Quân Lâm Thiên Hạ, Hoàng Hậu Này Trẫm Định Rồi

Chương 94: Người khác phạm nàng một, nàng phải hoàn trả lại gấp trăm lần


Đọc truyện Quân Lâm Thiên Hạ, Hoàng Hậu Này Trẫm Định Rồi – Chương 94: Người khác phạm nàng một, nàng phải hoàn trả lại gấp trăm lần

“Sẽ không, sẽ không phải như ngươi nói.” Đoạn Chi Vân lắc đầu, thì thào tự nói.

“Những gì ta nói đều là sự thật, sau khi cân nhắc lợi hại, ngươi đã bị toàn bộ Đoạn gia từ bỏ, dù ngươi chết ở đây cũng không có ai vì ngươi mà rơi xuống một giọt nước mắt….” Lâm Tử Lộc ngồi xổm xuống, một loạt lời nói tựa như ác ma tiến vào trong tai Đoạn Chi Vân.

Đoạn Chi Vân không biết làm sao, trong mắt tràn đầy vẻ hoang mang, tay không ngừng xoa đầu tóc rối, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: “Sẽ không, sẽ không…”

Thấy Đoạn Chi Vân giống như là điên rồi, trong đôi mắt sâu và đen của Lâm Tử Lộc xẹt qua một tia không đành lòng, nàng nâng tay, ý bảo Dạ Ẩn không cần dẫm lên người Đoạn Chi Vân nữa.

Dạ Ẩn tuân lệnh thu chân về, Đoạn Chi Vân đột nhiên bạo loạn, từ trong tay áo lấy ra một thanh chủy thủ, muốn đâm thẳng lên cổ họng Lâm Tử Lộc.


Trong một cái chớp mặt đó, người có phản ứng nhanh nhất vẫn là Quân Lâm, bàn tay to lớn của hắn kéo thân hình nho nhỏ của Lâm Tử Lộc qua, khó khăn tránh thoát được một kích trí mệnh của Đoạn Chi Vân.

Dạ Ẩn lập tức dùng một chưởng lấy đi tính mạng của Đoạn Chi Vân.

Chờ Lâm Tử Lộc kịp phản ứng thì đã được Quân Lâm bảo hộ ở trong lòng. Ngửi thấy đàn hương đặc biệt chỉ có trên người hắn làm cho hốc mắt nàng hơi nóng lên.

“Nàng có bị thương không?” Thấy thần sắc của nàng có điểm không đúng, hắn vội vàng kiểm tra thân thể nàng.

Lâm Tử Lộc chỉ lắc đầu, không muốn nói, nàng rõ ràng là thấy được dao găm đã chạm bào cánh tay hắn, màu máu đỏ tươi của hắn giống như được chay ra từ tâm của nàng vậy.

Là nàng quá ngây thơ rồi, không nên mềm lòng với một người đã tổn thương qua chính mình, thế giới này không giống thế giới cũ của nàng, đây chính là một thế giới chuyên đòi mạng người.

Đôi mắt ấm áp của Quân Lâm Mặc chứa tinh quang, khi nhìn thấy hốc mắt Lâm Tử Lộc ửng đỏ, hắn liền tưởng rằng tình huống vừa rồi đã dọa nàng sợ, hắn nhẹ giọng mở miệng, giọng nói giống như gió xuân: “Chúng ta về thôi.”

Lâm Tử Lộc ra sức gật gật đầu, muốn tự mình đứng lên, lại bị hắn đè lại.

Lâm Tử Lộc không hiểu nhìn phía hắn, hắn tự nhiên như không, trực tiếp bế nàng lên.


“Tay của ngươi…” Biết tay hắn có thương tích, Lâm Tử Lộc không muốn làm phiền hắn.

“Đừng lộn xộn, ngươi càng lộn xộn thì miệng vết thương sẽ càng nghiêm trọng đó.” Đối với Quân Lâm mà nói, một chút tiểu thương tích này căn bản không coi là gì, nhưng hắn biết tiểu nữ nhân trong ngực hắn sẽ đau lòng.

Nguyệt nhi của hắn tuy rằng thoạt nhìn cường thế, nhưng nội tâm lại là rất thiện lương, hắn hiểu không quản là ai vì nàng bị thương, nàng cũng sẽ vì người đó mà lo lắng, cho nên hắn nhất định sẽ không đem cơ hội này lưu cho người khác, có thể làm Nguyệt nhi của hắn đau lòng, chỉ có thể là chính hắn.

Lâm Tử Lộc thật sự nghe lời, ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn, mặc dù nàng biết hắn nói như vậy với nàng là cố ý, nhưng nàng vẫn là không đành lòng lất tẩy hắn.

Gò má lại một lần nữa kề sát lên ngực của hắn, phát hiện nhiệt độ trên cơ thể hắn chưa từng có ấm áp như thế này bao giờ. Theo mỗi nhịp tim đập của hắn, nàng có thể cảm nhận được này một cỗ nhiệt cực nóng truyền đến từ trong lòng hắn.

Nàng không khỏi nhắm hai mắt lại, bản thân cũng không hiểu nổi bản thân mình hiện tại đang suy nghĩ về điều gì, đầu óc một mảnh mơ hồ, trong đầu không ngừng nhớ lại lần lượt những cảnh tượng hắn cứu mạng nàng.


Chung quy là nàng thiếu hắn, mà nhân tình là thứ khó để hoàn trả nhất.

Vì Lâm Tử Lộc nhắm hai mắt lại nên nàng không có thấy, đám ám vệ có họ là ám tụ tập đầy trước cửa, đông nghìn nghịt một mảng lớn, Quân Lâm không hề chớp mắt, tiêu sái xuyên qua dòng người, đi ra ngoài.

Đợi đến khi hai người bọn họ đã đi xa được khoảng khá xa, Dạ Ẩn ra hiệu,tất cả đám ám vệ nhanh như gió xông vào bên trong Đoạn phủ.

“Vì sao Đoạn Chi Vân đột nhiên trở nên như vậy?” Lâm Tử Lộc ở trong lòng Quân Lâm nỉ non, nàng nghĩ mãi không ra lý do vì sao. 

“Nguyệt nhi ngố, phụ thân của nàng ta là một lão hồ ly.” Trong mắt Quân Lâm đầy ý cười, Nguyệt nhi của hắn còn không hiểu rõ loại chuyện cong cong quẹo quẹo này: “Nguyệt nhi chỉ cần nhớ kỹ, không thể nhân từ với kẻ địch của mình, người khác phạm nàng một, nàng sẽ hoàn trả gấp trăm lần.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.