Bạn đang đọc Quần Long Chi Thủ: Chương 34: Lòng dạ sắt đá mềm vì hoa
Thích Thiếu Thương phát hiện Lý Sư Sư không chỉ có một vị “bạn thân trong khuê phòng”.
Không chỉ có đương kim phong lưu thiên tử Triệu Cát, ngay cả thi sĩ nổi tiếng Cổ Dịch, thủ khoa âm nhạc Chu Bang Ngạn, danh sĩ phú hào Tô Châu Tôn Công Diệt, đều là khách trong màn của Lý Sư Sư.
Bởi vì những danh sĩ phong lưu này đều có lai lịch, hơn nữa hành tung bí hiểm, vì muốn tránh mặt Triệu Cát, cho nên nhờ người sắp xếp, tốn nhiều khổ tâm, giống như chim sợ cành cong, ngầm vượt Trần Thương. Cho dù hoàng đế bị sắc làm mê mẩn, không biết nội tình, nhưng lại không giấu được Thích Thiếu Thương giỏi khinh công, thường xuyên đến thăm vào đêm khuya.
Y nhìn thấy mọi chuyện.
Y đối với những tao nhân mặc khách này luôn không để trong lòng, cảm thấy trong thời cuộc rối ren, quốc gia gian khó, dân chúng lầm than, sinh linh đồ thán, những kẻ này chỉ biết ngâm gió ngợi trăng, học đòi văn vẻ, chỉ biết há mồm, ngoài sáng tâng bốc lẫn nhau, trong tối khinh thường hãm hại, hoàn toàn vô dụng. Hơn nữa bọn họ tính tình tự cao, ít người biết được dân sinh khó khăn, hiếm người có thể vì dân an bang định quốc. Bản thân y từ thời trẻ đã đọc nhiều sách vở, học rộng nhớ lâu, chuyên cần cố gắng, viết nhạc điền từ, cầm kỳ thi họa, không gì không tinh, ít thứ không thông. Nhưng y lại không coi trọng những nhân tài hủ nho này, chỉ xem dưới tay nổi sấm gió lật mây làm mưa, dưới kiếm độ vong hồn trừ gian diệt ác mới là khí phách của đại trượng phu, bản sắc của anh hùng.
Phong hoa tuyết nguyệt, khoe khoang khoác lác cũng quá dễ dàng.
Tiến có thể thành đại công, lập đại nghiệp, lui có thể bảo toàn thân, được tự tại, như vậy mới xem là một nhân vật tài giỏi.
Thơ chỉ là chữ viết trên giấy, từ càng là dư vị của thơ, ca chỉ xem như âm thanh chấn động không khí, khúc chỉ có thể khiến tâm tình vui vẻ vào lúc rãnh rỗi.
Vẽ cũng chỉ là chân thật trong mộng. Đọc sách nhiều một khi không hiểu rõ, càng khiến người ta hồ đồ. Đại anh hùng chân chính là phải lập ngôn, lập công, lập đức, lúc thấp hèn phải lo co thân giữ mình, phải khiến ình sống được vui vẻ, tinh tiến nhất; lúc vinh hiển lại phải trở thành người đứng đầu đỉnh cao hô mưa gọi gió, không kinh thiên động địa, long trời lở đất thì không tính là hảo hán. Cho dù muốn viết thơ, làm từ, vẽ tranh, cũng phải có tài năng thiên thu truyền tụng, vạn năm lưu danh, mới xem là nhân vật hạng nhất.
Một người chỉ quản quản văn học, nhìn nhìn sơn thủy, trêu trêu tình cảm, đùa đùa con cháu, như vậy quá đơn giản. Đối với Thích Thiếu Thương, một người quản một người thì quá tầm thường, anh hùng chân chính là phải một người quản mười người, trăm người, ngàn người, thậm chí là vạn người, mười vạn người, như vậy mới xem như là đại nhân vật, đại trượng phu.
Muốn quản nhiều người như vậy, trước tiên đại trượng phu phải có chí khí lỗi lạc, đại nhân vật phải có thủ đoạn sấm sét. Nhưng như đã nói, một chữ “quản” này không nhất định là điều khiển khống chế, ngược lại có thể chỉ là cảm hóa trên tinh thần, dạy dỗ trên ý cảnh, khích lệ trên chí khí, ảnh hưởng trên nhân cách.
Mười năm trồng cây, trăm năm trồng người, đây mới là công lao sự nghiệp phi thường.
Thích Thiếu Thương vốn không thích kinh thành.
Hắn đọc sử cảm giác được sâu sắc, đại anh hùng, chân hảo hán một khi vào kinh vào thành, rất dễ bị ngợp trong vàng son làm hao mòn chí khí.
Hủ bại là một loại tự sát thoả nguyện.
Sa đọa là một loại bệnh tật thống khoái.
Nhưng bệnh tật và tự sát đều là con đường dẫn đến tử vong.
Lúc y chạy trốn không mệt.
Lúc y bị truy sát không sợ.
Thế nhưng y sợ đô thành hồng phấn khắp nơi, kim phấn thanh bình, phồn hoa phức tạp này. Mỗi buổi tối, y đều cùng với tịch mịch và mỏi mệt vô phương trải qua đêm kinh hoa này
Giống như mỗi lần tỉnh ngủ đều phải lau đi giọt lệ chưa khô bên khóe mắt.
Nhưng y lại biết, là anh hùng thật sự thì không thể không vào kinh.
Không vào kinh thì sẽ không thể gặp gỡ quần hùng, không thể thành đại sự, thỏa chí lớn.
Muốn làm một thủ lĩnh bầy rồng chân chính, phải lần lượt đọ sức với bầy rắn, bầy muỗi, đánh thành rồng bay chín tằng trời.
Do đó tuy y sợ kinh thành, nhưng vẫn vào kinh.
Rất ít người biết, mỗi đêm y lén lút lướt trong gió mạnh đêm tối, nếu không phải đi thăm Lý Sư Sư thì chính là cách xa kinh hoa, đi đến trên tường thành cổ đổ nát, ngồi xuống, nhìn vầng trăng mùa xuân tròn rồi lại khuyết, khuyết rồi lại tròn, cô độc như thế, cô đơn như vậy.
Hoa xuân trăng thu biết khi nào?
Một nhân vật tài giỏi thật sự sẽ không quá lưu luyến với chuyện cũ của mình. Một người luôn luôn nhắc với người khác năm đó hắn anh dũng thế nào, thường thường hắn đã không thể lấy lại sự anh dũng năm xưa nữa.
Đại nhân vật chỉ coi trọng hôm nay.
Làm tốt hôm nay, ngày mai chính là chuyện cũ huy hoàng của hắn.
Chỉ có điều, một người nếu không có trước kia, làm sao có thể trở thành hắn hôm nay?
Hoặc là nàng?
Giống như tối nay.
Thích Thiếu Thương trên đường tới thăm Lý Sư Sư, đi qua hẻm Tiểu Điềm Thủy, nhìn thấy một cô bé, trong tay cầm một thùng hoa được nước nuôi dưỡng. Cô bé nhìn thấy y, liền đưa cho y một đóa hoa.
Hoa màu hồng nhạt.
Mùi hoa rất u, một loại âm u trầm tĩnh.
Trong mùi hương còn rất ưu, một loại ưu mỹ nhu hoà.
Mùi hương lại ẩn chứa ưu, một loại ưu sầu nhàn nhạt nhưng lại đè nén trong lòng không thể giải trừ.
Thích Thiếu Thương nhận ra loại hoa này, nó gọi là hoa tường vi.
Hoa tường vi màu hồng nhạt lại khiến hắn nhớ đến một người.
Nàng, Tức đại nương, Tức Hồng Lệ.
Năm đó y đang áo đẹp ngựa nhanh, hào hứng phóng khoáng, nàng cũng cười đến mê người, hoa nhường nguyệt thẹn. Cuộc sống của y đang lúc niên thiếu như ngọn lửa, vì một trận gió xuân trên giang hồ mà quen biết, vì mấy lần chiến đấu trong võ lâm mà báo đáp, vì một lần hiểu lầm mà tha thứ, vì một câu nhận lời mà qua sông.
Nộ Giang.
Khi đó, không chỉ có nàng, còn có huynh đệ của hắn, tỷ muội của nàng. Khi đó, gió mát, trời trong, nước ấm, bọn họ vừa đi vừa hát “Nộ Sơn Nộ Giang Tình Ca Truyền”. Khi đó, trời xanh, nước lam, nhật nguyệt nhàn nhàn, bầu trời mặc chim bay, khe sâu tùy cá lội.
Trước khi qua sông, bên cạnh dốc núi đá loạn có một chùm hoa.
Nàng đã nhìn thấy.
Y cũng biết là nàng đã nhìn thấy.
Y nhìn thấy mắt của nàng sáng lên vẻ ngạc nhiên mừng rỡ vì một đóa hoa.
Vì vậy y dùng một loại dáng vẻ hành hiệp, rơi xuống sườn núi như kinh diễm. Khi mọi người đang nghi hoặc, chẳng lẽ lão đại của bọn họ đã phát điên, lại nhảy xuống sườn núi tự sát, còn chưa kịp phát ra một tiếng kinh hô, y đã dùng môi ngậm hoa, lật người lên sườn dốc.
Y tặng hoa cho nàng.
Dùng sự thương tiếc thâm tình vô hạn, trên trán rũ xuống một chùm tóc.
Nàng cười một tiếng ngọt ngào, cúi thấp đầu, mái tóc dài như thác nước đen rũ xuống, muốn y giúp nàng cài hoa lên.
Một đóa hoa tường vi màu hồng nhạt.
Hoa cài lên tóc của nàng, mặt của nàng ửng đỏ.
Hoa bị hoa dung (dung mạo) đoạt đi hương sắc.
Mọi người vui vẻ, đám huynh đệ chỉ sợ thiên hạ không loạn đều cười, kêu gào, huýt sáo, hoan hô, vỗ tay.
Y nhân cơ hội liếc nàng, lướt qua chiếc cổ ngọc cong cong trắng nõn và ưu mỹ, vải nhung giống như dệt từ lông thiên nga, y lại không nhịn được muốn vuốt ve một chút, có chết cũng cam lòng.
Lại nghe nàng “ai” một tiếng.
Trong lòng y hoảng hốt, giống như lại rơi xuống vách núi.
Chỉ thấy nàng sờ đầu, u oán nói:
– Hoa này có gai… đâm vào muội đau quá!
Mọi người đều cười, ào ào châm chọc.
Y cũng cười, cười sự u oán của nàng là do y ban tặng.
Núi giận dữ như vậy, sông giận dữ như vậy, lại có một đám người vui vẻ như vậy, tâm tình tốt như vậy, còn có nữ nhân xinh như vậy, hoa đẹp như vậy… y lại vì cô gái kia mà lật người rơi xuống dốc núi để hái đóa hoa này, tặng cho nàng.
Y vẫn không nói ra mình vẫn chưa tỉnh hồn.
Lúc y lật người rơi xuống vách núi hái hoa, thiếu chút nữa đã không tìm được nơi đặt chân mượn lực, gần như không thể vọt người, không thể nhảy lên.
Nếu thật sự như vậy, y bởi vì một đóa hoa… không, một nữ nhân… mà hủy cả đời.
Có lúc y lại nghĩ như vậy (nhất là trong năm tháng lưu vong bị người ta truy sát khắp nơi), nếu như y thật sự vì hái một đóa hoa tặng cho Tức Hồng Lệ mà mất mạng dưới vách núi, trong Nộ Giang, có phải càng thích đáng hay không? Ít nhất, các huynh đệ Liên Vân trại cũng không phải chết thảm? Mình cũng không cần nhẫn nhục sống tạm bợ, lo ngay ngáy như chó nhà có tang? Tức đại nương cũng sẽ cả đời hoài niệm y? Hoặc là vẫn luôn không quên sự ngốc nghếch của y?
Y không biết, chỉ biết lần đó y không chết được.
Y đã hái hoa, đã tặng cho nàng.
Sau đó nàng đã rời khỏi y.
Sau này y cũng có rất nhiều nữ nhân… nhưng vẫn không quên được nàng.
Y cũng rất ít rất ít tặng hoa cho nữ nhân khác.
Rất lâu rất lâu sau này, y lại gặp được nàng, đó là trong phủ đệ Hách Liên tướng quân. Y thuận đường đến thăm nàng một chút, nàng cũng thay chồng tiếp đãi y. Hai người đã uống trà, đã bàn chính sự, cũng đi dạo trong viện một lát, cho dù phía sau có vài người hầu đi theo. Không biết bởi vì gió xuân quanh quẩn thổi qua, hay là chim vàng anh ríu rít bay lượn, y chợt phát hiện hoa.
Một viện hoa tường vi, màu hồng nhạt.
Y không kiềm chế được xung động hái hoa, đang muốn cài lên cho nàng, nhưng nàng lại nói:
– Muội đã không còn cái tuổi rẽ tóc cài hoa nữa.
Nàng không cài hoa của y lên.
Y cầm đóa hoa vừa hái từ cành, đầu ngón tay chợt đau nhói, mới biết ngón tay đã bị đâm rách.
Đầu ngón tay đã ứa máu.
Thật đẹp, thật đỏ.
Lúc này y mới biết máu của mình lại đỏ như vậy, đau đến kịch liệt như vậy, giống như muốn đỏ cho người nào đó xem, giống như muốn chứng thực điều gì cho người ta biết.
Y lặng lẽ mút sạch máu trên đầu ngón tay, không để cho ai nhìn thấy y từng chảy máu, cho dù chỉ là một giọt.
Nhưng y lại thấy được một chuyện, vẫn giống như Nộ Sơn Nộ Giang năm đó.
Tại khoảnh khắc y muốn giúp nàng cài hoa lên, nàng vẫn đỏ mặt, hồng đôi má như trước.
Mộng xưa như mờ, hoa dung như cũ, thẹn thùng như trước, xinh đẹp như xưa…
Cho dù nàng từ chối hoa của y.
Y đã không quên được năm đó nhảy xuống sườn núi hái hoa để đổi lấy nụ cười tỏa sáng của nàng, dĩ nhiên cũng không quên được tình cảnh nàng từ chối hoa bị thương ngón tay.
Hiện giờ, trước mắt, cô bé này đưa hoa cho y, khuôn mặt đầy vẻ tuấn tú, trong mắt lấp lánh chờ mong:
– Công tử, mua hoa?
Thích Thiếu Thương có lẽ vì chìm đắm trong hồi ức, cho nên ngẩn ngơ, ngón tay đã chạm đến cánh hoa êm ái, nhưng nhất thời không biết nên nhận hoa hay từ chối thì tốt hơn?
Nơi này nhiều người rộn ràng như vậy, vì sao cô bé này lại cứ chọn trúng mình mời mua hoa của cô ấy? Đây là nơi trăng hoa, tuy đã vào đêm, nhưng du khách say sưa vẫn còn nhiều, người ở bên đường bày bán chào hàng tất nhiên không ít, lại có một cô gái vẫn cứ chọn y để mời mua hoa.
Trong thùng đựng nước mà cô bé cầm có rất nhiều hoa, thoạt nhìn ít nhất có đến bảy tám loại hoa khác nhau, nhưng cô chỉ đưa ra một đóa hoa tường vi này, hơn nữa còn là một đóa hoa màu hồng nhạt.
Cô ấy chọn trúng mình? Hay là chọn trúng hoa? Là mình gặp gỡ cô ấy? Hay là gặp gỡ đóa hoa này?
Tại sao phải mua hoa?
Mua rồi tặng ai?
Tại sao không mua hoa?
Không mua hoa này, hoa rơi nhà nào?
Nhớ tới trong truyền thuyết võ lâm, tại thành Trường An, đồ đệ yêu của đại hiệp Tiêu Thu Thủy là Bạch Y Phương Chấn Mi suýt chút nữa đã bị một cô gái bán hoa hạ độc, Thích Thiếu Thương không nhịn được bật cười vì mình nghi thần nghi quỷ.
(Cô bé này là cao thủ?)
(Cô ấy có mục đích khác?)
(Cô ấy muốn ám toán ta?)
Nghĩ đến chuyện khác, y lại khôi phục bản tính tiêu sái, cuối cùng nhận lấy hoa, đặc biệt dùng mũi ngửi một cái, ngửi được loại hương vị ưu ưu, u u, sầu sầu, nhớ tới người do hương vị kia tạo thành, bất giác trong lòng đau nhói.
– Tại sao phải mua hoa?
Y đột nhiên hỏi câu này.
Lần này đến phiên cô gái nhỏ kia ngẩn ngơ.
Dường như trước giờ cô chưa từng nghĩ sẽ có người hỏi một câu như vậy, mua hoa còn cần lý do sao?
Có điều cô là một cô gái thông minh, cho nên cô nói:
– Bởi vì công tử cần một đóa hoa.
Thích Thiếu Thương cười, rất ôn hòa.
– Tại sao ta lại cần hoa?
Cô gái cũng cười, cười rất tuấn tú.
Có lẽ bởi vì cô cắt tóc ngắn, cho nên càng giống như một nam hài xinh đẹp.
Một cô gái khi cười lên lại giống như một nam tử xinh đẹp, vẻ đẹp này đã vượt qua giới tính, đặc biệt khiến người ta động lòng thương yêu.
– Bởi vì chỉ có hoa mới làm nổi bật con người của công tử.
Cô gái nhỏ trả lời như vậy.
Sau đó cười, nụ cười chất phác thật thà.
Tóc của cô sợi ngắn, cười lên rất réo rắt.
Thích Thiếu Thương vốn lòng dạ sắt đá cũng trở nên nhu hòa, y cảm thấy cô bé trước mắt này cũng giống như thiếu nữ mà y quen biết trước kia.
Đáng tiếc y đã không còn trẻ tuổi, ít nhất tâm cảnh đã già.
– Vì sao nên chọn đóa hoa này?
– Bởi vì chỉ có đóa hoa này mới phù hợp với vẻ tiêu sái của công tử.
Cô gái đối đáp trôi chảy. Dòng nước vô tâm, lại tự có thiên cơ.
Vì vậy Thích Thiếu Thương đã mua đóa hoa này.
Y hỏi giá.
Cô bé giơ một ngón tay lên, ý là muốn một văn tiền.
Đương nhiên, đó là một cái giá rất đắt, quả thật ép giá tận cùng.
Cô dám ra giá như vậy, là vì nhìn ra Thích Thiếu Thương là một người tiếc hoa.
Có điều cô nói giá rồi, lại hối hận mình đã ra giá quá cao.
Không nên chọc giận, dọa cho khách chạy mới phải!
Cho nên, khi Thích Thiếu Thương tiện tay nhét cho cô một thỏi bạc, sau đó cầm hoa đi mất, cô cầm bạc, vẫn cầm nó từ lạnh đến ấm đến nóng, thật lâu không nói nên lời, không chớp mắt, không thở một hơi, lúm đồng tiền xinh đẹp tinh ranh, giống như hoa trong thùng và trong đêm tối, đan dệt ra nghi hoặc mỹ lệ, mỹ lệ nghi hoặc.
Thích Thiếu Thương lại cầm hoa bước đi.
Y không thể vì nàng mà cả đời không mua hoa, không hái hoa, không thích hoa.
Y quyết định phải tìm người để tặng đóa hoa này .
Y quyết tâm phải tặng hoa cho người mình yêu thích.
Y đã tìm được người này.
Y đã không thể chờ đợi.
Nhìn thấy hoa, càng cảm giác được mùa xuân đã đến gần.
Mặc dù là mùa xuân đến trễ, nhưng vẫn là mùa xuân như trước.
Y quyết tâm phải thử một lần.
Tặng hoa.