Bạn đang đọc Quần Long Chi Thủ: Chương 98: Thiên Mã Hành Hung
Người thích tài phú, nếu như nhìn thấy ngọc ngà châu báu, khó tránh sẽ nhìn không chớp mắt, quyến luyến không rời.
Người thích mỹ nữ, nếu như nhìn thấy mỹ nhân xinh đẹp, cũng khó tránh sẽ mê mẩn tiêu hồn, tâm tình bay bổng.
Người thích ẩm thực, nếu như phát hiện cao lương mỹ vị, cũng khó tranh sẽ miệng mồm nhộn nhạo, thèm chảy nước miếng.
Nhưng những người có mặt ở đây đều là cao thủ. Luận về võ công, bọn họ đều có thành tựu cực kỳ xuất sắc.
Vì vậy, thứ mà bọn họ coi trọng nhất, say mê nhất cũng chính là võ công.
Ngươi yêu một người mới sẽ phát sinh cảm tình thật sự.
Ngươi tập trung vào sự nghiệp mới sẽ có thành tựu xuất sắc.
Bọn họ có được thành tựu tông sư trong võ học, là vì bọn họ đã từng cố gắng không ít, khổ công không ít.
Nói cách khác, bọn họ đam mê võ học.
Cho nên khi Quan Thất vừa xuất hiện, vừa ra tay, bất kể là địch hay bạn, không địch không bạn, đều vì võ công phi thường của người này mà kích thích đấu chí, chiến ý hừng hực.
Tất cả bọn họ đều bắt buộc hoặc tự nguyện tham gia trận chiến, trước sau đã giao thủ với Quan Thất.
Đã giao thủ, nhưng không ai giải quyết được cuồng ma chiến thần này, cũng không ai chiếm được lợi thế.
Hiện giờ Quan Thất đang giao đấu với Mễ Thương Khung.
So với Quan Thất giao thủ với bất cứ người nào trước đó, trận kịch chiến này càng đặc sắc, càng đáng sợ, càng đạt đến đỉnh cao võ học.
Đúng vậy, những người có mặt ở đây, bất kể Thích Thiếu Thương hay là Tôn Thanh Hà, Dương Vô Tà hay là Tôn Ngư, Địch Phi Kinh hay là Ngô Kỳ Vinh, đều không kìm lòng được nhìn đến nhập thần, xuất thần, hơn nữa còn dần dần tiến đến gần.
Trận đại chiến tuyệt thế này không thể bỏ qua, phải nhìn rõ một chút.
Đối với những cao thủ có thành tựu hơn người về võ học và trí tuệ này, mỗi chiêu mỗi thức của Quan Thất và địch thủ của y đều có tác dụng gợi ý, giác ngộ, thậm chí là khích lệ cực lớn.
Cho nên bọn họ không muốn bỏ lỡ một chiêu, một thức, một khoảnh khắc nào.
Vì vậy, Quan Thất chiến đấu với Mễ Thương Khung, kiếm khí tung hoành, bóng côn như núi, từng bước giết người, từng chiêu kinh người, nhưng mấy cao thủ vô cùng gan dạ này lại càng nhìn càng xuất thần, càng tiến đến gần, càng lúc càng tạo thành một “mạng lưới bao vây” hình tròn. Thực ra, rốt cuộc là vì bọn họ xem trận chiến quá xuất thần mà bất chấp nguy hiểm tiến đến gần, hay là cố ý hình thành một vòng vây đối với Quan Thất, không để cho chiến thần gần như vô địch này hôm nay có thể chạy khỏi kinh sư, sống qua tối nay?
Chỉ cần không ai đối phó được với Quan Thất, Quan Thất còn sống cũng giống như ấn chứng sự thất bại của bọn họ, ít nhất cũng là không thành công.
Ai cũng có tư tâm.
Thế nhưng, bất ngờ là người đầu tiên chủ động phát ra công kích với những cao thủ vây xem càng lúc càng đến gần này lại không phải Quan Thất, mà là Mễ công công.
Trên tay Mễ Thương Khung đã trống không.
Hắn tay không, côn của hắn đã bay ra ngoài.
Đại địch của hắn là Quan Thất.
Quan Thất đang thi triển “Tiên Thiên Phá Thể Vô Hình kiếm khí” của y, đây là tuyệt kỹ bí truyền của y. Trên đời tuyệt đối không người nào khi đang giao thủ với đại địch như Quan Thất, còn có thể xem thường khinh địch, cố ý dùng tay không chiến đấu.
Huống hồ Quan Thất đã thi triển ra bản lĩnh đặc biệt của mình.
Trong thiên hạ, có rất nhiều người được xưng là đại trung đại nghĩa, cứu nước cứu dân, nhưng người thật sự làm được, có thể chỉ là một số người ít khi lên tiếng. Đồng dạng, có rất nhiều người tự xưng là thủy tổ, chính tông, sáng tạo, độc nhất vô nhị gì đó, nhưng có thể đều là sao chép, mô phỏng từ một số người lặng lẽ cày cấy. Đồng lý, những người sử dụng “Tiên Thiên Vô Cực chân khí”, “Thái Cực Lưỡng Nghi kiếm trận”, “Hỗn Nguyên công, “Càn Khôn Na Di đại pháp”, “Triều Dương thần công” đều nói mình mới là chân chính, chính tông, nhưng những kẻ lớn tiếng dọa người này có mấy ai xem là chân tài thực học, danh xứng với thực?
Tóm lại, bình thường sự vật (bất kể là người hay thương phẩm) một khi đã thành danh, rất nhiều người sẽ mượn cờ hiệu của hắn (nó), tiến hành lừa gạt giả dối.
“Tiên Thiên Phá Thể Vô Hình kiếm khí” cũng như thế. Trong võ lâm, người được xưng là có thể sử loại kiếm khí này không ít, nhưng người thật sự biết dùng loại kiếm khí này mà vẫn còn sống, e rằng hiện nay chỉ có một mình Quan Mộc Đán.
Rất nhiều người đều cho rằng bọn họ đã hiểu chuyện, đã nhìn thấu, bỏ xuống được, ngộ đại đạo, thực ra rốt cuộc bọn họ có lý hay không? Có biết hay không?
Rất nhiều người đều nói mình biết dùng kiếm, còn hiểu khí công, có thể vận dụng kiếm khí. Nhưng người nói dù nhiều, đừng nói là thật sự biết dùng kiếm khí, ngay cả thật sự biết dùng kiếm có lẽ ít càng thêm ít.
Huống hồ thứ mà Quan Thất thi triển là cực hạn của kiếm khí, “Tiên Thiên Phá Thể Vô Hình kiếm khí”.
Thoạt nhìn y chỉ là tiện tay phát ra, vô ý vận dụng, nhưng mỗi động tác giơ tay, nhấc chân lại là đỉnh cao của võ học. Giống như một đại sư thư pháp say sưa viết ẩu, một vị họa sĩ vung bút thành tranh, một bậc thầy vũ đạo xoay người một cái, ngẩng đầu một cái, đều lộ ra tu vi cả đời của bọn họ, nhìn như ung dung, thật ra là tinh hoa không tầm thường trải qua bao nhiêu vất vả. Mỗi chiêu, mỗi thức của Quan Thất đều phá đá vỡ núi, kinh thiên địa quỷ thần khiếp.
Mễ Thương Khung cũng là cao thủ, hắn còn là cao thủ trong cao thủ, côn pháp của hắn cũng là đỉnh cao trong côn pháp.
Là anh hùng tiếc anh hùng, cao thủ trọng cao thủ, Mễ Thương Khung đương nhiên hiểu rõ sự lợi hại của Quan Thất.
Nhưng hắn lại bỏ côn, muốn dùng tay không ứng phó với kiếm khí của Quan Thất?
Hơn nữa, côn bị hắn vứt bỏ không phải ném về phía Quan Thất, nà là ném về phía một người trong quần hùng đang đứng vây xem.
Một người mập nhất, Chu Nguyệt Minh.
Đương nhiên là Chu Nguyệt Minh.
Nếu không phải do Chu Nguyệt Minh, lúc này Mễ Thương Khung làm sao lại bị Quan Thất quấn lấy? Làm sao phải gian khổ chiến đấu với Quan Mộc Đán?
Hắn đương nhiên tức giận Chu Nguyệt Minh.
Loại người như Mễ Thương Khung, nếu như tức giận một người, đương nhiên sẽ để ở trong lòng. Có một ngày, đến thời cơ thích hợp, nhất định sẽ trừng trị kẻ đã làm hắn tức giận. Nhưng dù nói thế nào, đây hình như cũng không phải là một thời cơ tốt.
Đại địch đang ở trước mặt.
Quan Thất đâu phải hạng người dễ chọc, Huống hồ Quan Mộc Đán đã thi triển ra “Tiên Thiên Phá Thể Vô Hình kiếm khí” chính tông của mình.
Nhưng vào lúc này, Mễ Thương Khung lại vứt côn công kích Chu Nguyệt Minh, như vậy có đáng không?
Hơn nữa Mễ Hữu Kiều luôn là một người bình tĩnh, cần phải mạo hiểm như vậy sao?
Không sai, trong số những người ở đây, Chu Nguyệt Minh đúng là người mập nhất, xem ra cũng là người chậm chạp nhất.
Thế nhưng loại khinh công đột nhiên mà đến, đột nhiên mà đi của hắn, có lẽ cũng là khó dự đoán nhất, khó đề phòng nhất trong số những người có mặt.
Thậm chí cũng là một kẻ đáng ghét nhất trong võ lâm.
Một côn kia thình lình bay đến, chẳng những giống như thiên mã hành không (ngựa trời lướt gió), còn giống như thiên mã hành hung, không thể chống lại.
Côn xé gió bay đến, như một con rồng bay thẳng vào mặt.
Côn lướt qua không trung phát ra tiếng rít.
Tiếng rít vừa vang lên thì côn đã tới.
Xem ra, Mễ Thương Khung thà rằng liều mạng dùng tay không chiến đấu với Quan Thất, cũng phải dùng một côn đóng đinh Chu Nguyệt Minh xuống đất mới cam lòng