Đọc truyện Quân Lâm Dưới Thành – Chương 25
Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn
Vương Thuật Chi nắm chặt tay Tư Mã Vanh, ý cười trong mắt dần dày lên, thấp giọng nói: “Vẫn không nói thì đây xem như có ý không phủ nhận? Xem ra thật sự không có ý từ chối ta.” Nói xong cong môi, nhanh chóng nâng tay để sau cổ y, kéo y tới trước mặt mình. LQĐ
Môi hai người thiếu chút nữa chạm vào nhau, đáy mắt Tư Mã Vanh khẽ run lên, vội vàng nâng tay đẩy hắn ra, đồng thời nghiêng đầu qua một bên, lạnh lùng nói: “Thừa tướng hiểu lầm ý thuộc hạ rồi.”
“Hiểu lầm?” Vương Thuật Chi buông cổ tay y ra, cúi đầu nhìn xuống ngực mình, cầm cả hai cánh tay y, thích thú nhéo nhẹ, nâng mắt cười nói: “Ngươi chiếm tiện nghi của ta đến không nỡ rút tay ra, ta không nên hiểu lầm sao?”
Tư Mã Vanh không ngờ da mặt hắn lại dày đến mức này, ánh mắt không thể tin trừng nhìn hắn, thấy trong đôi mắt biết cười của hắn lộ ra mười phần chắc chắn, đột nhiên có chút bối rối, vội vàng rút tay về.
Vương Thuật Chi tăng sức xiết chặt, nhìn thẳng vào y.
Tư Mã Vanh rút nửa ngày mà vẫn không rút ra được, dứt khoát dùng hai tay đẩy về phía trước.
Vương Thuật Chi bị bất ngờ nên bị y đẩy hắn ngửa ra sau lưng sát vách thùng xe, lại thấy y ghé sát mình, sửng sốt một chút, đôi mắt sắc sảo bỗng thâm sâu trầm xuống, lập tức nới lỏng tay y, chuẩn bị nắm eo y. xin ủng hộ chính chủ L,ê q úy đ”Ôn, trang khác trục lợi xin hãy tẩy chay.
Tư Mã Vanh nhân cơ hội nhanh chóng lùi về sau, khiến hai tay hắn trống trơn, thấy hắn kinh ngạc ngây ngốc trên mặt không khỏi lộ vẻ lúng túng, lập tức xoay người vén rèm lên: “Dừng xe.”
Người đánh xe không hiểu gì vội vàng kéo dây cương.
Vương Thuật Chi lấy lại tinh thần, vỗ trán buồn bực cười cười, thấy Tư Mã Vanh sắp nhảy xuống xe, vội vén rèm đưa tay kéo y quay lại, tiện thể phất tay với người đánh xe, sau đó cười nói: “Tiếp tục chạy đi.”
Người đánh xe không hiểu ra sau, thành thành thật thật gật đầu.
Hộ vệ hai bên lại lác mắt lần nữa.
Vương Thuật Chi cười buông rèm, nhìn Tư Mã Vanh: “Yến Thanh –“
Tư Mã Vanh nghiêm mặt: “Thừa tướng và thuộc hạ dây dưa không rõ, chỉ sợ mất thân phận.”
“Ngươi không né thì ta không cần phải dây dưa.”
Tư Mã Vanh: “….”
Hai người nhìn nhau một lúc, vẻ mặt một người thì tươi cười, vẻ mặt một người thì đen thui, lúc đang giằng co chưa dứt, xe ngựa lại ngừng lại, bên ngoài truyền tới tiếng Bùi Lượng: “Bẩm Thừa tướng, Hạ thái thú cầu kiến.”
Tư Mã Vanh sửng sốt một chút, sắc mặt khôi phục vẻ lạnh nhạt, im lặng nhìn Vương Thuật Chi.
“Haizzzz.” Vẻ mặt Vương Thuật Chi tiếc nuối thở dài, có chút không muốn buông tay y ra, “Hạ đại nhân tới thật không đúng lúc!”
Tư Mã Vanh mím môi không nói lời nào.
Lúc này bọn họ đã tới quận Nghĩa Hưng, đang cách cửa thành không xa, vén rèm lên, vừa nâng mắt thì thấy Thái thú quận Nghĩa Hưng Hạ Tri Chương mang theo mấy người hầu đứng bên đường, thấy họ xuống xe vội vàng xách vạt áo bào bước nhanh tới, đi đến gần chắp tay cúi đầu chào, chòm râu trên cằm hơi lay động theo chiều gió: “Hạ quan nghe nói Thừa tướng đi ngang nơi này, đặc biệt ra đón chào, trong nhà đã chuẩn bị rượu nhạt, nếu Thừa tướng không ghét bỏ, không ngại ở tạm một ngày, uống ly rượu làm ấm người.”
Hạ thị theo sĩ tộc họ Ngô, dù không so được với hai nhà Lục Cố, nhưng cũng là danh hào đứng trên cao của Giang Nam, Hạ thị và Vương thị dù không qua lại nhiều, nhưng chưa từng trở mặt, bây giờ Hạ Tri Chương chủ động đón chào, sợ là có suy nghĩ muốn nhờ vả.
Vương Thuật Chi cười khẽ, giơ tay lên: “Hạ đại nhân không cần đa lễ, có điều lần này bổn tướng đi về phía Nam là vì việc tư, không ngờ tin tức của Hạ đại nhân ngược lại mau thế.”
Hạ Tri Chương ngượng ngùng cười cười: “Cháu họ của hạ quan mới từ trong kinh về, nghe nó nhắc tới, nghĩ Thừa tướng về Hội Kê phải đi ngang qua nơi này, liền sớm đứng đây chờ đón, mong Thừa tướng không tính toán tệ xá rượu nhạt đồ ăn kém.”
“Haizzz….” Vương Thuật Chi lắc đầu cười, “Lần này bổn tướng đi ngao du sông núi, cũng không phải để thưởng thức rượu mạnh đồ ăn ngon, ý tốt của Hạ đại nhân bổn tướng xin lĩnh tấm lòng (lời khước từ nhã nhặn để miễn nhận một tặng phẩm hoặc một buổi chiêu đãi, đồng thời tỏ ý cảm ơn).
Hạ Tri Chương hơi sửng sốt, tựa như không ngờ tới hắn sẽ từ chối, nhất thời có chút kinh ngạc.
Tư Mã Vanh cũng lấy làm kinh hãi, dù sao hai nhà Vương Hạ kết giao với nhau cũng không có chỗ hại, mặc dù không muốn kết giao nhưng vẻ mặt cũng phải thể hiện như muốn, song lập tức trong đầu lại suy chuyển, đoán có lẽ vừa rồi Vương Thuật Chi bị quấy nhiễu trong lòng có chút khúc mắc, lúc này mới cố ý vênh mặt gây khó dễ một phen, không khỏi cười thầm hắn nhỏ mọn.
Vương Thuật Chi quay đầu lại nhìn y một cái, rất đỗi vui vẻ.
Ánh mắt Hạ Tri Chương nhìn theo qua, thấy Tư Mã Vanh rũ mắt, diện mạo không rõ, nhất thời không xác định được thân phận của y, đang muốn mở miệng hỏi, đột nhiên thấy trán mát lạnh, với tay sờ lên, lại ngẩng đầu nhìn, sắc mặt vui vẻ, vội nói: “Không ngờ tuyết rơi rồi, nếu Thừa tướng có nhã hứng, không ngại đi dạo một hồi trên Thái Hồ, cũng để hạ quan làm tốt vị trí chủ nhà, chẳng phải vẹn toàn đôi bên?”
Vương Thuật Chi chau mày, đưa mắt nhìn hướng xa xa, “Ồ,… Thái Hồ à….”
Hạ Tri Chương thấy sắc mặt hắn hình như hơi dịu lại, mắt lóe sáng, mặt lộ vẻ mong chờ.
Vương Thuật Chi quay đầu nhìn Tư Ma Vanh: “Yến Thanh, ý ngươi thế nào?”
“Thuộc hạ nghe theo phân phó.”
“Haizzz! Quản quái gì phân phó hay không phân phó.” Vương Thuật Chi đưa tay gõ trán y một cái, “Ta chỉ hỏi, ngươi nghĩ thế nào?”
“Thuộc hạ tùy ý.”
“….” Vương Thuật Chi vừa bực mình vừa buồn cười, thấy vẻ mặt y bình tĩnh, không khỏi than nhẹ một tiếng, quay đầu chắp tay với Hạ Tri Chương: “Vậy làm phiền Hạ đại nhân.”
Hạ Tri Chương lập tức mừng rỡ, vội thân thiện dẫn họ vào thành, lại hỏi: “Không biết vị công tử bên cạnh Thừa tướng này xưng hô thế nào?”
Tư Mã Vanh mỉm cười, giơ tay lên chắp tay: “Tại hạ Vương Yến Thanh bái kiến Hạ đại nhân.”
Hạ Tri Chương thấy Vương Thuật Chi vô cùng coi trọng y, còn y đối với Vương Thuật Chi càng không kiêu ngạo không xu nịnh, trong lòng rất nghi hoặc, không dám coi nhẹ, vội vàng chào lại.
Đoàn người dùng rượu và thức ăn ở phủ Hạ, sau buổi trưa bên ngoài tuyết rơi càng nặng hạt, Tư Mã Vanh thấy Vương Thuật Chi có nhã hứng, biết hắn định đi du hồ, liền nhận lấy ô trong tay Hạ Tri Chương giơ trên đầu hắn, thấy hắn mỉm cười nhìn mình, vội vàng quay mặt qua một bên.
Hai người và Hạ Tri Chương cùng lên thuyền nan, vì thân thuyền nhỏ hẹp nên chỉ để lại hai hộ vệ bên cạnh, có hai người khác của phủ Thái thú, cả ngươi chèo thuyền nữa tổng cộng có tám người.
Mái chèo lay động, thuyền nan chậm rãi cách xa bờ, Hạ Tri Chương đang trò chuyện về phong cảnh, không nói chuyện chính sự, trong lời nói chỗ nào cũng hợp ý, hiển nhiên cố ý lấy lòng, chỉ là chưa nói tận hứng đã nghe phía sau có người hét to: “Đại nhân –“
Hạ Tri Chương nhìn lại, vội đứng dậy đi ra khoang thuyền, thấy đằng sau thuyền nhỏ có một người hầu đang đứng trong tuyết, liền cất cao giọng hỏi: “Chuyện gì thế”
Thuyền nhỏ nhanh chóng chèo qua đó, người hầu lộ vẻ mặt lo lắng: “Vừa rồi bệnh tình lão phu nhân nặng hơn, phu nhân đã cho gọi đại phu tới!”
Sắc mặt Hạ Tri Chương đại biến, đứng do dự một lúc, vội vàng xoay người chắp tay với Vương Thuật Chi: “Thừa tướng thứ lỗi, gia mẫu (Mẹ) bệnh nặng, hạ quan sợ là phải về xem một chút mới yên tâm, quấy rầy nhã hứng của Thừa tướng, thật sự là áy náy không tả nổi.”
“Không sao, tất cả lấy thiện hiếu làm đầu, Hạ đại nhân đừng tự trách mình.” Vương Thuật Chi cười cười, đưa tay ý bảo: “Hạ đại nhân mời tự nhiên.”
Hạ Tri Chương áy náy, lần nữa chắp tay cúi người vái chào, dặn hai người hộ vệ dưới đuôi thuyền trông coi cẩn thận, còn mình thì vội vàng bung ô bước qua thuyền nhỏ khác, thúc giục người chèo thuyền nhanh chóng cập bờ.
Hạ Tri Chương vừa đi, trong khoang thuyền chỉ còn lại hai người, đột nhiên trống trải yên tĩnh, bông tuyết ào ào rơi xuống nóc thuyền nghe vui tai, ứng với tiếng bì bõm người chèo thuyền đang chèo, sinh ra cảm giác năm tháng dài dằng dặc.
Vương Thuật Chi nhìn chằm chằm Tư Mã Vanh hồi lâu, thấy y mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, liền cười cười móc một ống trúc từ trong tay áo ra, đưa tới trước mặt y, thấp giọng nói: “Yến Thanh, ngươi có nguyện ý thổi một khúc cho ta nghe không?”
Tư Mã Vanh không nhận, chỉ đưa tay sờ sờ, cảm xúc tay mềm mại, trong đôi mắt sâu kín không khỏi hiện lên vài phần tiếc nuối, thu tay lại nói: “Thừa tướng thứ lỗi, thuộc hạ không biết thổi sáo.”
Vương Thuật Chi kinh ngạc: “Đã học đánh đàn sao không học thổi sao? Ta thấy bộ dạng ngươi không giống là không có hứng thú.”
“Bẩm Thừa tướng, khi còn nhỏ thân thể thuộc hạ sức yếu, không thích hợp thổi sáo.”
Vương Thuật Chi ngẩn người, vẻ mặt buồn vô cớ, ẩn chứa vài phần thương tiếc, một lát sau lại cười rộ lên: “Vậy ta thổi cho ngươi nghe nhé.”
Nói xong liền đưa sáo tới bên môi, quay đầu thưởng thức cảnh tuyết rơi bên ngoài khoang thuyền, đầu ngón tay nhẹ nhàng di chuyển, âm thanh du dương bay ra, bay bổng trên mặt hồ nhìn không thấy bờ.
Tư Mã Vanh lặng lẽ nghe, nhìn làn nước mênh mông mây bay thấp lả tả, bông tuyết bay tán loạn, cả trái tim chìm vào lắng dịu trước nay chưa từng có.
Hết một khúc nhạc, Vương Thuật Chi quay đầu nhìn y, cười nói: “Bây giờ rảnh rỗi, nếu ta dạy ngươi thì ngươi có nguyện ý học không?”
Tư Mã Vanh chớp mắt nhìn, sau một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, mỉm cười, cũng không khách khí: “Thật ra từng học âm luật, chỉ là mãi chưa có cơ hội luyện tập, Thừa tướng nguyện ý dạy, tất nhiên thuộc hạ sẵn lòng thử một lần, chỉ là ngộ nhỡ ma âm chui vào tai thì mong Thừa tướng đừng trách tội.”
Vương Thuật Chi nghe xong cười ra tiếng, đưa cây sáo tới trước mặt y: “Đừng khiêm tốn, thổi vài tiếng trước cho ta nghe thử.”
Tư Mã Vanh đưa tay nhận lấy, giơ cây sáo tới bên môi, đột nhiên dừng lại.
Ý cười Vương Thuật Chi càng sâu: “Sao không thổi?”
Tư Mã Vanh xiết chặt tay, môi dưới như bị bỏng, vội kéo cây sáo ra.
Vương Thuật Chi làm như không thấy vẻ mặt lúng túng của y, như nghi ngờ ghé sát vào y, khẽ chau mày: “Hả? Lại không muốn học?”
Tư Mã Vanh không được tự nhiên khụ một tiếng, hàm hồ đáp: “Thuộc hạ chợt thấy cổ họng không khỏe….”
Vương Thuật Chi nghe xong sững sờ, lập tức cười không ngừng.
Sắc mặt Tư Mã Vanh căng cứng, môi mím chặt, ngược lại khóe mắt không khống chế nổi nhảy một cái, thấy ý cười trong mắt hắn xoay chuyển, cổ họng thật sự cảm thấy không khỏe, vội quay đầu sang một bên, ánh mắt quét xuống đuôi thuyền, chợt thấy ánh sáng lóe lên, sắc mặt đại biến.
“Thừa tướng cẩn thận!” Tư Mã Vanh vội hét lên một tiếng, đồng thời nhấc chân đạp cái bàn ngắn, vung đao nhào tới cản hai người hộ vệ dưới đuôi thuyền.
Sắc mặt Vương Thuật Chi đột nhiên tối xuống, vội vàng quay đầu lại.
Hai tên hộ vệ của phủ Thừa tướng nghe chấn động, lần lượt rút đao xông ra, cản trở thế tấn công của hai người kia.
Vương Thuật Chi cứng mặt lôi Tư Mã Vanh vào khoang thuyền, tâm tư nhanh chóng xoay một vòng, chợt nghe một người hộ vệ hô to: “Không hay rồi, đáy thuyền bị rỉ nước!”
Tư Mã Vanh thấy người chèo thuyền há hốc mồm đứng đó, trầm giọng giục gã ta chèo về hướng bờ.
Người chèo thuyền như bị dọa tỉnh mộng, liên tục gật đầu, tay chân luống cuống kéo nón xuống, tiếp tục chèo.
(Nón tre có dán giấy dầu để đi mưa)
Trong khoang thuyền hai bên vật lộn, ánh đao lóe sáng, chém nát đỉnh thuyền, thân thuyền nhỏ hẹp lắc lư không thôi, mà theo thấm nước càng lúc càng chìm xuống.
Một gã thích khách chém xuống khoang thuyền, lưỡi đao xông thẳng về phía Vương Thuật Chi, Vương Thuật Chi bình tĩnh kéo Tư Mã Vanh lùi xuống đầu thuyền, rất nhanh thấy gã thích khách kia bị hộ vệ chém một đao.
Hỗn chiến chuyển từ khoang thuyền qua đuôi thuyền, nhưng chỉ là chuyện trong giây lát, hộ vệ hét to một tiếng, “Thừa tướng mau chạy xuống đuôi thuyền đi!”
Vương Thuật Chi lạnh mặt nắm chặt tay Tư Mã Vanh, dưới sự yểm hộ của hộ vệ kéo y đi qua, thấy y ngã trái ngã phải vội đỡ lấy eo y, đi tới đuôi thuyền vẫn không buông ra, chỉ trầm giọng nói: “Đứng vững nhé.”
Tư Mã Vanh gật đầu, thấy thuyền cách bờ rất xa, quay đầu giục gã chèo thuyền: “Mau cập bờ đi!”
“Ai ai!” Gã chèo thuyền gật đầu liên tục, ánh mắt dưới nón lóe lên, thừa dịp không ai chú ý rút một thanh kiếm ngắn từ bên hông ra.
Tai Tư Mã Vanh nghe tiếng mái chèo dừng lại một chút, mắt liếc thấy một luồng sáng, sắc mặt đại biến, dồn sức ôm Vương Thuật Chi xoay người một cái, lập tức sau lưng đau đớn kịch liệt, cau mày thét lên một tiếng.
“Yến Thanh!” Vương Thuật Chi sinh lòng hoảng sợ, thấy gã chèo thuyền muốn rút thanh kiếm ra, ánh mắt độc ác, bắt lấy cổ tay gã, hung hăng xoắn một cái.
Gã chèo thuyền bị đau, tay nắm thanh kiếm buông ra.
Vương Thuật Chi ôm chặt Tư Mã Vanh, nâng chân hung hăng đá gã chèo thuyền một cái, cúi đầu nhìn Tư Mã Vanh đau đến đổ mồ hôi lạnh, trong lòng đại loạn: “Yến Thanh!”
Hết chương 25