Đọc truyện Quân Lâm Thiên Hạ, Hoàng Hậu Này Trẫm Định Rồi – Chương 19: Lâm xấu hổ, nương tử hầu hạ hắn thay quần áo
Nghe vậy, Lâm co rúm lại, chỉ lộ ra nửa cái đầu, hai gò má ửng đỏ, con ngươi đen như mực, mắt long lanh đầy ủy khuất.
Lâm Tử Lộc nhất thời ỉu xìu, động tác muốn lên giường cũng ngừng lại nơi đó.
Nàng bây giờ giống như là đang khi dễ một mỹ nam, hoặc nhìn giống như nàng
là muốn muốn XX cùng người ta, mà đối phương sợ hãi không chịu phối hợp.
Lâm ngượng ngùng mở miệng nói: “Chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ bái đường
thành thân, chúng ta sớm ngủ chung một giường, ta thấy cũng không sao.”
Không ngần ngại cái cọng lông nhà ngươi ấy!
Lâm Tử Lộc nhận ra tiểu mỹ nam này quá ỷ lại tiết tấu của nàng, như thế này không được, Lâm Tử Lộc nàng phải hành tẩu giang hồ, thưởng thức hết mỹ
nam trong thiên hạ, sao có thể để Lâm ngăn trở cước bộ của nàng?
Lâm Tử Lộc lắc đầu, trải tốt đệm chăn chui đi vào.
”Nương tử, được rồi nha, ta nằm bên cạnh bảo vệ ngươi.” Lâm không có quay đầu
sang nhìn Lâm Tử Lộc, hai mắt không dám nhìn loạn, nhìn chằm chằm lên
rèm che màu lam nhạt trên nóc giường.
”Ngươi có thể bảo vệ ta,
thì heo cũng biết trèo cây. Biết tại sao ta muốn ngươi và ta cùng nhau
ngủ không?” Lâm Tử Lộc không chút khách khí đả kích hắn, mỗi ngày không
tàn bạo với hắn một vài lần, cả người nàng đều không thoải mái.
Quả nhiên, gương mặt Lâm mờ mịt, nghiêng đầu nhìn Lâm Tử Lộc, đáng thương đặt câu hỏi: “Vì sao vậy? Lâm không biết.”
Lâm Tử Lộc dùng cái trán của nàng nặng nề đụng lên cái trán của Lâm nói:“Ngươi thật là ngốc, chúng ta chưa quen cuộc sống ở đây, mặc dù Tô Ngọc
Li thoạt nhìn rất lịch sự tao nhã, nhưng chúng ta không thể không phòng, nếu chúng ta tách ra, như vậy rất không an toàn.”
Lâm gật đầu, đã hiểu lời mà Lâm Tử Lộc nói… nhưng … nhưng mà đầu hắn làm sao lại chóng mặt như vậy?
Đã nhận ra hắn có điểm khác thường, Lâm Tử Lộc vội vàng hỏi: “Sao vậy? Có phải hay không ta đụng làm ngươi bị thương?”
”Không, không có, cảm giác có chút mệt mỏi, có chút choáng váng đầu thôi.” Lâm hướng nàng, cười an ủi, nói.
”Không có chuyện gì thì tốt, vậy ngươi mau ngủ đi, ngủ dậy sẽ khỏi.” Lâm Tử Lộc cẩn thận giúp hắn đắp chăn, thúc dục hắn đi ngủ.
Lâm nhắm mắt lại, cảm giác nhức đầu như cũ không có giảm bớt, chính mình mơ mơ màng màng, phân không rõ đây là mộng hay là thực tế.
Thật giống như nghe được có người đang gọi hắn.
” Quân Lâm.”
” Lâm.”
” Gia gia.”
” Tiểu Lâm tử.”
” Tiểu Lâm tử.”
” Tiểu Lâm tử.”
Lâm chợt mở mắt ra, thấy Lâm Tử Lộc đang lay người hắn.
”Tiểu Lâm tử, nếu ngươi không rời giường mặt trời cũng sẽ chiếu đến tận mông
ngươi rồi đó.” Thấy hắn còn đang mơ màng, Lâm Tử Lộc một tay vén chăn
mền của hắn lên.
Lâm lập tức từ trên giường nhảy bắn lên, hắn một thân quần áo mỏng màu trắng, bị nàng nhìn chằm chằm như vậy thực giống
như cả người hắn bây giờ đang trần trụi, mặt liền đỏ lên.
”Có cái gì mà xấu hổ? ta cũng giống như mẫu thân của ngươi, ngày ngày hầu hạ
ngươi a, bây giờ còn ở đây mà bày ra bộ dáng ngượng ngùng.” Lâm Tử Lộc
mang đến áo bào màu tím của hắn, lôi hắn dậy.
Không biết có phải
là Tiểu Lâm tử cố ý hay không, hắn luôn không thể mặc xiêm y của mình
một cách đàng hoàng, hết lần này tới lần khác, nàng khống chế không được bản thân, nổi lên ý nghĩ muốn sửa sang lại y phục xốc xếch cho hắn, chỉ là nàng không nghĩ tới muốn giúp hắn thay quần áo cả đời đâu.
Lâm mặt đầy quẫn bách, đứng ở nơi đó, cho nàng tùy ý loay hoay, nội tâm
thật ra thì hắn đang cười trộm, hắn rất thích cúi đầu nhìn nàng.
Thời gian nàng giúp hắn sửa sang lại y phục, tròng mắt luôn buông xuống,
lông mi tinh mịn, thon dài, lông mày lúc nào cũng nhíu giờ cũng được thả lỏng, trong miệng luôn luôn lẩm bẩm chuyện gì đó, cánh môi mềm mại khẽ
đóng khẽ mở, tóc của nàng không tính là mềm mại, thậm chí phải nói là có chút xơ xác.
Nhưng trong lòng hắn, lại cảm thấy vui vẻ nói không ra lời, phảng phất cả đời đều mơ tưởng thủ hộ nàng, mang cho nàng một
cuộc sống tốt đẹp.
Lâm chợt hoàn hồn, hắn không biết nội tâm
chính mình xảy ra những biến hóa gì, chỉ cảm thấy chính mình mấy ngày
gần đây càng ngày càng trở nên kỳ quái.