Đọc truyện Quan Lộ Thương Đồ – Chương 1378: Băng từ từ tan chảy
” Xét thấy chủ tịch, bí thư đảng ủy điện tử Hoa Hạ là Cát Kiến Đức có vấn đề về sức khỏe… Tập đoàn điện tử Hoa Hạ qua nghiên cứu thận trọng, đưa ra quyết định điều chỉnh nhân sự, nguyên phó bộ trưởng bộ thông tin Dịch Vân Phi nhậm chức chủ tịch kiêm bí thư tỉnh ủy, nguyên giám đốc Liên Tín Tiêu Thụy Dân đảm nhận chức tổng giám đốc, nguyên giám đốc Liên Tín Tôn Chí Cương, nguyên giám đốc Đông Hưng Liêu Hồng Lôi thăng chức phó tổng giám đốc… Tân tổng giám đốc Tiêu Thụy Dân trên buổi lễ nhậm chức tuyên bố tiến hành cải tổ mạnh mẽ nội bộ tập đoàn, chỉnh hợp tối ưu hóa tài nguyên, đồng thời tăng cường đầu tư vào nguyên cứu…
– Cháu có ý kiến gì về việc này? Xem xong tin tức, Giang Mẫn Chi ngẩng đầu nhìn Tiết Minh Lâu đứng bên cạnh.
– Từ thành tích của điện tử Hoa Hạ hai năm qua mà xét, tổ hợp nhân sự thế này là điều mọi người đều mong muốn, có lợi nhất cho sự phát triển của điện tử Hoa Hạ. Từ khuôn mặt Giang Mân Chi không nhìn ra chút tính khuynh hướng nào, Tiết Minh Lâu cẩn thận trình bày ý kiến: – Chỉ là nếu như biến động nhân sự này sớm nằm trong dự liệu của kẻ đó thì thật khó hiểu, chẳng lẽ y không sợ nuôi hổ gây họa?
– Biến bản thân thành anh hùng dạy hổ, nuôi nhiều hổ hơn nữa cũng không sợ thành họa. Tân Nguyên đã thành đảm bảo lớn nhất cho năng lực sản xuất không đủ của bản thân, Cao Khoa KV và Liên Tín thành khách hàng linh kiện lớn nhất của Cẩm Hồ. Chỉ là điện tử Hoa Hạ sau khi cải cách…
Mặc dù Giang Mẫn Chi chưa nói hết câu, nhưng Tiết Minh Lâu vẫn hiểu được ý chưa nói đó…
Bất kể Tân Nguyên, Cao Khoa KV hay Liên Tín, trong mắt người ngoài đều là xí nghiệp lớn phát triển nhanh thực lực mạnh, nhưng đem so với Cẩm Hồ thì căn bản không cùng một cấp bậc, nhưng Hoa Hạ sau khi chỉnh đốn sẽ hoàn toàn khác. Có Tiêu Thụy Dân, Tôn Chí Cương và Liêu Hồng Lôi đảm nhận chức vụ cao tầng tập đoàn, sẽ thay đổi cục diện tam cường cát cứ trong nội bộ Hoa Hạ, thêm vào một loạt cải cách, cái hàng không mẫu hạm siêu cấp có tổng tài sản trên 30 tỷ này sẽ ra khơi với tư thế hoàn toàn mới, cùng bối cảnh quốc xĩ, nó sẽ được đãi ngộ đặc thù, tiến hành so sánh với Cẩm Hồ ở sản nghiệp tương quan không ở thế yếu rõ ràng. Huống hồ Cẩm Hồ còn cấp quyền nghiên cứu kỹ thuật mới của mình cho Hoa Hạ.
Giang Mẫn Chi hiển nhiên ý thức được điều này, nhìn từ góc độ ấy, một loạt hành động nhắm vào Cát Kiến Đức của Cẩm Hồ lại giống như mua dây buộc mình, tạo nên một đối thủ cạnh tranh cường đại.
” Chẳng lẽ suy nghĩ trước kia của mình đã sao, mục đích của y không phải là nhắm vào một ai đó.. Chẳng lẽ y có lòng dạ và khí phách lớn như thế?… Hay y có mục đích khác?” Những lời này chỉ hiện lên trong đầu Giang Mẫn Chi, nhưng ông ta không nói ra miệng.
Tiết Minh Lâu thu thập tài liệu về Cẩm Hồ một thời gian dài, có thể nói hắn là một trong người ngoài hiểu nhất về Cẩm Hồ và Trương Khác, nhưng một vài điều là thư ký thì hắn phải giấu trong lòng, trước khi Giang Mẫn Chi tỏ thái độ, hắn không có lập trường bày tỏ thái độ của mình.
Nhìn thấy mặt Giang Mẫn Chi biến đổi liên tục, tựa hồ đang suy đoán dụng tâm của Cẩm Hồ, Tiết Minh Lâu biết một vài quan điểm không phải ngay tức thì có thể thay đổi được, nhất là người có tính cách mạnh mẽ, lại luôn có thành kiến với tư bản dân doanh như Giang Mẫn Chi. Là cấp dưới, Tiết Minh Lâu chỉ thầm hi vòng hai bên có thể hiểu nhau hơn, giống như tỉnh trưởng Lý Viễn Hồ năm xưa, chứ không muốn hai bên phát sinh xung đột, xảy ra cục diện lương bại câu thương, khiến toàn bộ nền kinh tế Đông Hải bị ảnh hưởng.
– Cái hạng mục cơ sở sản xuất LCD của Cẩm Hồ đề xuất được một thời gian rồi, đã có tin tức mới nhất chưa? Giang Mẫn Chi không muốn nói chuyện trước nữa, thay đổi chủ đề.
– Cháu có nghe ngóng được từ chỗ tỉnh trưởng Lục, nội bộ Cẩm Hồ hình như còn chưa có quyết định cuối cùng, tài chính khởi động hạng mục cũng đang trong quá trình huy động, có điều lần này Trung Dã và một số tư bản hải ngoại hình như có ý đầu tư vào sản nghiệp quặng sắt của Cẩm Hồ ở Perth, phương diện tài chính khả năng sẽ giải quyết trong thời gian gần. Tiết Minh Lâu biết từ sau khi Cẩm Hồ công bố kế hoạch đầu tư lớn đó, bề ngoài Giang Mẫn Chi không hỏi tới, nhưng hết sức chú ý, thậm chí lấy chuyện này gián tiếp nhắc nhở Đổng Giản Niên tân bí thư thành ủy Kiến Nghiệp.
Một hạng mục đầu tư hơn 1 tỷ USD, nhìn khắp toàn quốc đủ khiến cho bất kỷ tỉnh nào cũng thèm chảy nước dãi, Giang Mẫn Chi là tỉnh trưởng, có thể không bận tâm cuối cùng hạng mục này đặt ở Hải Châu, Kiến Nghiệp hay Huệ Sơn, nhưng phải đề phòng hai tỉnh láng giềng Giang Nam, Chiết Đông phân chia miếng thịt béo bở này.
– Hạng mục này với tỉnh Đông Hải là tối quan trọng, thêm vào hạng mục bột giấy của Cẩm Hồ ở Hải Châu, có thể đảm bảo cho tỉnh Đông Hải năm nay phát triển hơn năm 2000. Giang Mẫn Chi cân nhắc trong lòng, hạ quyết tâm nói: – Hạng mục này giao cho phó tỉnh trưởng Lục, cháu ghi lại đi, thêm náo vào nội dung cuộc họp chính phủ lần sau.
Nghe thấy quyết định này, Tiết Minh Lâu thầm thở phào, sau khi Lưu Văn Đào lên làm phó tỉnh trưởng, chính phủ tỉnh điều chỉnh công tác, đem mảng công tác có liên quan tới hợp tác với Cẩm Hồ chuyển giao cho Lưu Văn Đào, hiện chuyển lại hạng mục này cho Lục Văn Phu phụ trách, hẳn chuyện của điện tử Hoa Hạ khiến cái nhìn của ông ta về Cẩm Hồ thay đổi.
Băng giá phải tan từ từ, đây là xu thế tốt rồi, Tiết Minh Lâu lạc quan nghĩ.
~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Sáng hôm sau Lưu Văn Đào tới văn phòng Giang Mẫn Chi báo cáo chuyện Hương Tuyết Hải lên TTCK, Giang Mẫn Chi nghe xong, lại xem báo cáo, nói: – Ái Đạt vẫn còn chưa nói lập cơ sử sản xuất LCD ở đâu. Hoàng Khắc Quần đã nói với ông ta Trương Khác ra nước ngoài khoảng hai tuần mới về.
Giang Mẫn Chi biết một trong hai cự đầu của Ái Đạt là Trần Tín Sinh qua năm mới liền tới Thượng Hải, tuy danh nghĩa là mua nhà máy, nhưng ông ta không tin chính phủ Thượng Hải không động lòng với hạng mục lớn như thế, gần đây Tô Tân Đông không chỉ tới Trùng Khánh mà còn qua Thâm Quyến, làm ông ta cảm thấy không yên tâm chút nào.
Giang Mẫn Chi ngẩng đầu nhìn Lưu Văn Đào, chuyện hắn không cẩn thận làm kinh động tới Kim Quốc Hải tất nhiên khiến ông ta bất mãn, có lẽ Cát Kiến Đức vì hành động đó mà gặp phải đòn phản kích dữ dội của Trương Khác, nhưng phân do hắn làm dây ra ngoài thì Giang Mẫn Chi vẫn phải ra tay dọn dẹp. Nếu không hạng mục đầu tư cả chục tỷ của một xí nghiệp tỉnh Đông Hải cuối cùng phải làm ở tỉnh khác, ông ta sẽ biến thành trò cười, một chút lợi thế thu được tự việc xử lý Hoành Tín hệ cũng sẽ biến mất.
Giang Mẫn Chi nhìn Lưu Văn Đào, cảnh cáo hắn một câu: – Trương Khác đã tới TW nói rõ nguồn gốc tài chính, anh đừng tra tiếp nữa, sau này làm việc cẩn thận hơn một chút.
Lưu Văn Đào cả kinh, hắn cũng không ngờ Trương Khác sớm đưa ra phản ứng như thế, suy nghĩ kỹ lại liền phát hiện ra sơ hở ở đâu, nhìn vẻ mặt Giang Mẫn Chi lạnh tanh, càng thêm thấp thỏm: – Là do tôi công tác không tốt, tôi xin kiểm điểm, vậy sau này quan hệ với phía Cẩm Hồ…
Giang Mẫn Chi cười khổ, tổng giá trị sản nghiệp của Cẩm Hồ ở Đông Hải năm qua đạt 100 tỷ tệ, thêm vào các xí nghiệp phụ trợ cho Cẩm Hồ và xí nghiệp được Cẩm Hồ nâng đỡ, có thể nói Cẩm Hồ đã chiếm được ba phần thiên hạ Đông Hải, bản thân ông ta chỉ chiếm được chút chủ động thôi, Lưu Văn Đào thì làm được gì? – Mọi chuyện hãy để như cũ.
Lưu Văn Đào lòng trầm xuống, biết như cũ không phải là như mấy tháng trước, mà là như hai năm ông ta ở Hải Châu, thầm than chẳng bằng ở lại Hải Châu cho xong, danh nghĩa còn là người đứng đầu, công lao của Cẩm Hồ còn chia được ít nhiều, giờ vừa làm chó cho người ta, lại còn mang tiếng xấu…
***
Tình hình là như người ta hay nói, kế hoạch đặt ra là để vỡ… kiểu chắc phải mất một tuần nữa mới hoàn thành truyện được