Đọc truyện Quan Lộ Thương Đồ – Chương 13: Bí mật chưa ai biết
Trương Khác không dám nói thật với Cố Kiến Bình, sợ bà ta không chịu nổi.
– À, thư ký Diệp vừa mới mang một số văn kiện của bác Đường cháu đi rồi.
Cố Kiến Bình giờ mới nhớ ra.
Trương Khác chỉ có thể hỏi:
– Hắn lấy đi những thứ gì?
– Toàn là những thứ bác Đường cháu ở nhà tiện tay ghi lại, cùng nhật ký công tác, lấy đi ba quyển bút ký và một chồng ghi chép.
Cố Kiến Bình khẩn trương hỏi:
– Những thứ đó có quan trọng không?
– Ba cháu cũng bảo cháu tới lấy những thứ đó, xem bác Đường khi làm việc đắc tội với ai, có lẽ tìm được ai hại bác ấy. Chẳng phải quan trọng lắm, nếu bị thư ký Diệp lấy đi rồi, chắc không đòi lại được nữa. Dì Cố, bác Đường không để thứ gì khác ở nhà sao?
– Công tác của bác Đường cháu thì dì không để ý, hay là cháu vào thư phòng của bác ấy xem có thể tìm được thứ gì không?
Nhà Đường Học Khiêm thì y tới không ít, nhưng chưa bao giờ vào thư phòng, dù cha y cũng phải được mời mời có thể vào. Trên tường treo hai giá sách, cái bên trái toàn là các loại sách vở, bên phải là sách cổ và đồ gốm.
Đường Học Khiêm có sở thích sưu tầm sách cổ và đồ gốm, có cái là ông ta tự mua, cũng có không ít cái do bàn bè cấp dưới tặng, may mà không phải thứ quý giá mấy.
Giá sách bên có dấu vết lục lọi, bên phải thì ngay ngắn, hẳn Diệp Tân Minh cho rằng thứ hắn cần tìm không có ở đó, Trương Khác đi tới gần, nhìn lần lượt từng món đồ gốm và sách cổ, ngón tay lướt qua từng quyển sách, lấy ra một cuốn sách ở góc ít ai để ý nhất. Nó có bìa màu vàng, gáy sách đỡ sởn, để chung với sách cổ, không nhìn kỹ không nhận ra.
Trang đầu có chữ “Tằng Kiến Hoa” viết bằng mực xanh, nét bút rất đậm, dưới tên còn có ngày tháng “03, 91”, trong ấn tượng của Trương Khác không có cái tên này, liền lật vài trang nữa, đó là một số ghi chép tài vụ, rất vụn vặt, chắc là nhật ký công tác cá nhân của Tằng Kiến Hoa, Trương Khác xem nhanh một lượt, trên đó không có chữ số gì mẫn cảm.
Trương Khác biết nhiều việc bất hợp pháp đều dùng từ ngữ mập mờ thay thế, chỉ cần bản thân xem có thể hiểu là được, cuốn sổ ghi chép này phải mang về nghiên cứu tỉ mỉ. Tìm kiếm thêm cũng không thấy có được thứ gì có tác dụng.
– Dì Cố, bác Đường nhất định không sao đâu, ba cháu cần thu thập chứng cứ khi người khác không để ý, dì đừng nói với người khác là ba cháu đang điều tra việc này, dù sao hiện giờ vẫn chưa biết ai hãm hại bác Đường.
Miệng nói, nhưng mắt Trương Khác nhìn Đường Thanh, tuy cô gầy đi rất nhiều, nhưng vẫn rất đẹp, không chỉ có vẻ thanh tú của thiếu nữ, còn có quyến rũ của phụ nữ.
Nghe Trương Khác phân tích tới lúc này, Đường Thanh lần nữa tin tưởng vào cha mình, trên mặt dần dần có chút huyết sắc, đôi mắt mỹ lệ cũng đang nhìn Trương Khác chăm chú.
Trương Khác muốn nói chuyện với cô, vì tổ kiểm tra sắp tăng cường lực độ điều tra, bao gồm việc mời Cố Kiến Bình tới hỏi han, lục soát chỗ ở của Đường Học Khiêm, áp lực tâm lý của Đường Thanh sẽ rất lớn. Nhưng Cố Kiến Bình ở bên, không tiện nói lời an ủi, khi ra cửa chỉ khẽ bóp tay cô một cái, hi vọng cô chịu đựng được ngày khó khăn tiếp đó.
– Tìm được thứ gì hữu dụng không?
Trương Tri Phi nóng ruột hỏi:
– Sao vào đó lâu thế?
Trương Khắc cười khổ nghĩ:” Phải an ủi vợ con Đường Học Khiêm, chú tưởng là dễ lắm à?” Liền đem sổ ghi chép kia ra:
– Diệp Tân Minh tới sớm hơn chúng ta, thứ chúng ta muốn tìm hắn đã lấy đi trước rồi, chỉ còn lại thứ này, có thể còn quan trọng hơn chúng ta suy nghĩ ban đầu.
Đèn của xe không dám bật, Trương Tri Phi dựa vào đèn đường mù mờ xem, lật vài trang nói:
– Thứ vô dụng.
– Chú biết Tằng Kiến Hoa là ai à?
Trương Tri Phi lắc đầu:
– Không biết.
– Ngay cả người ta chú cũng không biết, sao phán định nó vô dụng.
Trương Khác lấy lại cuốn sổ:
– Rất nhiều thứ viết chỉ để cho bản thân xem, người khác mà hiểu được sẽ hỏng bét hết.
– Chẳng hiểu cháu lấy đâu ra mấy suy nghĩ đó.
Trương Tri Phi nhìn cháu mình như nhìn quái vật:
– Căn bản không giống tư duy của đứa bé bình thường.
Trương Khác cười, chui vào ghế sau, bật đèn trần, Trương Tri Phi lái xe khỏi tiểu khu, y thì lật xem từng trang sách một. Lật tới chừng trang thứ mười, cảm giác ngón tay chạm vào giấy không bằng phẳng, cúi đầu xem kỹ, thấy ở đó không có chữ, giơ lên trên đầu thấy có vết hằn, có dấu vết từng viết qua, ánh sáng trong xe không đủ mạnh để nhìn ra.
– Phát hiện ra gì thế?
Trương Tri Phi nhìn thấy hành động kỳ quái của cháu qua kính chiếu hậu.
– Một số chỗ dùng bút chì viết, sau đó lại tẩy đi, nhưng lưu lại vết, có điều tối quá, cháu nhìn không rõ.
– Thật à?
Trương Tri Phi dừng lại bên đường, cầm lấy quyển sổ, ghé vào gần đèn xem:
– Đúng thế thật, thằng nhóc giỏi đấy, chúng ta mau trở về, xem xem bên trên viết gì.
Trở về nhà ở huyện Đông Xã thì đã gần nửa đêm, đi vào linh đường đặt dưới nhà Trương Tri Vi, xung quanh treo đầy cờ vẽ hình thần thánh, bà nội đang cùng mấy cụ bà trong thôn ngồi trên bồ đoàn tán gẫu, Trương Tri Vi cùng ba người gác đêm đánh bài ở phòng bên, không thấy Trương Tri Hành.
– Ba cháu đâu ạ?
Trương Khác hỏi Trương Tri Vi.
– Ba mày là cán bộ thành phố, làm sao chơi được thứ bài nhà quê bọn tao, tao bảo ba mày về phòng ngủ trước rồi, hơn nữa cũng chẳng cần ba mày gác đêm.
Trương Khác giận tới tìm mặt, lòng nghĩ:” Vài ngày nữa Đường Học Khiêm không sao, tôi xem thái độ ông thế nào?”
– Anh, anh quá đáng rồi đấy.
Trương Tri Phi rất tức giận, cũng chẳng phải phải nói ông ta thế nào.
Trương Khác theo chú vào nhà, lầu hai, lầu ba đều sáng đèn, thấy cha và cô em họ Trương Mân đang ngồi xem video. Năm 94 đầu VCD mới xuất hiện, do nguồn đĩa thiếu thốn, người trong nước còn chưa nhìn ra tiền đồ của nó.
– Có thu hoạch gì không?
Trương Tri Hành quay đầu sang hỏi, nhìn thấy Trương Khác xách một cái túi nylon.
– Còn tưởng anh đang đánh bài, cho nên không gọi điện thoại cho anh.
Trương Tri Phi quay sang nói với con gái:
– Tiểu Mân, mau lấy bút chì ra đây.
– Nghỉ hè tới nửa tháng rồi, ai còn tìm được bút chì ở đâu chứ ạ?
Trương Mân làu bàu, thấy cha trừng mắt nhìn, liền ngoan ngoãn đi tìm bút chì. Trên đường đi, Trương Khác đã tìm ra tất cả những chỗ có vết tích viết qua, tổng cộng có hai mươi chỗ, dùng bút chì tô lên, từng chữ liền hiện ra rõ ràng.
“Khương lấy 9 vạn…”
“Khương lấy 11 vạn..”
“Khương lấy 30 vạn…”
…..
“Khương lấy 6 vạn…”
Trương Khác mau chóng tỉnh toán tổng cộng là 470 vạn tệ, ôi mẹ ơi, thập niên 90 thủ đoạn tham ô đúng là quá thô tục, quá trắng trợn, không biết dùng cách mua cao bán thấp rửa sạch tiền đút vào túi, may mà có Đinh Hướng Sơn bên trên, nếu không chẳng cần quyển sách này, chỉ cần kiên trì tra tiếp cũng có thể tra được tới Khương Minh Thành.
Ba khoản cuối cùng cộng lại là 27 vạn, tương ứng với số tiền Khương Minh Thành gửi vào tài khoản của Hứa Tư, thời gian lần lượt là tháng 11 năm 93, tháng 2 năm 94, tháng 6 năm 94. Lúc này Hứa Tư và Khương Minh Thành chưa chủ động “khai nhận” với tổ kiểm tra tỉnh, từ thời gian mà đoán, chắc là hai ngày sau. Cho nên Trương Khác giữ kín chuyện này trong lòng, không thể nói ra.
– “Khương” này có phải là Khương Minh Thành không?
Trương Tri Phi chỉ vào tờ giấy hỏi cha, cha thì cầm điện thoại lên gọi về nhà:
– Tiểu Trân, em có ấn tượng gì về người tên là Tằng Kiến Hoa không, tập đoàn Tân Phong có người này không?
Có một khoảng thời gian, cục khiếu nại suốt ngày nhận được thư tố cáo cao tầng quản lý tập đoàn Tân Phong, mặc dù mấy lần phái người tới kiểm tra không có kết quả, nhưng mẹ làm việc ở cục khiếu nại nên có ấn tượng với tên tuổi nhân viên tập đoàn Tân Phong, một lúc sau cha đặt điện thoại xuống nói:
– Họ Tằng này là trưởng phòng tài vụ của tập đoàn Tân Phong, còn Khương chắc là Khương Minh Thành, xem ra hắn lấy từ tài khoản hơn 400 vạn nhưng lại không ghi chép mục đích sử dụng…