọi sự trong giang hồ. Cùng tề danh với nó là Anh Hùng Hội, nơi tập trung của hầu hết lãng nhân, hành hiệp trượng nghĩa.

Anh Hùng Hội luôn luôn đối lập với Câu Hồn Hội, tổ chức sát thủ lớn nhất đại lục, hai thế lực luôn đấu tranh với nhau không chết không thôi. Ngoài Câu Hồn Hội, thế lực hắc ám còn có Dã Thú Minh, Hồi Thiên Tổ… đều là những tổ chức gây hại cho thiên hạ nhưng thế lực không nhỏ, ngầm bành trướng khắp nơi.

Bốn phía biên giới lục địa có Đông Lĩnh Thần Phong Bộ Lạc, Tây Vực Cộng Thiên Bí Cốc, Nam Lâm Vạn Thú Sơn Trang, Bắc Hải Bắc Hải Băng Cung đồng hành tồn tại cùng Đông Phong, Tây U, Nam Lạc, Bắc Huyền tứ đại thế gia kiểm soát việc cung ứng vật phẩm và các ngành nghề chủ chốt toàn thiên hạ.

Ngoài kiến thức giang hồ, Trần Nghị còn nói sơ cho Mạnh Tự Cường về hệ thống tu luyện, cảnh giới, gồm có bước một:

Vong Ngã Chi Cảnh

Ngưng Thần Nhập Khí

Ngưng Khí Luyện Thể

Ngưng Khí Luyện Cốt

Ngưng Khí Luyện Huyết

Ngưng Khí Luyện Mạch

Ngưng Khí Tụ Đan

Bước hai:

Ngũ Khí Triều Nguyên

Di Đan Tụ Đỉnh

Thiên Địa Thấu Quan

Khai Hồn Nan Trụy

Phản Phược Quy Chân

Cải Lão Hoàn Đồng

Bước ba:

Đăng Phong Tạo Cực

Tỏa Thoát Nhập Vọng

Hư Không Phấn Toại

Cho đến mục tiêu cuối cùng của nhân loại, Đăng Tiên.


Ngoài những điều trên Trần Nghị còn thuật lại vô số những tin tức hữu dụng khác, chiếc xe ngựa cứ thể chạy nhanh trên con đường độc đạo.

………..

Biên thành.

Mỗi thành thị được các quốc gia xây dựng luôn luôn rất to lớn, và luôn chú trọng việc bảo vệ để dân chúng bên trong có cuộc sống an ổn. Vì điều này mỗi năm không biết đã có bao nhiêu quân binh phải đổ máu. Để làm tốt việc bảo vệ lãnh thổ việc xuất nhập luôn được kiểm tra rất gắt gao, tuy thành thị rộng lớn, nhưng cổng thành thì chỉ có ở một vài nơi có đường giao thông trọng yếu, do đó mỗi một vùng biên thành luôn tụ tập rất nhiều thương nhân của cả tỉnh đổ dồn về.

Sáng nay qua ba ngày đường rong ruổi, nhóm người Trần Nghị xuống ngựa đặt chân đến đây. Đường xá nhàm chán chỉ ăn toàn lương khô, ba huynh đệ liền kéo ngay đến quán rượu thưởng thức một chút đặc sản trong khi chờ đợi Đản Tử đi lo việc xuất hành.

Uống xuống một ngụm rượu cần, Mạnh Tự Cường gắp một miếng bò một nắng cho vào miệng, đoạn vừa nhai vừa hồ hởi nói:

– Thiên hạ này đúng là rộng lớn và đặc sắc, quả thật chỉ ở thôn chúng ta thì không bao giờ biết được. Mọi người nhìn xem, chỉ riêng vùng biên thành này đã sầm uất đến như vậy.

Những ngày đi đường, Mạnh Tự Cường cùng Trần Bảo đã được Trần Nghị thuật lại rất nhiều kiến thức trên giang hồ, nên giờ đây đối với mọi sự đều rất háo hức chờ được khám phá.

Nhìn đường phố với từng đoàn thương nhân nô nức qua lại, Trần Bảo cảm thán nói:

– Đúng là chỉ nghe kể thì không thể nào cảm nhận hết được sự phồn hoa của nó, thật nhiều thứ chúng ta nghe cũng chưa từng được nghe. Nếu không nhờ Đản Tử huynh nói, chúng ta sẽ không biết thì ra bò một nắng này lại ngon đến như vậy – chợt thắc mắc – mà không biết sao đến giờ huynh ấy còn chưa trở về, không biết có rắc rối gì không.

Vừa nói thì bỗng có một bàn tay vỗ vào lưng hắn:

– Ha ha, làm sao có chuyện gì được chứ. Chỉ là gặp lại một vài người bạn. Chuyện lên đường đã sắp xếp xong. Trưa nay chúng ta sẽ đồng hành cùng một thương đoàn dưới sự bảo vệ của tiêu cục. Tuy thời gian có hơi gấp rút nhưng thí luyện nhập tông là chuyện hết sức quan trọng, nên càng mau chóng càng tốt.

Cả ba người gật đầu tỏ ý đã hiểu, đoạn mời Đản Tử cùng nhau đối ẩm. Bốn người ăn uống truyện trò rất vui vẻ, đến trưa họ xuất phát tới tụ họp cùng thương đoàn.

Đây là một thương đoàn tầm trung, chỉ có khoảng mười chiếc xe chở hàng không biết là gì. Chủ nhân thương đoàn đối với bọn Trần Nghị thái độ rất cung kính, làm bọn họ có đôi chút nghi hoặc, nghe Đản Tử giải đáp mới biết thì ra trong mắt thường dân, những người có thể sáu năm một lần tham gia thí luyện nhập tông đều là người không tầm thường.

Trái ngược tám người phụ trách áp tiêu xem ra lại có chút xa cách. Cầm đầu bọn họ là một hán tử râu rậm, hình dạng rất vạm vỡ, tất cả đều mặt quần áo làm từ da thú, lưng đeo thương, hình dạng xem ra đối với tiêu đội chẳng mấy liên quan.

Đoàn xe chầm chậm tiến đến gần cổng thành. Ngồi trước cửa xe, cả bọn khiếp sợ nhìn tường thành cao lớn kéo dài ra hai bên đến tận cuối chân trời, thật sự quá uy nghi, quá hùng vĩ.

Đản Tử cười cười nói:

– Thế nào, rất ấn tượng đúng không. Ta ngày trước lúc mới nhìn thấy nó cũng khiếp sợ giống các ngươi. Nghe nói mỗi tòa thành như vậy xây dựng đều không dễ dàng, đều phải có sự trợ giúp của Huyền Giả, dù vậy cũng phải mất vô số năm mới có thể thành công. Thời gian đầu yêu thú mỗi ngày đều liên tục tấn công, quân binh lúc đó phải rất vất vả, cho đến khi qua thời gian rất lâu vẫn không phá được thành đồng thời chết đi rất nhiều yêu thú, dần dần vùng biên cảnh này mới được yên bình.

Chẳng mấy chốc mà đoàn xe đã đi đến cổng thành. Sau khi nói chuyện với quan binh kiểm tra, hán tử cầm đầu liền từng bước tiến đến gần cánh cửa. Trần Nghị nghi hoặc hỏi:

– Đấy là?

Đản Tử nhìn tráng hán đang xuống tấn thủ thế, hắn nói:

– Đây là cửa ải bất cứ thương đội nào muốn xuất thành đều phải trải qua. Cổng thành này được làm từ Huyền Thiết Trọng Kim, vô cùng cứng rắn. Có mười lớp cửa tương đương cảnh giới càng cao, vừa dùng để ngăn ngừa yêu thú vừa là cửa trắc thí. Khi xuất thành ngươi phải khai báo địa điểm muốn đến, dựa theo quảng đường và mức độ nguy hiểm mà lựa chọn lớp cửa thích hợp, nếu không mở được, vậy đừng nghĩ đến chuyện ra ngoài. Nơi chúng ta cần đến là Qui Nhơn, có lẽ chỉ cần mở ra lớp cửa thứ nhất là được.

– Ya…


Đang nói chuyện cả bọn nghe động liền quay sang nhìn, lúc này gã tráng hán kia đang đặt tay lên cánh cửa, hét lên vận lực đẩy mạnh, từ trên cánh tay có thể thấy rõ từng đường gân thô to hiện lên.

Kéttttt….

Cánh cửa từ từ mở rộng vang lên một âm thanh ma sát nặng nề, chứng tỏ trọng lượng của nó rất nặng. Nhìn lượng khí mà tráng hán toát ra, Trần Nghị thầm đoán có lẽ cảnh giới của gã là Luyện Thể cao tầng.

Trắc thí thông qua, đoàn xe sau đó bình yên rời khỏi thành, mười cổ xe tứ mã cùng đoàn người ngựa lao nhanh trên con đường đầy cát bụi. Ngoại thành đầy rẩy những nguy hiểm, nên có thể đi nhanh bao nhiêu thì tốt nhất đi nhanh bấy nhiêu.

Cả bọn Trần Nghị vừa đi vừa trao đổi những thông tin hữu ích, nên thời gian trôi qua rất nhanh. Chẳng mấy chốc hoàng hôn đã buông xuống, đoàn xe ngừng lại ở một sơn cốc, địa thế tương đối dễ thủ khó công, ba mặt đều là vách núi. Tám người tiêu đội dừng bước ngoài cửa cốc, thay nhau canh gác.

Đêm, ánh trăng nhô cao, cảnh vật sơn cốc sáng vằng vặc, nhưng không thanh lãnh mà nhiễm chút sắc đỏ, có chút âm trầm. Trăng ở đây không như trăng ở quê nhà bọn Trần Nghị từng thấy mà đỏ rực một màu huyết sắc.

– Đó là do đêm tối ở ngoại thành, oán khí bốc lên tận trời làm cho ánh trăng cũng bị nhuốm bẩn, đồng thời khi oán khí tích tụ lại với nhau sẽ tạo thành oán linh công kích bất cứ thứ gì có khí tức sinh mệnh.

Đản Tử nhìn vẻ nghi hoặc của bọn Trần Nghị, lên tiếng giải thích.

Trần Bảo quay sang thắc mắc:

– Nếu là như vậy sao chúng ta không ngày nghỉ, đêm đi. Ngay cả yêu thú vào ban đêm cũng hoạt động mạnh hơn.

Đản Tử vỗ vai Trần Bảo cười nói:

– Tiểu huynh đệ không biết đó thôi, đêm tối oán linh cùng yêu thú xuất hiện ở khắp mọi nơi. So với việc đi đường đầy bất trắc thì chọn một địa điểm an toàn để cố thủ an toàn hơn rất nhiều.

Trần Bảo gật đù tỏ vẻ đã biết. Chính ngay lúc này chợt nghe phía bên ngoài có tiếng hò hét, cả bọn giật mình đưa mắt nhìn ra. Mạnh Tự Cường là người nghĩa hiệp, bật dậy định đi hỗ trợ. Đản Tử liền khoát tay ngăn lại:

– Không nên, người của Lục Lâm đã quen đối phó với tình huống này. Đừng thấy họ chỉ có tám người, nhưng khi lập thành trận pháp uy lực không hề nhỏ, dẫu oán linh cùng yêu thú có đông hơn bội phần cũng chưa chắc đã làm gì được họ, ngược lại nhúng tay chỉ khiến trận pháp của họ rối loạn, được không bằng mất.

Mạnh Tự Cường xấu hổ cười đoạn im lặng ngồi xuống. Trần Nghị lúc này quay sang nghi hoặc hỏi:

– Lục Lâm, huynh nói là Lục Lâm Minh?

Đản Tử cười:

– Đúng vậy, huynh đệ có thể không biết. Đừng nghe Lục Lâm mà nghĩ rằng họ là sơn tặc thảo khấu. Tên gọi đó chỉ là bắt nguồn từ khi xưa, với hiện tại không chút liên quan. Ngược lại hiện nay phần lớn hoạt động áp tiêu của thiên hạ đều do người của Lục Lâm phụ trách, nếu không có bọn họ, e rằng triều đình các nước phải rất vất vả để thương nghiệp được vận hành ổn định.

Trần Nghị hướng mắt về phía cửa cốc nói:

– Thì ra là như vậy, hèn gì cảm thấy khí chất của họ không giống tiêu sư bình thường. – ngẫm nghĩ một chút hắn nói – Ta muốn xem Huyền Kỹ của bọn họ.

Nói đoạn bật dậy đi ra ngoài cửa cốc. Cả bọn nghe vậy liền nhanh chóng đi theo.

…….

Cửa cốc.

– Hây…!

Hán tử râu rậm phóng mạnh mũi thương bay như điện xẹt về một chiếc bóng mờ ảo đang phiêu phù giữa không trung. Mũi thương bay nhanh phát ra âm thanh xé gió, xuyên thấu thân hình chiếc bóng tạo thành một lỗ thủng to lớn rồi tiếp tục phóng vút về phía sau. Hán tử đối diện nghiêng người chụp lấy thân thương đồng thời xoay người một vòng, tiếp tục phóng thương đi như đạn pháo bay về một chiếc bóng khác.

Tám người Lục Lâm Minh tụ họp với nhau quây lại thành vòng tròn, tiến thoái có thứ tự, nhìn qua rất nhịp nhàng. Tám mũi thương liên tục qua lại đan xen vây lấy hơn mười chiếc bóng đang bay với tốc độ rất nhanh, nhưng xem ra vô cùng hỗn loạn.

– Đây là Bát Môn Kim Tỏa Trận. – Đản Tử nhìn sang bọn Trần Nghị giải thích.

Trần Bảo nghi hoặc:


– Sao gọi là Bát Môn Kim Tỏa?

Đản Tử đưa mắt:

– Nhìn xem.

Ba người Trần Nghị hướng mắt vào trận pháp, nhìn thấy ngoài di chuyển nhịp nhàng luôn tỏa định các oán linh ở trung tâm, thì mỗi khi có oán linh nào thoát khỏi thương trận, thì đều bị các hán tử Lục Lâm chuyển vị đón đầu, từ thân người bọn họ bộc phát ra một luồng khí vàng sẫm đánh bay oán linh trở lại trung tâm trận pháp.

Phản Đạn Khí Công

– Đây là Bí Pháp trứ danh của Lục Lâm Minh, phản đòn sát thương, đồng thời đối với oán linh lại có tác dụng đẩy lùi rất mạnh. – Đản Tử tiếp tục giảng giải.

Trần Nghị gật đầu nói:

– Xem ra bọn họ đối với trận pháp này đã tập luyện rất kỹ càng, tiến lùi đồng điệu rất có quy tăc không một khe hở. Cho dù là oán linh có đông hơn sợ rằng lọt vào trận này cũng phải nuốt hận.

Đản Tử cười cười tỏ vẻ đồng ý.

Bỗng lúc này, các oán linh không còn bay loạn mà ngừng lại rồi mở to miệng gào thét. Từ xa bọn Trần Nghị đã nghe được âm thanh có chút chói tai, chứng tỏ âm công của bọn chúng cũng có lực sát thương nhất định. Trần Nghị nhíu mày nhìn vào trong trận, lúc này các oán linh vừa xoay quanh con đầu lĩnh ở giữa, vừa từng bước dung hợp lại với nó khiến chiếc bóng ngày càng trở nên to lớn và đậm đặc, những mũi thương bay loạn đến gần đều bị đánh bật ra như bị một pháp tắc nào đó ngăn cản.

“Là quần sáng khi đề thăng cảnh giới.” Trần Nghị ngạc nhiên.

Đản Tử nhíu nói:

– Không giống như yêu thú, các oán linh này có thể dung hợp lại với nhau, nhưng điều này chỉ xảy ra khi có điều gì kích thích sự tà ác trong chúng. Lúc nãy trong trận chỉ là oán linh cấp một tương đương Ngưng Thần, nhưng một khi chúng dung hợp lại với nhau sợ rằng không đơn giản như vậy nữa. Chúng ta phải chuẩn bị tinh thần trợ giúp cho bọn họ.

Lúc này các oán linh đã tụ lại làm một, chiếc bóng trở nên to lớn rồi từ từ thu nhỏ và cô đặc lại, trở thành một oán linh không còn nhợt nhạt mà sẫm màu như thực chất. Ngũ quan nó không còn mơ hồ mà trở nên rõ nét, bản thể đã không còn giống như linh hồn mà tương tự như một nhân loại, chỉ thiếu đôi chân được thay thế bằng một làn khói mờ ảo.

Đản Tử nói:

– Là oán linh cấp ba, còn may không phải là cấp bốn. Chuẩn bị đi, nếu chúng phá trận chúng ta liền tiến lên chặn lại.

Oán linh từ cấp bốn trở đi tương đương Luyện Mạch, đã có thể hóa nhân hình, trong đêm tối không khác gì nhân loại, lại khai mở linh trí và có thủ đoạn riêng biệt, tuy không có khả năng tu luyện nhưng cực kỳ khó đối phó, chưa kể có thể cắn nuốt oán linh khác mà thăng cấp. Nhớ đến những điều đọc được trong sách, Trần Nghị cảm thấy có chút trầm trọng, chỉ còn thiếu một cấp.

– Bát Tỏa Liệt Kim Tiễn!

Hán tử râu rậm hét lớn ra hiệu, đồng thời tụ khí vào thiết thương trên tay phóng đi, không phải về hướng đối diện mà sang bên cạnh. Hán tử kế bên tiếp thương truyền lực, đồng thời xoay người, mũi thương lực tới không giảm tiếp tục được phóng sang người tiếp theo. Cứ thế nó liên tục bay vòng theo vị trí tám người Lục Lâm đang vây quanh phong tỏa, tốc độ ngày càng nhanh, đồng thời dần dần trở nên vàng rực tỏa ra sức nóng kinh hồn.

Oán linh khẽ chau mày không khác gì nhân loại, rồi lao vụt về một hướng theo bản năng né tránh áp lực từ thanh thương đang truyền tới, miệng gào thét một âm thanh tối nghĩa.

Địch động, ta động. Nhìn mũi thương lao tới hán tử tiếp thương nắm tay lại thành quyền đồng thời hét lớn đấm mạnh vào thân thương.

– Ya…!

Ầm…

Thiết thương dưới tác động của họ nổ mạnh bay vút về phía oán linh đang xoay người lại theo phản xạ. Đôi tay nó tụ lại thành thủ đao chém ngang.

Bùm…

Thiết thương bị đánh trúng bật ra bay thẳng lên trời. Oán linh ngẩng mặt gào thét đoạn lại tiếp tục xông ra. Bát Môn Kim Tỏa trận lùi lại theo đà lao tới của nó, đồng thời những Lục Lâm nhân tiếp tục phóng thương tích lực. Bọn họ chỉ có tám mũi thương, nếu toàn bộ bị đánh hạ, trận này, thua.

………

Thời gian trước vì giói thiệu rõ nét hơn nhân vật nên mình cho tình tiết truyện diễn biến hơi chậm, từ nay sẽ đẩy nhanh hơn tốc độ ở những chi tiết không quan trọng, hy vọng các bạn thích điều này.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.