Đọc truyện Quấn Lấy Không Buông – Chương 45
Tinh Nhan bật cười, gắp thức ăn đưa vào miệng.
Nếu đã ký khế ước thì nàng sẽ tin tưởng hắn. Dùng người thì không nên nghi ngờ. Nàng sẽ làm theo lòng mình mà không còn bất cứ trói buộc nào.
“Không tệ lắm, đại hòa thượng, ngươi nếm thử đi.” Nàng chớp mắt, gắp một miếng bỏ vào chén của hắn.
“…Ừ.” Giới Sân cúi đầu nhìn một lát, bỗng nhiên nở nụ cười, đôi mắt chứa đầy sự dịu dàng.
Hắn nhai chầm chậm từng chút một giống như đang ăn sơn hào hải vị.
Giới Sân nói không sai, rất ngọt, rất ngọt.
“Cửu Trọng Tháp sắp xuất hiện rồi, không biết lần này ai sẽ đứng đầu đây?”
“Lần trước là đại sư huynh của Lăng Thiên Môn, nghe bảo được kế thừa bộ công pháp trong đó. Sau khi đi ra thì hắn ta từ Kim Đan trung kỳ nâng cấp lên Nguyên Anh, bây giờ là nhất phong chi chủ…”
“Lần này ta thấy có thể là Bạch tiên tử, Bạch tiên tử mới hơn 200 tuổi nhưng đã đạt được Kim Đan đỉnh phong, thiên phú vượt trội khỏi cần nói…”
“Ây, không phải mới đạt trung kỳ thôi sao?”
“Hứ, tin tức của ngươi chậm quá đấy, vài ngày trước bên Trung Hải đã truyền đến tin có người thấy lúc nàng đấu với thiếu chủ Nguyệt ma cung đã lên cấp rồi…”
Người bên cạnh cứ thao thao bất tuyệt.
Tinh Nhan nghiêng tai lắng nghe, ngược lại nghe ra rất nhiều chuyện không hề có trong trí nhớ. Ví dụ như, nam nữ chính hình như đã trở mặt. Nàng nghĩ nghĩ rồi hỏi.
“Giới Sân, ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”
“Gần 300 rồi.”
Vừa nói xong thì người bên cạnh nhắc đến Giới Sân.
“Nói đến Giới Sân đại sư của Phạm Thiên Cung thì tu vi cao hơn chút, Giới Sân đại sư chưa đến 300 tuổi, theo lý thuyết thì có thể tham gia tuyển chọn Cửu Trọng Tháp rồi. Nhưng ta thấy Giới Sân đại sư sẽ không tham gia đâu.”
“Ngươi nói thế là sai rồi, Giới Sân đại sư là Phật tu, mà Phật tu thì…”
“Phật tu thì thế nào? Phật tu không thể…”
Mấy người bọn họ nổi lên tranh chấp, còn tranh chấp chuyện gì thì Tinh Nhan không nghe nữa.
Cửu Trọng Tháp, đúng như tên gọi của nó. Tháp có chín tầng, nghe nói là bảo tháp của một vị thần tiên nào đó, thu nhận tất cả công pháp của Thiên Địa Huyền Hoàng, lấy ra một bộ bất kỳ thôi cũng đều là trân bảo.
Cứ 300 năm sẽ xuất hiện một lần, người đứng đầu sẽ có thể tiến vào công pháp trường hà, xuất ra khí tức của bản thân để tìm công pháp phù hợp với mình. Nhưng chuyện này cũng tùy thuộc vào vận mệnh.
Ngoài cái đó ra còn có một viên thánh quả.
Thánh quả vô cùng thần bí lại ẩn chứa năng lượng khổng lồ, có thể hấp thu được bao nhiêu thì tùy vào năng lực của bản thân.
Thực tế, Cửu Trọng Tháp này được chuẩn bị cho nam nữ chủ.
Lúc nam nữ chính lên được tầng cao nhất thì gặp một khảo nghiệm chính là để bọn họ tự chém giết lẫn nhau. Nhưng lúc đó người ta tâm đầu ý hợp nên tự chỉa mũi kiếm vào mình. Linh tháp quá ngây thơ, khi gặp tình huống này, đã phán hai người cùng đứng đầu.
Nữ chính lấy được Thiên giai công pháp là “Kiếp”, luyện ra huyền lôi, khắc tinh của ma đạo. nam chính lấy được “Phong Thiên” có thể phong ấn bất cứ vật gì, bao gồm cả Chân ma.
Nguyên chủ bị lộ ra chuyện mình là chân ma chi thực chính là tại Cửu Trọng Tháp.
**
Hai năm sau.
Sân đấu võ của Tinh Ma cung.
“Xem chừng Tinh Nhan thiếu chủ đã hạ quyết tâm làm rùa đen rụt đầu rồi sao?” Một người đàn ông vẻ ngoài âm nhu cười nhạo.
Đối diện hắn có hai người đàn ông tạo thành hình tam giác.
Cửu Trọng Tháp không phải ai cũng có thể tham gia, một lần 49 người, ma đạo chiếm phần lớn. Lần trước thì số lượng ma đạo tham gia không kém là bao, đạo tu 25 người, ma tu 24 người.
Số lượng tham gia quá đông, muốn chừa lại vài chỗ cho tán tu cũng không đủ 20, hai cung bốn điện mười hai môn, một cung không quá 2 chỗ.
Thiếu chủ Tinh Ma cung lại có bốn cái, đương nhiên là phải cướp rồi.
Nhưng Tinh Nhan cũng không sốt ruột, đến cận ngày mà vẫn không thấy bóng dáng.
Người đàn ông lạnh lẽo vung kiếm lên, bọn họ đấu với nhau trước cũng chả sao cả.
Kiếm ảnh hóa thành hàng ngàn ảo ảnh trên không trung, sương mù màu đen dần xuất hiện, kiếm ảnh ẩn núp trong bóng tối hướng thẳng về phía thích khách, ngăn lại tất cả đường trốn của hắn ta.
Người đàn ông âm nhu và hắn đều là thiếu chủ, đương nhiên không phải là người hiền lành gì cho cam. Chiêu hồn phiên trong tay vung lên, đầu lâu bay khắp bốn phương tám hướng.
Người đàn ông cao to không để ý lùi về sau một bước.
…
Bên ngoài cửa.
hai người mặc áo đen đứng trước cửa canh gác nghiêm túc, thấy có người bước tới thì quay người lại.
“Thiếu chủ.”
Tinh Nhan ừ đáp lời rồi phi thân rời đi.
Nàng trở về một mình mà không đi cùng với Giới Sân.
Ma tu cũng có địa bàn của mình. Nếu ma tu ở thành trì của đạo tu mà bị bại lộ sẽ mất mạng, thì Phật tu nếu ở địa bàn ma tu mà bị lộ cũng sẽ như thế.
Hơn nữa nàng đã hỏi Giới Sân có muốn tham gia hay không, sau khi nhận được câu trả lời liền tách ra. Thế lực lớn thì số lượng dự thi có hạn, nhưng tán tu muốn có vé dự thi lại càng thêm khó khăn.
Nàng định quay về sớm một chút, nhưng Giới Sân nói nàng thiếu kinh nghiệm đối chiến, luyện thêm hai năm nữa sẽ tốt hơn.
Tinh Nhan đồng ý ngay. Danh tiếng Giới Sân vang dội gần xa đương nhiên phải có tài năng, đúng là nàng đã tìm đúng người để luyện rồi.
Thế là luyện tập suốt hai năm, đến hôm nay mới quay về.
…
Tinh Nhan không vội đi đăng kí tham gia thi đấu, nàng trước tiên phải tìm nguyên liệu.
Là ma tu có thế lực hùng hậu, tình hình của Tinh Ma cung vô cùng vững chắc. Những dược liệu nàng cần đương nhiên phải có.
Lần chuyển thứ hai của Phượng Niết cần 9 loại dược liệu, nàng đã tìm được 4 loại, cỏ tinh Dung Nham, Thiên Tâm hoa ngàn năm, Tình quả và cả Ngân Âm cỏ Giới Sân đã tìm được trong 2 năm nay.
Còn thiếu năm loại nữa, là Bích Sa Qủa, Ninh An hoa, Thiên Chi thủy, Hỏa Diễm và Hắc Linh Tê.
“Thiếu chủ cần gì?” Một giọng nói già nua vang lên vô cùng cung kính.
“Vài dược liệu quý.”
Ông lão đưa một cái thẻ ngọc, Tinh Nhan dùng thần thức quét qua một lần, 5 loại dược liệu thì Tinh Ma Cung chỉ còn thiếu mỗi sừng Hắc Linh Tê là không tìm được.
Nàng không hề thất vọng.
Ở đây, linh tê là một con tê giác một sừng màu trắng, là hóa thân của sự thuần khiết. Linh tê rất quý hiếm, sừng linh tê hầu như đã bị tuyệt tích huống chi là Hắc linh tê.
Tinh Nhan thử tra điểm tài nguyên, nàng bỗng nhiên nhíu mày, mấy loại này đều rất trân quý, điểm tài nguyên không đủ để dùng.
Miễn cưỡng đổi ba loại, Tinh Nhan quay về động phủ của mình. Vừa về đến liền có thuộc hạ quỳ xuống đưa thiếp mời qua.
Nói là thiếp mời, nhưng thực ra lại giống thư gây hấn hơn.
Tinh Nhan xem một hồi rồi nở nụ cười, sau đó đứng dậy đi về sân đấu võ.
…
Trên sân đấu, hai người đàn ông đã đến hồi kết.
Người đàn ông lạnh lẽo đứng trên đài, người đàn ông âm nhu che ngực đứng dậy, “Xem ra ta phải chờ rùa đen rút đầu rồi.”
Chỉ cần thắng hai vòng là được.
Ngay lúc này, bỗng nhiên có một luồng sức mạnh đánh tới, kèm theo một tiếng xì khẽ, “Không ai dạy ngươi cách ăn nói sao?”
Một người mặc váy đen thướt tha bước đến.