Đọc truyện Quấn Lấy Không Buông – Chương 34
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, phật ấn màu vàng kèm theo tiếng niệm kinh bỗng nhiên xuất hiện trong làn sương mù.
Làn sương đỏ như gặp phải thiên địch, từ phía trên phát ra âm thanh rồi dần dần tan biến, dáng vẻ ban đầu của pháp bảo hiện ra, không thể tiến lên phía trước.
“A di đà phật.”
Tinh Nhan quay đầu lại thì nhìn thấy một vị hoà thượng tuấn tú, hắn mặc áo cà sa, hai tay chắp thành chữ thập, khóe miệng mỉm cười niệm một câu kinh Phật.
Toàn thân vị hòa thượng như phát ra kim quang, hắn yên lặng, giọng nói dịu dàng mang theo lòng khoan dung bình đẳng chúng sinh.
“Thí chủ hữu lễ.”
Trong bí cảnh có rất nhiều vùng tựa như tiên cảnh, ví dụ như nơi đây. Nhưng lúc này, người vừa mới đến mang lại một cảm giác, tất cả những cảnh sắc phía sau hắn bỗng chốc trở thành hư vô.
Là Giới Sân của Phạm Thiên cung.
Phật tu luôn khắc chế ma tu, hơn nữa người vừa xuất hiện lại là vị hòa thượng này, Tinh Nhan hiểu rõ tình huống nên lập tức thu pháp bảo lại.
Phật tu luôn được luân hồi chuyển thế, nghe nói vị Giới Sân này đã luân hồi rất nhiều kiếp, là cao tăng công đức viên mãn.
Là thật hay giả thì không ai biết, nhưng Giới Sân từ nhỏ đã có lòng theo phật, tu vi đã hơn 200 năm đã đạt thành Nguyên Anh, chuyện này là thật. Ngay cả thân thể chân ma của nguyên chủ hấp thu ma khí mọi lúc mọi nơi nhưng vẫn chưa đạt được Nguyên Anh*.
*Tu tiên được chia thành cấp bậc: Luyện khí
Nguyên Anh có 4 cấp độ: Sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, điên phong (đỉnh phong)
Vào cấp bậc này mới coi như chạm tới cánh cửa trường sinh bất lão. Dấu hiệu là kim đan nứt ra hóa thành một nguyên anh – bản chibi của bản tôn, có thể giúp bản tôn không ngừng tu luyện, nếu bản tôn ngủm, nguyên anh có thể bỏ xác chạy trốn tìm xác mới chui vào luyện lại từ đầu, là một loại trường sinh khá tà ác bị liệt vào tà ma ngoại đạo. Tuổi thọ hơn 2000, được tôn xưng chân quân hoặc lão tổ. (Cre: vnkings.com)
“Không ngờ sư phụ Giới Sân lại quen biết với thiếu chủ Nguyệt Ma cung đó.”
Tinh Nhan cong khóe mắt, chậm rãi nuốt nước miếng rồi khẽ cười.
Nàng lại lặng lẽ xuống tay.
Tuy ma và tiên là hai đạo phái khác nhau, một bên dựa vào linh khí, một bên dựa vào ma khí. Ma khí không hạn chế tâm ma nên ma tu tùy tâm sở dục, muốn làm gì thì làm nấy.
Trong ma giới có chia thành chính ma và tà ma, nhưng bình thường tà ma tội ác tày trời, gây hại khắp nơi nên khi nhắc đến ma giới người ta đều chỉ nghĩ đến tà ma.
Nhưng chính ma và tà ma rất khó phân biệt. Mỗi khi gặp ma tu, phật tu sẽ ra tay trực tiếp. Chiêu thức Phật quang của bọn họ có thương tổn rất lớn đối với tội ác, ma tu tạo nghiệp chướng càng nhiều thì nhận lấy thương tổn càng nặng.
Từ trước đến nay chưa bao giờ có chuyện phật tu gặp ma tu mà bỏ qua, nàng không tin hắn sẽ bỏ qua cho nàng.
Lăn lộn ở ma giới mấy năm, lòng cảnh giác của nàng không hề thấp, lúc nào cũng phải đề phòng, nhưng nàng lại không biết vị hòa thượng này từ đâu xuất hiện.
“Thí chủ nói đùa.”
Giọng nói của hắn khó mà nghe ra cảm xúc, “Bạch đạo hữu và bần tăng là bạn cũ.”
Hắn niệm một câu a di đà phật rồi nói, “Không biết thí chủ có ân oán gì với Bạch đạo hữu, nhưng mong thí chủ đây khoan dung độ lượng mà hạ thủ lưu tình.”
Ánh mắt nam chính thay đổi, bạn cũ? Ma nữ Nguyệt Sơ với hòa thượng Giới Sân là bạn cũ?
Tim Tinh Nhan không biết tại sao cảm thấy tức giận, thậm chí còn mang theo cảm giác tủi thân khó hiểu.
Nàng nở nụ cười, liếm khóe môi. “Nhưng không khéo là ta đây không muốn hạ thủ lưu tình.”
Nàng xuất ra một tấm phù, vừa đặt nam nữ chính ở đây, nếu sau này mà xuống tay thì hai người họ nhất định sẽ đề phòng không thể nào đắc thủ được nữa. Nhưng nàng muốn đắc thủ thì sẽ tốn rất nhiều công sức.
Thật đáng tiếc, hình như nàng đã mắc bệnh kiều* rồi, thấy nam nữ chính mà đứng cạnh nhau dù không làm cũng thấy thật ngứa mắt…
*Bệnh kiều: người có lòng chiếm giữ, độc chiếm vô cùng lớn.
Nàng không nói gì mà đột ngột xuất chưởng, bỗng xuất hiện một làn sương mù bao lấy Giới Sân, kèm theo một cơn gió.
“A di đà phật.” Giới Sân chưa kịp phản ứng lại, chỉ cúi đầu niệm phật, trên người hắn xuất hiện một luồng kim quang bao lấy làn sương mù khiến hắn càng trở nên thiêng liêng.
Mỗi một luồng kim quang đều chứa sức mạnh cực lớn, có thể gây thương tổn nặng nề đối với người bình thường. Nhưng làn sương mù chỉ vập vờn quanh thân hắn mà không gây ra thương tổn nào.
Tinh Nhan hừ một tiếng, vì dùng lực quá sức mà trái tim nàng cảm thấy đau đớn, cổ họng xuất hiện một vị tanh nồng như đang cảnh cáo nàng. Tinh Nhan cong khóe mắt, dùng lực ra gấp hai lần lúc nãy.
Cô phun ra một ngụm máu.
Nhưng thế thì sao chứ, nàng không muốn dừng lại.
…
Dường như vị hòa thượng chú ý đến, vươn tay tạo thành chữ thập, “Xin thí chủ dừng tay.”
Khoảng cách giữa người đạt được Nguyên anh và chưa đạt được Nguyên anh đúng thật là quá chênh lệch. Nhận ra nàng không thể đánh lại hắn, Tinh Nhan khép hờ đôi mắt, bỗng nhiên bật cười.
“Được lắm ~”
Như một đứa trẻ yếu ớt, nụ cười của nàng vô cùng trong sáng.
Nhưng động tác lại không hợp với nụ cười chút nào.
Trường cung bỗng nhiên xuất hiện, phát ra tiếng “vù vù” trong không trung, ba mũi tên như xé gió bắn ra, màu đỏ trên mũi tên đã biến thành màu đen, nhìn kỹ có thể thấy lốc xoáy màu đen trên đầu mũi tên.
Không hề nương tay chút nào.
Mũi tên này rất đáng sợ, mang theo thần thức vô cùng mạnh mẽ, nó xuyên qua như muốn hấp thu tất cả linh khí trong trời đất, không gian như bị bóp méo.
Không giống như sức mạnh của Kim Đan, kỳ lạ vô cùng.
Đồng tử nam chính bỗng nhiên co rút.
Mọi người đều nói, hắn ta đứng đầu cả ma giới này. Nhưng không ngờ, Tinh Ma cung lại cất giấu 1 bảo vật là nàng. Hắn tự hỏi, hắn có cản được công lực của mũi tên này hay không…
E là, người này chính là đại địch của hắn…
Nam nhân cúi đầu che đi ánh mắt lạnh lẽo ấy.
Cùng lúc đó, Tinh Nhan phun ra một búng máu, kinh mạch toàn thân như muốn đứt ra từng khúc, cảm giác đau đớn khiến nàng không thể đứng vững.
Mũi tên mang theo áp lực cực lớn phóng đến. Đây là bí chiêu của nàng, nếu như bị phá vỡ thì lực phản phệ tuyệt đối không hề nhẹ nhàng. Hòa thượng bỗng chốc dừng lại.
Cũng chính tại giây phút này, mũi tên nháy mắt đã đến gần, không khí xung quanh Giới Sân bỗng chốc bị kiềm hãm, sau khi phản ứng lại, tất cả các chiêu thức đều bị kiềm hãm, muốn ra tay cũng khó.
Trong nháy mắt này thôi cũng đủ hài lòng.
Tinh Nhan tiến đến gần hai người họ, khóe miệng luôn giữ nụ cười dịu dàng nhưng lực ở lòng bàn tay lại tăng thêm vài phần.
Nàng có chút chần chờ không hạ thủ được, nhưng không hiểu sao cảm giác khó chịu trong ngực khiến nàng không kịp suy nghĩ.
Lực vừa xuất ra mang theo cảm giác uy hiếp rất lớn, cây cỏ dưới chân héo rũ trong nháy mắt.
Đánh thẳng về hướng hai người bọn họ.
Tà ý trên gương mặt nam chính lần đầu tiên xuất hiện, độc ác và lạnh lùng, hắn xuất ra toàn lực.
Khoảng cách giữa hai người quá ngắn, theo lẽ thường sẽ không thể nào có đường sống.
Nhưng rốt cục vẫn là nam nữ chính, khi Tinh Nhan tấn công thì cổ tay nữ chính bỗng nhiên hiện ra một cái vòng tay màu xanh, ánh sáng xanh lục bao trùm lên cơ thể hai người.
Một chưởng chí mạng đánh lên, nhưng chỉ làm ánh sáng xanh ấy rung động vài cái rồi dần dần ảm đạm.
Dưới ánh lửa, Tinh Nhan đột nhiên nghĩ đến điều gì, lòng bàn xuất ra một luồng khí kỳ dị.
Luồng khí này rõ ràng không màu nhưng nháy mắt lại biến thành màu đỏ vô cùng quỷ dị, khiến tâm hồn người khác như treo lên cao, tựa như mọi cảm xúc của bản thân đều bị nó câu đi mất.
Ngay lúc luồng khí đỏ này di chuyển, sắc mặt Tinh Nhan tái nhợt, từ khóe môi nàng chảy xuống một dòng máu đỏ xinh đẹp lại ma mị, cả người nàng như bị rút cạn khí lực. Giây tiếp theo không thể chống đỡ nổi mà ngã xuống.
**
Cùng lúc đó, không biết từ lúc nào Giới Sân đã phá giải được trận pháp của nàng mà tiến về phía này, tay đang lần tràng hạt dừng lại, “Thí chủ…”
Tinh Nhan cử động, liếm đi vết máu bên khóe môi, hơi mất hứng nheo mắt, “Sao, muốn giết ta ư?”
Lúc nãy nàng đã sử dụng phù chú nhưng lại không có tác dụng gì.
Hòa thượng cúi đầu, trong lòng bàn tay xuất hiện một lọ đan dược, nhỏ giọng nói, “Thí chủ, người bị thương rồi.”
Giọng nói nhỏ nhẹ nhưng không hề để ý đến tình trạng hai người đang nằm trên mặt đất đằng kia.
— Hắn chỉ cần bảo vệ tính mạng của nàng mà thôi.
Ngón tay Tinh Nhan động đậy, nhưng không nhận lấy, khóe mắt cong lên bỗng nhiên bật cười thành tiếng, “Đại hòa thượng, ngươi đưa cho Bạch đạo hữu của ngươi đi.”
Tiếng cười không mang theo chút tình cảm nào, sau khi nàng nhìn tình huống phía sau hắn rồi biến mất.
Tơ máu nằm trên chùm sáng màu xanh rồi từ từ len vào luồng sáng ấy, từng chút từng chút, vòng tay xanh biếc bắt đầu nhiễm màu đỏ của tơ máu, rồi lại biến mất không thấy.
Cả quá trình diễn ra trong yên lặng, nữ chính đang hôn mê run rẩy toàn thân, vầng trán toát đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt, trông rất đau đớn.
***
Tinh Nhan rời đi nhưng cũng không bay quá xa.
Nàng tìm thấy một hang động rồi bay vào đó, sau khi hóa phép ẩn thân thì trượt xuống theo tường đá.
Nàng nôn ra từng ngụm từng ngụm máu.
Ngón tay bấm vào da thịt, nàng khó khăn lắm mới lấy ra được bình đan dược bỏ vào miệng. Đan dược vừa vào miệng liền tan ra, bắt đầu chạy theo kinh mạch điều trị vết thương. Đến bây giờ nàng mới nhẹ nhàng thở ra.
Đúng là một cơ thể tốt!
Tinh Nhan chỉ vừa nghĩ ra, nữ chính sở dĩ là nữ chính là bởi vì ở thế giới này nàng ta là thiên mệnh chi tử, thân thể gắn liền với mệnh trời.
Thế giới tu tiên rất cao cấp cho nên ý chí của thế giới đương nhiên rất mạnh mẽ, số mệnh nữ chủ khác người thường, không ngừng gặp được kỳ ngộ, nàng muốn giết nàng ta e là sẽ gặp khó khăn.
Trong số đó, kỳ ngộ lớn nhất của nàng ta chính ta vòng ngọc trên cổ tay kia.
Vòng ngọc này chính là thần khí, nhưng lưu lạc dưới hạ giới đã hơn vạn năm nên thần khí đã là chuyện quá khứ. Hiện giờ chỉ có thể lưu giữ trong không gian trụ cột, chờ đợi thời cơ hồi phục.
Trong không gian có một dòng suối linh, sau này nàng ta sẽ nhờ nó mà khôi phục từ từ các loại kỳ ngộ và những món đồ quý hiếm.
Đến lúc khôi phục tiên khí, thần khí bên trong sẽ sống lại. Lúc trước, chuyện nguyên chủ mang trong người chân ma chi thực là do thần khí tiết lộ cho nữ chính biết.
Bây giờ vòng ngọc chỉ khôi phục được một ít, chỉ có chút linh khí mà thôi.
Ma khí mà chân ma chi thực hấp thu chính là chân ma chi khí. Khí thể vô sắc mà nàng xuất ra chính là ma khí thuần khiết.
Chân ma khí có thể khiến vô số thần phật rơi vào khó khăn, đương nhiên sức mạnh cường đại, đặc biệt là nó còn có khả năng nhiễm bẩn, chỉ cần nó bám vào vòng ngọc kia là đủ rồi.
Nếu như vòng ngọc đã khôi phục hoàn toàn thì luồng ma khí này không đủ để gây nhiễu. Nhưng bây giờ vòng ngọc yếu thế này, chỉ cần thế thôi đã đủ chặt đứt đường lui của nó. Trực tiếp phá vỡ môi trường trong lành và cân đối kia, con đường thăng cấp của vòng ngọc e là đã bị chặt đứt.
Nhưng không ngờ, phù chú lại vô dụng với vị hòa thượng kia, xem ra sau này nàng phải cẩn thận hơn.
Vậy cũng tốt, Tinh Nhan nắm lấy đôi tay đang phát run của mình.
Ra tay giết người vẫn còn miễn cưỡng.
Lần sau, lần sau nàng sẽ không còn thế nữa.
…
Phía bên này.
Hòa thượng nắm chặt bình đan dược trong tay định cất bước đuổi theo.
Nhưng đúng lúc, phù chú bắt đầu có công hiệu.
Nam chính đứng dậy, ôm lấy người không ngừng rên rỉ trong lòng, vỗ vỗ hai má nàng ta, “Nguyệt Sơ?”
Hắn ta ôm lấy nàng ta định rời đi.
Nữ chính đột nhiên tỉnh lại.
Đầu tiên nàng ta đưa tay chạm vào vòng ngọc, chỉ cảm thấy nó đang nóng lên, cảm giác chẳng lành khiến nàng ta như phát điên.
Tinh thần nàng ta lung lay, thấy vòng ngọc vẫn là màu xanh biếc, trong không gian cũng không thay đổi gì nhiều, nhận ra đây là đâu nên nàng ta chỉ có thể đè nén tâm trạng không yên của mình xuống.
Nàng ta mở mắt ra rồi nói, “Ta không sao.”
Sau đó nhìn về phía vị hòa thượng đang định rời đi, mỉm cười cảm ơn, “Đa tạ Giới Sân đại sư đã cứu mạng.”
“A di đà phật.” Giới Sân nhắm mắt đáp, “Cửa phật từ bi.”
Nữ chính nở nụ cười, muốn nói đại sư cao thượng thì bị Giới Sân cắt ngang.
Vị hòa thượng tuấn tú mỉm cười, nhỏ giọng nói, “Ân cứu mạng của Bạch thí chủ, bần tăng đã trả xong.”
Năm đó trong lúc Giới Sân trừ ma vô ý bị trọng thương, Bạch Nguyệt Sơ đã từng đưa tay cứu giúp. Tuy lúc đó hắn có thể thắng, nhưng sự giúp đỡ của nàng ta đã khiến hắn thiếu nợ một ân tình.
Hơn nữa, Bạch Nguyệt Sơ nhận được sự giúp đỡ của số mệnh, trước khi số mệnh không còn, người đối nghịch với nàng ta, đặc biệt là người muốn giết nàng ta sẽ không có kết quả tốt.
Giới Sân cúi đầu niệm phật.
Đáng tiếc, vẫn không thể ngăn cản.
Bạch Nguyệt Sơ dừng lại, nụ cười cứng đờ, “Đa tạ đại sư.”
Nam chính hạ tầm mắt, ôm lấy nàng ta rồi bay đi. Ma giáo bọn họ và phật giáo không có gì hay để nói.
…
Hòa thượng một thân tăng y vừa đi vừa lần tràng hạt.
Đi dọc theo con đường vừa nãy.
Không ai phát hiện ra, con đường hắn đi qua giống với con đường Tinh Nhan vừa mới rời đi.
Đôi giày màu xanh dừng trên thảm lá rụng.
Hòa thượng nhìn thấy hang động bình thường ở trước mặt liền dừng lại.
Tác giả có lời muốn nói.
Nam chính: Vợ ơi anh không cố ý mà!