Đọc truyện Quần Long Tranh Bá – Chương 16: Rượu bàu đá
Lúc này Trần Bảo cũng vừa gặm xong trái bắp, hắn vứt đi rồi đứng lên, tặc lưỡi nói với Trần Nghị:
– Huynh thật lợi hại, không biết khi nào đệ mới có thể học được bản lãnh giống như vậy, chỉ nhìn thôi cũng đủ thấy hoa mắt.
Trọng Giang quay sang vỗ đầu Trần Bảo, hiền từ nói:
– Luyện tập Công Pháp không có gì phải vội vã, lãng nhân trên giang hồ bước đầu đều chú trọng rèn luyện kỹ thuật vận hành khí, đó là trụ cột để ngươi sử dụng khí cho tốt, trong chiến đấu thập phần có ích, đối với tương lai sau này cũng là trăm sông đổ về một biển.
Trần Bảo bĩu môi, nhưng cũng gật đầu tỏ ý đã biết. Hắn hiểu điều Trọng Giang nói là đúng, nhưng việc không được tập luyện Công Pháp vẫn khiến hắn có chút không vui.
Bất chợt nhớ đến một vấn đề, hắn tò mò hỏi:
– Giang thúc, ta nghĩ mãi mà không hiểu, ta thấy tay thúc cầm chỉ có vài viên đá, không hiểu sao có thể liên tục tấn công Nghị ca như vậy, thúc lấy chúng từ đâu.
Trọng Giang cười cười, lòng bàn tay xòe ra đưa lên trước mặt:
– Hai ngươi xem.
Trần Bảo ngưng thần đưa mắt nhìn, Trần Nghị cũng tiến lại gần quan sát. Trên tay Trọng Giang, một luồng khí nhanh chóng tích tụ tạo ra một vòng xoáy rồi xoay tròn càng lúc càng nhanh. Từ giữa vòng xoáy, bỗng có một dị điểm xuất hiện, tụ lại thành vật chất rồi từ đó lan dần ra bên ngoài, đến khi kết thúc thì hiện nguyên hình là một hòn đá nhỏ, tất cả chỉ diễn ra trong phút chốc.
Trần Bảo trông thấy cảnh tượng trước mặt liền trợn mắt, vô cùng khiếp sợ, hắn lắp bắp nói:
– Là hư không tạo vật? Đây là loại cảnh giới khủng khiếp đến mức nào, sáng thế thần? Giang thúc, thúc…
Trọng Giang bật cười:
– Không ghê gớm như vậy đâu, chỉ là cách tụ khí hóa hình của hệ Cụ Thể Hóa, nhưng không phải cứ muốn làm là được. Đầu tiên ngươi phải biết rõ cấu tạo, dùng mắt nhìn, dùng tay sờ, quen thuộc hình dạng kết cấu. Sau đó bắt đầu suy nghĩ tưởng tượng hình ảnh vật mà ngươi muốn tạo thành trong đầu, đến nỗi khi ngủ mơ cũng hiện lên hình ảnh của nó thì có thể thử. Nhưng đừng hy vọng sẽ tạo ra được thần binh lợi khí gì, vật càng phức tạp, càng mạnh mẽ thì khó khăn của việc hóa hình sẽ càng lớn, rời khỏi bản thân cũng sẽ lập tức tiêu biến. Ưu điểm của nó vì là vật được cụ thể bằng khí, nên có thể dùng Ẩn mà che mắt đối thủ tạo thành sát chiêu bất ngờ. Đây là pháp môn mà Ẩn Sát Hội vẫn thường hay dùng, nếu không ngươi nghĩ chiến đấu lâu như vậy, phải đem theo bao nhiêu ám khí mới đủ.
Trần Bảo gật gù tỏ vẻ đã biết, riêng Trần Nghị nghe được câu trả lời cũng không lấy gì làm bất ngờ, hắn chợt hỏi:
– Ẩn?
– Là kỹ thuật cao hơn của Tuyệt, giúp dấu khí của mình khỏi ánh mắt của đối thủ. – Trầm mặc một lúc, Trọng Giang lại nói – Thời gian này ta sẽ cố gắng dạy cho các ngươi nhiều nhất có thể, cố gắng mà tiếp thu cho tốt.
Trần Bảo đang hưng phấn lắng nghe, bỗng nhiên sa sầm nét mặt:
– Không phải là thúc đã quyết định không bỏ đi nữa sao, ở lại dạy cho chúng ta, thời gian này là ý gì?
Quay sang nhìn Trần Bảo, Trọng Giang nghiêm túc nói:
– Các ngươi có con đường của các ngươi, ta cũng có việc mà ta cần phải làm. Đầu tháng ba năm sau sẽ là thời điểm mà các Tông Môn cũng như Học Viện thu nhận đệ tử môn sinh, các ngươi nên nắm bắt cơ hội khó có sáu năm một lần này, đó là con đường mà các ngươi nên chọn. Nên nhớ loài chim để học bay, cha mẹ đều không giúp ích được gì, phải mạo hiểm cố gắng trên chính đôi cánh của mình.
Trần Bảo không cho là đúng hờn giận nói:
– Nhưng chúng ta là người không phải là chim a. Rõ ràng thúc có thể.
Trần Bảo từ lúc đến đây, trông thấy Trọng Giang đang chỉ dạy cho Trần Nghị tu luyện, lòng đã khấp khởi mừng thầm nghĩ rằng thời gian sẽ quay lại như lúc trước. Hắn không phải không có định kiến của mình, cũng không phải quá ỷ lại vào Trọng Giang, chỉ là Tôn Tiểu Kiều mất đi, Trọng Giang trở thành trưởng bối thân thiết duy nhất của hắn, với một người từ bé đã khát khao tình thân như Trần Bảo, việc bỗng nhiên phải xa ông khiến lòng hắn bỗng nặng thêm ưu tư sau nỗi đau mất mát. Chim non luôn thích nép vào lòng mẹ, có lẽ cũng chỉ vì cảm giác ấm áp mà hồi ức mang lại trong những tháng ngày dang rộng đôi cánh trên bầu trời.
Trọng Giang cau mày thở dài, ông là người thích tự do, chỉ làm việc mình muốn làm, không cần giải thích với ai bất cứ điều gì, nhưng nhìn sự dỗi hờn trẻ con của Trần Bảo, nhìn thấy sự mong mỏi và ưu tư ẩn trong mắt hắn, ông cảm thấy hình như mình phải cho hắn một câu trả lời.
– Các ngươi còn trẻ, tương lai còn rất nhiều chuyện cần phải làm. Ta lại có con đường riêng của mình, các ngươi không nhất thiết phải theo ta phiêu bạt, chậm trễ thanh xuân.
Từ lúc Tôn Tiểu Kiều mất đi, tuy rằng biểu hiện có phần lãnh đạm, nhưng chẳng qua là thái độ đã sớm tiếp nhận giây phút phải chia ly, thực tế trong lòng Trọng Giang đớn đau như dao cắt. Trọng Giang là người làm việc rất chuyên tâm, dù là uống rựu hay tu luyện, đều hết sức hết lòng, trong chuyện tình cảm, càng là như vậy.
Có những người dành cả đời mình để làm chuyện gì đó. Hay, để yêu một ai đó. Rồi mất đi họ, bỗng nhiên ta mất cả một đời.
Ta dành cả đời để mãi ở bên nàng, nếu như không thể, ta liền đem thiên hạ bồi táng, làm bạn với nàng. Với Trọng Giang lúc này, chỉ có trả thù lòng mới có thể nguôi ngoai.
Trần Bảo vẫn còn muốn nói gì đó, nhưng Trần Nghị đã khoát tay ngăn lại. Cũng như ông, hắn biết con đường mà hai người cần phải đi, nó không thuộc về và cũng không nên là con đường của Trần Bảo. Dẫu cho là hắn và Trọng Giang có cùng chung lối, ở bên cạnh cũng sẽ trở thành gánh nặng mà thôi. Mỗi người tốt nhất nên bước đi theo cách phù hợp với chính mình.
– Bảo, đừng gây chuyện nữa.
Trần Bảo không biết làm sao, chỉ đành im lặng cúi đầu. Điều Trần Nghị hiểu đương nhiên hắn cũng hiểu, chỉ có điều được ở bên người thân, dù thanh xuân phôi phai thì có làm sao, Tôn Tiểu Kiều mất đi khiến hắn nghiệm ra rằng, những khoảnh khắc bình thường nhất trong cuộc sống đôi khi lại trở thành điều vô cùng trân quý.
Trọng Giang nhìn Trần Bảo với ánh mắt đầy yêu thương, đoạn quay sang hỏi Trần Nghị:
– Ngươi có dự tính gì không?
Trần Nghị trầm ngâm nói:
– Ta sẽ gia nhập Ma Giáo.
Trọng Giang gật đầu:
– Nên như vậy, Trần Thắng là người của Ma Giáo, muốn tìm kiếm tông tích của hắn nên bắt đầu từ nơi này.
Trần Bảo đột nhiên xen vào hỏi:
– Vậy còn thúc, thúc định thế nào.
Trọng Giang lắc đầu:
– Có lẽ sẽ rời Việt quốc, trước khi đi, sẽ tranh thủ thời gian trợ giúp hai ngươi học sử dụng khí và sớm bước vào cảnh giới Luyện Thể, gia nhập tông môn cũng nắm chắc hơn đôi chút.
Trần Nghị nghi hoặc hỏi:
– Chiêu cuối cùng hôm qua ta sử dụng, có phải cũng là một kỹ thuật vận hành khí.
Trọng Giang quay sang bảo:
– Đúng vậy, được gọi là Chu, là kỹ thuật đưa khí bao quanh một vật giúp nó trở nên cứng rắn hơn, sắc bén và mạnh mẽ hơn. Có điều nó vốn dĩ vẫn là vật chết nên việc này có chút khó khăn, muốn làm được phải xem nó như một phần cơ thể của mình. Có muốn thử một chút không?
Trần Nghị gật đầu rồi bước lùi lại. Trọng Giang vừa tung hứng viên đá, vừa nói:
– Ta sẽ dùng lực đạo giống với khi nãy. Chú ý một chút, đừng lơ là.
Nói rồi truyền khí vào, lật cổ tay búng mạnh, viên đá biến thành một quang điểm lao vút đi, tốc độ nhanh hơn khi nãy không ít.
Trần Nghị đứng theo thế khởi đầu của Bàn Thạch đao, ngưng thần tụ khí đón đỡ.
Viên đá như trọng chùy đập mạnh vào thân đao, lực phản chấn mạnh mẽ đánh bật Trần Nghị ra khỏi vị trí trượt dài. Trần Nghị không hoảng loạn trở đao chống ngược lên nền đất phía sau giữ cho khỏi ngã, rồi bật người đứng dậy ổn định cước bộ.
Trọng Giang gật đầu hài lòng, cất tiếng hỏi:
– Cảm thấy thế nào?
Trần Nghị nhìn bàn tay đã có chút tê dại nói:
– Uy lực rất lớn, quả thật không thể xem nhẹ.
Trọng Giang gật đầu quay sang nhìn Trần Bảo:
– Những kỹ thuật dùng khí cấp cao này bản thân chúng đều là tuyệt kỹ, cho dù không học qua Huyền Kỹ, chỉ cần nắm vững được chúng là đã có tư cách trở thành cao thủ. Nhưng muốn dùng trong chiến đâu, ít nhất phải giữ được chúng trong nữa canh giờ, các ngươi nên làm được điều này càng sớm càng tốt.
Trần Nghị lúc này nhìn thanh đao đã đầy vết rạn, cười khổ nói:
– Có lẽ ta cần một thanh đao mới.
Trọng Giang nói:
– Cũng nên sớm trao nó cho ngươi. – Nói đoạn lấy ra một thanh đao từ trong nhẫn trữ vật đưa cho hắn – Đây là đao ta và cha ngươi cùng nhau rèn nên, đối với ngươi cũng không xa lạ gì.
Trần Nghị đưa tay cầm lấy thanh đao, chính là thanh đao mà ngày xưa Trọng Giang bảo hắn đi tìm.
Cả thanh đao có màu đen tuyền, ánh thép như ẩn như hiện tạo nên cảm giác âm u lạnh lẽo. Đao dài một thước, rộng nữa tấc, lưỡi đao cong lên như Oa đao nhưng không liền mạch mà khuyết vào hai đoạn, nhìn tựa như ba lưỡi đao nhỏ ghép lại mà thành. Đốc đao là một đầu rồng hung tợn há miệng ngậm lấy phần lưỡi, cách chuôi đao một thốn có một đường rãnh xuyên qua thân đao, kéo dài sát theo sống đao lên đến tận mũi, nhìn chung tạo hình vô cùng đặc biệt. Trọng Giang nhìn Trần Nghị nói:
– Đao này được rèn từ Hắc Ám Thăng Kim Chúc, một vật liệu vô cùng kỳ lạ và hiếm có, nó có khả năng hấp thu tinh khí vạn vật, tự thăng cấp trở nên ngày càng cứng rắn và sắc bén. Trong đao dung hợp hồn phách của một đầu Ám Ảnh Báo vừa sinh nên đặc biệt có linh tính. Hiện thời tuy nó chỉ là một thanh đao cảnh giới Ngưng Thần, nhưng theo thời gian ngươi cố gắng bồi luyện, sẽ trở nên ngày càng mạnh mẽ.
Trần Nghị thử xoay đao hai vòng, cảm giác đao này và hắn có một sự liên hệ nào đó, khiến hắn cực kỳ yêu thích:
– Cụ thể ta phải làm như thế nào để giúp nó gia tăng thuộc tính.
Trọng Giang dửng dưng nói:
– Ta không biết.
Trần Nghị há hốc mồm, trân trối nhìn Trọng Giang.
Trọng Giang không thèm để ý, tiếp tục nói:
– Cách chế tạo thanh đao này và điểm đặc thù vừa nói với ngươi, đều là những thứ được ghi trong trấn tông bí điển của một môn phái đã suy tàn. Nhưng vì là tàn khuyết nên không thấy đề cập tới vấn đề mà ngươi thắc mắc, thậm chí do thất truyền quá lâu nên dù thành công luyện thành cũng không có cách gì chứng thực nó có đạt được hiệu quả như đề cập hay không.
Trần Bảo trề môi:
– Thì ra là gân gà.
Trọng Giang vẫn một bộ vân đạm phong khinh, cười cười nhìn Trần Nghị:
– Gân gà hay không tất cả đều dựa vào ngươi – đoạn hứng thú nói – Hãy đặt cho nó một cái tên.
Trần Nghị nhớ tới Tôn Tiểu Kiều, nhớ tới lý do và trách nhiệm của tương lai, gật đầu khẽ nói:
– Gọi là Ly Hận đi.
Trần Bảo nghe Trần Nghị nói, không biết nghĩ gì bỗng tiến tới chồm lên ôm cổ hắn:
– Ha ha, đừng nói chuyện này nữa, giờ cũng không còn sớm, chúng ta kiếm chút gì đó cùng uống rượu, thế nào? Giang thúc, thúc thấy sao?
Trọng Giang gật đầu nói:
– Được, uống rượu.
Trần Nghị cười cười cùng hai người cất bước tiến về căn nhà nhỏ.
………..
Đêm đó cả ba uống đến say mềm, Trọng Giang tuy rằng thường xuyên làm bạn với rượu, nhưng cũng phải ngạc nhiên về tửu lượng hiếm có của Trần Nghị. Trần Bảo chỉ uống đôi chút, chủ yếu là gắp thức ăn, cũng không biết cuối cùng là say rựu hay say thứ gì khác.
– Nào, uống, uống! Đây là rượu Bàu Đá Đậu Xanh, cực kỳ hiếm có, thường ngay ta một ly cũng không dám uống, hôm nay cho các ngươi mở rộng tầm mắt.
Trọng Giang bước đi có hơi xiêu vẹo, tiến tới lôi một bình rựu cất kỹ trong tủ đựng sách cười nói với Trần Bảo, Trần Nghị.
Trần Bảo tò mò hỏi:
– Giang thúc, thúc có lừa ta không, cái tên bình thường như vậy, rất hiếm có sao?
Trọng Giang cười ha ha nói:
– Tuổi trẻ chưa trải sự đời. Trong các loại gạo, nếp, đậu xanh thì nấu Bàu Đá bằng đậu xanh là khó tính nhất. Mà dù là nấu bằng nguyên liệu gì thì cách nấu loại rượu này cũng cực kỳ công phu và tỉ mỉ. Gạo, hoặc nếp, đậu xanh phải được nấu bằng nồi đồng, không được dùng nồi nhôm, nắp đậy phải bằng đất nung, cất rựu phải bằng ống tre. Gạo sau khi nấu chín không được khô hay nhão mà hạt phải nở xốp đều rồi đem phơi trên cái nia, để nguội. Men dùng không được là men bột mà phải chọn men bánh thủ công, giã thật nhuyễn rồi rây mịn sau đó rãi đều trên lớp cơm gạo đã nguội để trên nia rồi trộn đều. Sau đó bỏ tất cả vào vò gốm đậy kín lá chuối rồi ủ ba ngày ba đêm. Tiếp theo cho nước của giếng có mạch ngầm của Bàu Đá chứa nước gần đó, và phải là giếng bọng đất nung, giếng đá ong, ủ thêm hai ngay hai đêm nữa. Cuối cùng đem chúng nấu lên liên tục trong sáu giờ đồng hồ. Giai đoạn này rất quan trọng, phải đun lửa thật nhỏ liên tục sao cho nồi hèm cơm rựu sôi lăn tăn nhẹ nhẹ làm hơi rượu tỏa đều, không bị sít không bị khê, như vậy mới cho ra một mẻ rượu ngon.
Trần Bảo trầm trồ:
– Phức tạp như vậy? Thật sự rất ngon sao?
Trọng Giang ha ha cười, rót rượu ra:
– Thử một chút không phải sẽ biết ngay hay sao.
Trần Nghị, Trần Bảo cầm ly rựu nâng lên, rựu sủi bọt tăm đầy miệng ly nhìn qua vô cùng hấp dẫn, hai anh em ngẩng đầu uống cạn. Một cảm giác nóng rực chạy từ cuống họng xuống dần bên dưới, đọng lại ở đó rồi từ từ dịu đi, hơi men cay nồng xông lên đến mũi, cực kỳ sảng khoái. Trần Nghị gật đầu nói:
– Rượu thật mạnh, quả là rượu ngon.
Trần Bảo uống chưa quen, hơi rượu xộc lên khiến hắn có chút quay cuồng, nhưng vẫn bắt chước vỗ đùi bảo:
– Ha ha, rượu ngon, quả là rượu ngon…
Trọng Giang nhìn Trần Bảo hài hước cười, rồi cũng tự rót cho mình một ly. Trần Nghị quan tâm vỗ lưng Trần Bảo, đoạn quay sang hỏi Trọng Giang:
– Mẹ ta nói thúc là người ở Oa quốc, nhưng mười mấy năm nay thấy thúc đều ở đây, cũng chưa từng nói về gia cảnh của mình?
Dù có đi qua vạn dặm non sông, nơi trong lòng mỗi người luôn hướng về, chỉ có một.