Bạn đang đọc Quần Long Chi Thủ: Chương 6: Trừ cái chết thì không còn gì khác
Trương Thán và Tôn Ngư cũng nhìn về chiếc đầu này.
Hai người đều kinh hãi.
Không, là một người kinh, một người hãi.
Trong giang hồ sóng to gió lớn, trong võ lâm chém giết liên miên, trong kinh thành thay đổi không ngừng, trong bang phái người sống người chết, bọn họ vốn đã nhìn quen.
Lẽ ra không còn gì có thể khiến cho bọn họ “kinh”.
Thích Thiếu Thương không quay đầu lại. Y không nhìn bọn họ, giống như đã biết biểu tình trên mặt bọn họ, thậm chí cũng hiểu trong lòng bọn họ nghĩ gì.
Cho nên y hỏi:
– Các ngươi nhận ra hắn?
Tôn Ngư đáp:
– Nhận ra.
Phản ứng của hắn nhanh hơn Trương Thán, đối đáp cũng có kỷ luật.
Đó là do hắn đã trải qua huấn luyện kỷ luật nghiêm khắc. Từ trước đến nay, loại người này vốn tinh hơn, chuẩn hơn, gò bó hơn so với người thường.
Bởi vì bọn họ không xem kỷ luật là ràng buộc, mà là thói quen.
Giống như sát thủ xem giết người là một loại công việc, chứ không phải mạo hiểm.
Thích Thiếu Thương hỏi:
– Hắn là ai?
Tôn Ngư đáp:
– Lương Tiện Nhi.
Thích Thiếu Thương đang đợi.
Đợi hắn nói tiếp.
Tôn Ngư lập tức nói tiếp:
– Hắn là người của Thái Bình môn Lương gia, là đệ tử cùng phái với Lương A Ngưu trong lâu chúng ta. Hắn cũng là nhân mã bên ngoài của Kim Phong Tế Vũ lâu chúng ta tại khu vực nam Việt, chức vụ đà chủ phân đà, từng tiếp kiến lâu chủ một lần.
Thích Thiếu Thương lại hỏi:
– Đó là chuyện khi nào?
Tôn Ngư lập tức đáp:
– Là chuyện khoảng hơn ba tháng trước.
Thích Thiếu Thương nói:
– Không đúng, đó là chuyện của mồng tám tháng hai, cách hôm nay tổng cộng ba tháng một ngày.
Tôn Ngư nói:
– Đúng vậy, tôi nhớ lầm.
Thích Thiếu Thương nói:
– Thời điểm này, chuyện như vậy, không thể sai. Lúc đó hắn cùng với ai gặp ta, hay là chỉ một mình hắn?
Câu này của y là hỏi Trương Thán.
Trương Thán ngẩn người.
Nhưng hắn rất nhanh nắm được “đầu mối”:
– Mấy ngày này lâu chủ rất bận, nếu không phải chuyện quá đặc biệt, rất quan trọng, lâu chủ quyết sẽ không một mình gặp khách. Lương Tiện Nhi đến tiếp kiến lâu chủ, chỉ là phân đà theo lệ mỗi quý trở về tổng lâu báo cáo công tác, đương nhiên không thể là chuyện quá đặc biệt. Hắn đã trở lại báo cáo công việc, vậy mấy phân đà chủ khác, nhất là Tôn Vưu Liệt, Hà Thái Tuyệt có giao tình không cạn với hắn, chắc hẳn cũng cùng tới…
– Ít nhất còn một người nữa.
Thích Thiếu Thương nhắc nhở hắn:
– Dư Canh Mãnh.
– Vâng vâng vâng!
Lúc này Trương Thán mới tỉnh ngộ, nói:
– Tôi nhớ ra rồi. Bọn họ là Danh Môn Ngũ Tú kết nghĩa kim lan, bao gồm Tôn Vưu Liệt, Lương Tiện Nhi, Hà Thái Tuyệt, còn có Dư Canh Mãnh… cùng với… Thái Tâm Không.
Thực ra trí nhớ của Trương Thán rất tốt, nhưng hắn lại không được huấn luyện đặc biệt. Chỗ dựa của hắn là sức liên tưởng phong phú.
Điều này khác với Tôn Ngư.
Trong ruột Tôn Ngư giống như có trăm ngàn sợi dây đàn, ấn đến chỗ nào, khều đến dây nào thì sẽ phát ra loại thanh âm đó. Cũng giống như ông chủ trong tiệm thuốc, cần dược liệu gì, y sẽ biết phải đi mở ngăn nào.
Đó là phản ứng tất nhiên.
Trương Thán lại là thích ứng.
Hai chuyện này không giống nhau.
Cũng bởi vì không giống nhau, cho nên Thích Thiếu Thương mới đặc biệt giữ bọn họ ở bên cạnh.
Bởi vì không giống nhau mới hữu dụng.
Năng lực của “chỗ đặc biệt” trong cá tính chính là “tài”, tài của tài năng.
Nếu như giống với mọi người (bất kể có phải giống cao thủ hay không), đó lại không phải là đặc sắc.
Không có đặc sắc, giống như cũng không có chính mình, không có gì khác so với người thường.
Đáng tiếc đa số người đều không hiểu đạo lý này, cho nên mới hâm mộ người này lợi hại người kia giỏi, người này giàu có người kia mạnh, dẫn đến bắt chước, mô phỏng, thậm chí là sao chép, kết quả không đâu vào đâu, cuối cùng chỉ mất đi chính mình, không có đặc sắc.
Trương Thán cũng từng muốn bắt chước Tôn Ngư và Dương Vô Tà.
Dương Vô Tà là cố vấn, cũng là quân sư của Kim Phong Tế Vũ lâu. Năm đó khi Tô Mộng Chẩm quyết sách định kế, gặp chuyện trọng đại, không có ý kiến của Dương Vô Tà thì không dễ dàng quyết định.
Dương Vô Tà cũng là người trông coi Bạch lâu trong Phong Vũ lâu. Bạch lâu là kho tư liệu. Cha con Tô Già Mạc, Tô Mộng Chẩm vốn cực kỳ coi trọng thu thập và cất chứa tư liệu. Ngay cả Bạch Sầu Phi cuồng vọng tự đại cũng rất chú trọng tư liệu tin tức, nguồn gốc kiến thức. Do đó lúc diệt trừ lão đại Tô Mộng Chẩm, tuy hắn giở mọi thủ đoạn, từng điên cuồng phá hủy tháp ngọc, Thanh lâu, nhưng đối với kho tư liệu Bạch lâu vẫn giữ gìn rất tốt, chỉ có tăng thêm chứ không huỷ hoại. Bởi vì Dương Vô Tà luôn quản lý công việc của Bạch lâu, cho nên từ trong đó học được càng nhiều kiến thức. Nếu như nói Bạch lâu là một trung tâm tài liệu của võ lâm đương thời, vậy Dương Vô Tà giống như một bộ “thông thư sống” vậy.
Trí nhớ của Dương Vô Tà cũng kinh người. Ngươi tùy tiện nói một người, một chuyện, một tên, một nơi, y sẽ có thể lập tức/tức khắc/trong nháy mắt nói ra tất cả hoàn cảnh liên quan, thậm chí tuổi tác, đặc sắc, nguồn gốc, y đều thuộc như lòng bàn tay. Hơn nữa y không chỉ là kể tư liệu mà thôi, đối với bất cứ chuyện gì, y đều sẽ thêm vào phân tích của mình.
Phân tích của y sâu sắc và độc đáo, bất kỳ lãnh tụ anh minh cũng vui lòng lắng nghe.
Trương Thán rất hâm mộ tổng quản Dương Vô Tà có thể làm được như vậy.
Giống như hắn cũng ngưỡng mộ Tôn Ngư có thể lập tức đưa ra câu trả lời chính xác, thậm chí ngay cả năm, tháng, ngày, giờ đều không bỏ sót. Hắn rất muốn học, nhưng học không được, hơn nữa một khi vận dụng phương pháp của bọn họ, ngược lại cảm thấy rối loạn.
Sau khi Dương Vô Tà biết được suy nghĩ của hắn, lại khuyên hắn như sau:
– Ngươi không cần hâm mộ người khác. Trong sông hiện ra có người cầm quả quýt trong tay, ngươi cũng không cần nhảy xuống sông tranh giành, quýt kia ở trong tay ngươi, chỉ một mình ngươi ăn được.
Trương Thán không hiểu.
Dương Vô Tà nói cho hắn biết:
– Suy nghĩ hiếm có nhất trên đời có thể xem là sức liên tưởng, kiến thức là chết, tưởng tượng khiến cho nó sống. Hoa Đà là đại phu inh, Doanh Chính là bạo chúa tài giỏi, Hạng Vũ là anh hùng cái thế, Lưu Bang là kiêu hùng gian trá, Ban Siêu là anh kiệt tuyệt thế, Quan Vũ là đại tướng võ dũng, Khổng Minh là trí giả trời ban, Lỗ Ban là thợ nghề khéo léo… Bọn họ đều có một điểm giống nhau, đó là có thể sử dụng tri thức một cách sống động, chính là có thể tưởng tượng, cũng là người có mộng tưởng lớn. Bởi vì có liên tưởng nên mới có mộng tưởng, có mộng thì mới có thật, có mộng tưởng vĩ đại mới có sự nghiệp vĩ đại. Cho nên giấc mộng vĩ đại là một chuyện vĩ đại. Sức tưởng tượng là sự tiến bộ của tri thức. Tôn Ngư có trí nhớ tốt, còn ta chỉ miễn cưỡng xem là học rộng. Nếu như ngươi có thể vận dụng sở trường tưởng tượng của ngươi, chúng ta còn kém ngươi xa, tội gì ngươi phải học chúng ta.
Trương Thán nghe vậy, lúc này mới từ bỏ ý định, cũng hiểu được giá trị của mình.
Hắn càng ngày càng hiểu được giá trị của mình, không giống như trước kia chỉ “ăn cơm” có một không hai thiên hạ, nhất là sau khi hắn ở cùng với Vô Mộng Nữ.
Bọn họ cùng nhau học tập võ công, cùng nhau cân nhắc, đối đáp, chơi đùa, yêu đương, thậm chí cùng dùng “đầu” dùng “tâm” suy nghĩ một chuyện.
Đó không chỉ là “giá trị” của một mình hắn, còn là giá trị của hai người “hợp nhất”.
Hắn quý trọng “giá trị” này.
Thích Thiếu Thương hiển nhiên cũng coi trọng “giá trị” này, vì vậy mới để Trương Thán và Tôn Ngư trở thành tay trái tay phải của y.
Cho dù lúc này tình thế rất khẩn trương, Thích Thiếu Thương vẫn “dẫn rắn rời hang” để Trương Thán nói ra đáp án “Thái Tâm Không”, có thể thấy sự nhẫn nại và ôn hoà đối với ái tướng bên cạnh y.
Đáp án đã có.
Thích Thiếu Thương liền nói:
– Lương Tiện Nhi vốn không ở trong kinh, hiện giờ hắn lại bị hại trong thành, e rằng người bị hại không chỉ có một mình hắn.
Trương Thán nắm được “tin tức” này.
– Tôi sẽ lập tức đi tra xét Dư Canh Mãnh, Hà Thái Tuyệt, Tôn Vưu Liệt, Thái Tâm Không xem bọn họ ở đâu, hỏi bọn họ xem có biết đã xảy ra chuyện gì hay không.
Thích Thiếu Thương nói:
– Chủ yếu là Thái Tâm Không. Hắn là huynh đệ nòng cốt trong lâu trong kinh, sẽ dễ phối hợp hơn.
Trương Thán cúi đầu đáp:
– Rõ!
Trong lòng hắn bội phục, xoay người rời đi.
Thích Thiếu Thương nhìn theo bóng lưng dày nặng của hắn, cảm khái nói:
– Nhìn ra không?
Tôn Ngư lập tức đáp:
– Khinh công của hắn đã cao hơn nhiều.
Thích Thiếu Thương đính chính:
– Là nội lực của hắn cao, cũng thuần thục, càng hỗn tạp, mới ảnh hưởng đến khinh công. Kỳ quái, nội công tu vi rất ít khi đồng thời tinh thuần và hỗn tạp.
Tôn Ngư cung kính nói:
– Sở học bản thân Thán ca rất phong phú, lại chịu bỏ thời gian, ta nhìn không thấu võ công của hắn.
Thích Thiếu Thương cười nói:
– Hắn cũng nhìn không thấu võ công của ngươi, ngay cả ta cũng nắm không chuẩn.
Sắc mặt Tôn Ngư hơi khựng lại.
Thích Thiếu Thương lại nói:
– Chiếc đầu này từ ngoài đường bay tới, nếu không thì máu không đến mức chảy khô. Nhưng chiếc đầu này là vừa đứt, máu nơi cổ còn chưa đông lại.
Tôn Ngư cũng quan sát chiếc đầu, lại cảm thấy đau mắt vì Lương Tiện Nhi trước khi chết hai mắt vẫn mở trừng trừng, không dám nhìn lâu nữa.
Thích Thiếu Thương nói tiếp:
– Nếu vậy, ngoài đường nhất định đã xảy ra chuyện lớn. Một chiếc đầu bay lên cả buổi, không phải là chiêu thức bình thường. Ngươi hãy ra đường dò xét một phen, nhất định sẽ tìm được một chút tin tức trở về.
Tôn Ngư lập tức trả lời:
– Rõ!
Trong mắt đã đầy vẻ kính phục.
Thích Thiếu Thương bổ sung:
– Có điều ngươi trở lại phải nhanh, bởi vì ta và Dương tổng quản quyết định sự tình luôn luôn không chậm.
Chẵng những không chậm, còn tuyệt đối rất nhanh.
Bởi vì lúc Tôn Ngư nhận lệnh xoay người rời đi, Dương Vô Tà đã chạy tới.
Hà Trạch Chung thông báo cho y quả nhiên đủ nhanh.
Y tới lại càng nhanh.
Trong võ lâm, “tốc độ” là một chuyện rất quan trọng, bất kể xuất chiêu, phản ứng hay là ra quyết định đều phải đủ nhanh.
Ngoài đủ nhanh, còn phải đủ chuẩn, đủ độc, đủ lực.
Thực ra không chỉ trên giang hồ, cho dù là hàn lâm, thương trường, văn tranh, võ đấu, hoặc là đấu trí, đấu lực, mấy “yếu quyết” này đều là điều kiện cần thiết.
Ai nói “võ lâm” chỉ là một thế giới hư ảo?
Ai nói hiện thực thế gian không phải là “giang hồ”?
Dương Vô Tà mặt trắng không râu, người rất tuấn tú, nhưng có phần tái nhợt mất máu, thần sắc khá lạnh lùng.
Y vừa đến liền nhìn chiếc đầu.
Vừa nhìn thấy chiếc đầu liền sờ soạng, sờ xong lập tức hỏi:
– Phái người đi tìm Thái Tâm Không chưa?
Thích Thiếu Thương đáp:
– Phái rồi.
Dương Vô Tà lại hỏi:
– Phái ai đi tìm?
Thích Thiếu Thương đáp:
– Trương Thán.
Dương Vô Tà nói:
– Được, hắn làm việc đủ thận trọng.
Thích Thiếu Thương nói:
– Ta còn sai hắn đồng thời đi tìm đám người Tôn Vưu Liệt, Hà Thái Tuyệt, Dư Canh Mãnh.
Dương Vô Tà cắt lời:
– Có lẽ không cần.
Thích Thiếu Thương hơi ngạc nhiên:
– Tại sao?
Dương Vô Tà nói:
– Tôn, Lương, Hà, Dư luôn luôn cùng hành động, Lương Tiện Nhi bị chết thê thảm như vậy, xem ra Dư Canh Mãnh, Hà Thái Tuyệt, Tôn Vưu Liệt cũng khó có kết quả tốt. Ta đã nghe báo bốn người bọn họ cùng vào kinh sư, Thái Tâm Không còn từng gặp bọn họ. Ta nghĩ bọn họ chưa được truyền đã tự động vào kinh, nhất định là có mưu đồ, còn chưa kịp sai người triệu kiến, bây giờ lại thấy chiếc đầu của Lương đà chủ. Thái Tâm Không đại khái không tham dự hành động, hai canh giờ trước ta còn nhìn thấy hắn, hắn nhất định biết được đầu mối.
Thích Thiếu Thương nói:
– Chỉ mong hắn không sao. Hắn là người của tổng đà trong lâu, không xin lệnh trước thì không thể tự tiện hành động.
Dương Vô Tà nói:
– Hắn cũng luôn là người giữ quy củ. Chiếc đầu này sao lại nằm trong tay lâu chủ?
Thích Thiếu Thương đáp:
– Nó bay tới.
Dương Vô Tà giật mình hỏi:
– Cứ tự nhiên bay tới như vậy?
Thích Thiếu Thương nói:
– Có lẽ cũng một đường lăn tới.
Dương Vô Tà nói:
– Vừa rồi tại hẻm Tiểu Điềm Thủy, hẻm Ngõa Tử, hẻm Yên Hoa thuộc khu vực Lam, Hồng tuyến náo loạn một phen, ta biết nhất định đã xảy ra chuyện, có thể chính là chuyện này. Hắn ở xa như vậy vẫn bay đầu tới, hiển nhiên chết không nhắm mắt, muốn dùng cái chết thông báo một chút nội tình cho lâu chủ.
Thích Thiếu Thương nhìn chiếc đầu, trong lòng nuối tiếc:
– Ta cũng nghĩ như vậy. Nếu như tại đường Bán Dạ thuộc khu vực Lam, Hồng tuyến xảy ra chuyện, e rằng có liên quan đến hoàng thân quốc thích. Đó là nơi những kẻ phú quý uống rượu ăn chơi, chuyện này chỉ sợ không có gì tốt.
Dứt lời không nhịn được thở dài nói:
– Người ta nói gia tộc họ Lương Thái Bình môn khinh công giỏi, người trung thành, cho dù người chết cũng không quên chức phận của mình. Hôm nay người chết đầu tới, có thể thấy tính tình, ý chí kiên quyết như thế nào.
Dương Vô Tà lạnh lùng nói:
– Chiếc đầu này là bị kiếm chặt xuống.
Thích Thiếu Thương nói:
– Kiếm thật nhanh.
Dương Vô Tà nói:
– Trong kinh có rất ít kiếm của kiếm thủ nhanh hơn khinh công của Thái Bình môn.
Thích Thiếu Thương nói:
– Nhiều nhất chỉ có năm sáu người.
Dương Vô Tà nhìn kỹ vết đứt của chiếc đầu trên tay, nói:
– Đây không phải kiếm pháp mà người bình thường sử dụng, kình đạo, lực đạo và góc độ đều rất đặc biệt, dường như không chính đạo.
Thích Thiếu Thương nói ngay:
– Như vậy, trong kinh cũng chỉ còn lại ba bốn người có thành tựu về kiếm pháp như vậy.
Dương Vô Tà nói:
– Trong ba bốn người này, Phương tiểu hầu gia là một.
Thích Thiếu Thương nói:
– Nhưng Phương Ứng Khán đã đi đông nam truy kích Vương Tiểu Thạch.
Dương Vô Tà nói:
– Kiếm pháp của các hạ cũng có tu vi này.
Thích Thiếu Thương nói:
– Ngoài ra có một vị hảo thủ kiếm thuật khác, y tuyệt đối sẽ không rút kiếm với Lương Tiện Nhi.
Dương Vô Tà thong thả nói:
– Như vậy, có kiếm pháp bậc này, trong kinh hiện nay cũng chỉ còn sót lại một người…
Thích Thiếu Thương vội thêm một câu:
– Lương Tiện Nhi trừng mắt mà chết, hiển nhiên hắn chết không phục, hơn nữa có lẽ là bất ngờ bị ám toán. Người có tu vi kiếm thuật như thế, nhưng lại không công bình xuất kiếm quyết đấu, quả thật không nhiều lắm.
Hai người liếc nhau một cái, đưa ra ba ngón giữa, áp út và út, sau đó lần lượt cụp vào lòng bàn tay, đến ngón cuối cùng mới đồng thanh nói:
– La Thụy Giác.
La Thụy Giác.
Người đứng đầu Thất Tuyệt Thần Kiếm.
“Kiếm” đại biểu cho hắn.
Đại biểu ột người, cũng đại biểu cho kiếm pháp có một không hai, độc bộ thiên hạ người này phát ra.
Trong thiên hạ người lấy kiếm làm tên không nhiều lắm, người chỉ dùng chữ “Kiếm” làm hiệu cũng chỉ có một mình hắn.
Bởi vì kiếm chính là hắn, hắn chính là kiếm.
Cả hai không thể phân chia, cũng không phân biệt.
Dương Vô Tà nói:
– Chẳng trách ta nghe Tống Triển Mi của Ưng tổ nói, chập tối hôm nay đã phát hiện La Thụy Giác và sáu Kiếm khác đi vào đường lớn Hoàng Khố, sau đó hắn một mình đi đến hẻm Tiểu Điềm Thủy thuộc khu vực Hồng tuyến, còn sáu Kiếm khác ở tại đường Bán Dạ thuộc khu vực Lam Tuyến. Hóa ra là bọn họ muốn phục giết Lương Tiện Nhi.
Sắc mặt Thích Thiếu Thương có vẻ ưu tư:
– Nếu như là hắn, chẳng trách một kiếm này chém một cách quỷ, dị, kỳ, quái như vậy. Lương Tiện Nhi gặp phải yêu quái này, có thể nói là trừ cái chết thì không còn gì khác. Chỉ có điều…
Dương Vô Tà tiếp lời Thích Thiếu Thương còn chưa nói xong:
– Nếu chỉ vì Lương Tiện Nhi, có cần phải xuất động thanh “Kiếm” đệ nhất trong tay Thái Kinh này hay không?
Trên mặt hai người đều không khỏi hiện lên vẻ lo lắng.
Lúc này, mây đen cũng vừa vặn che khuất ánh trăng.
Ánh trăng chợt mất.
Mặt đất hoài nghi.