Đọc truyện Quân Lâm Dưới Thành – Chương 13
Edit: Ngọc Hân – diễn đàn
Ánh mắt Tư Mã Thiện theo y đi tới đi lui trong phòng, có chút khó hiểu: “Chuyện này có liên quan tới Lục Tử Tu?” LQĐ
Tư Mã Vanh im lặng một lúc, xoay người nhìn hắn: “Huynh cũng biết, khi đệ tỉnh lại thì không phải ở trong phủ Thừa tướng mà là ở trong phủ Lục Thái thú thuộc Ngô quận. Đây là thân thể chủ cũ, vốn là người hầu của Lục Tử Tu tên Nguyên Sinh, còn đệ thì gần đây mới vào kinh, là bị Lục Ôn đưa tới phủ Thừa tướng.”
Tư Mã Thiện kinh hãi: “Nói như vậy, đệ và chủ cũ này hoán đổi linh hồn?”
“Rất có khả năng.”
“Các ngươi….” Tư Mã Thiện nhìn y từ đầu đến chân, cau mày lắc đầu, càng thêm khó hiểu: “Sao bộ dạng các ngươi lại giống nhau như thế?”
“Đệ cũng không biết.” Tư Mã Vanh than nhẹ một tiếng, nói tiếp: “Nhưng bây giờ những điều này không quan trọng, đệ có việc gấp, cần huynh ra tay giúp.”
“Đệ nói đi.” Tư Mã Thiện thấy vẻ mặt y nghiêm túc, không tự chủ ngồi thẳng người.
“Phụ hoàng đã quyết định phong vương cho huynh, chắc chắn ít ngày nữa sẽ lệnh huynh rời kinh, đến lúc đó cần phải đưa hắn ta ra khỏi hoàng cung, cùng huynh tới quận Quế Dương.”
Tư Mã Thiện sững sờ: “Mang rời khỏi hoàng cung?”
Tư Mã Vanh gật đầu, đáy mắt hơi chìm xuống, thấy hắn nhìm chằm chằm vào mình vội tạm gác ánh mắt che giấu hận ý, cười nhẹ nhàng: “Thái tử còn tuổi trẻ khí thịnh, không đủ gây sợ hãi, nhưng Dữu hoàng hậu từ trước tới giờ xem đệ như cái đinh trong mắt, một khi không còn huynh trông nom, vậy Nguyên Sinh kia có thể đối phó được không?”
“A…” Tư Mã Thiện lắc đầu: “Có lẽ không thể, nhìn hắn ta rất giống một người gặp cảnh khốn cùng….”
Tư Mã Vanh: “…..”
Tư Mã Thiện nhìn y một cái, lần nữa nhíu mày nhìn từ trên xuống dưới: “Đệ thật sự là nhị đệ của ta?”
“Hả?” Tư Mã Vanh cúi đầu nhìn mình, “Không giống chỗ nào?”
“Sao sống lại một lần, ngược lại như thay đổi tính nết? Nguyên Sinh này và đệ không thân chẳng quen, đệ lại để ý sống chết của hắn ta, chuyện này cũng không giống đệ.”
Tư Mã Vanh thở dài một tiếng: “Haizzzz… Đệ dùng thân thể tàn tật đánh đổi với hắn ta, dù sao cũng nên làm chút gì đó đền bù tổn thất mới đúng.”
Vẻ mặt Tư Mã Thiện như đang nghe thiên thư (sách hoặc thư do thần tiên trên trời viết ra), sửng sốt một hồi lâu, sau đó đứng dậy đi vòng quanh y một vòng, vuốt cằm trầm ngâm nói: “Chính là không đi tới Hoàng Tuyền, trực tiếp lên Thiên Đình ra mắt Bồ Tát nhờ ngài niệm chú hả?”
Tư Mã Vanh dở khóc dở cười: “Nếu hắn chết rồi, trên đời này sẽ không còn Tư Mã Vanh, huynh bảo tương lai đệ hồi cung thế nào?”
Tay Tư Mã Thiện đang vuốt cằm khựng lại, đầu óc lại xoay chuyển, cực kỳ hoảng sợ, trợn mắt nhìn chằm chằm y.
Tư Mã Vanh cười yếu ớt: “Sao thế? Đệ không thể hồi cung sao?”
Tư Mã Thiện khiếp sợ một lúc, lập tức mặt lộ vẻ vui mừng, kích động nện một quyền vào lòng bàn tay, rồi đi đi lại lại, chân bước đầu gật liên tục, nhưng rất nhanh che giấu ý cười: “Như vậy, chỉ sợ nguyên chủ này không giữ lại được, nếu không bịt miệng hắn ta, tương lai nhất định sẽ thành tai họa ngầm.”
Tư Mã Vanh thấy hắn nói mấy lời này mà mặt không đổi sắc, nhớ tới sự thuần hậu lúc còn nhỏ, không khỏi than nhẹ: “Đệ xem như hiểu cái gì gọi là gần mực thì đen rồi.”
“…….” Vẻ mặt Tư Mã Thiện cứng đờ, ấp a ấp úng nói: “Vốn ta không nghĩ như vậy, đối với gương mặt đó quả thật khó có thể ra tay, nhưng dù sao đây cũng là chuyện quan trọng, nếu đệ muốn giết thì vừa tới đất phong ta liền giết luôn.”
Tư Mã Vanh cười tự giễu, đưa tay đè vai hắn lại: “Đa tạ huynh, nhưng…. Hiện nay thân thể này dù sao cũng không phải là của chính đệ.” Nói xong chỉ vào ngực: “Nếu như ngộ nhỡ có ngày nào đó đệ không được chấp nhận, vậy cô hồn dã quỷ đệ đây nên đi đâu?”
Tư Mã Thiện nghe xong hãi hùng khiếp vía: “Sao lại nói như vậy, ta nên lập tức trở về cung phụng hắn ta cho tốt mới đúng.”
Tư Mã Vanh không nhịn được cười rộ lên, thấy mặt hắn rất nghiêm túc, lại không khỏi cảm kích hắn suy nghĩ vì mình, hỏi: “Dẫn ra ngoài có gặp khó khăn gì không?”
Tư Mã Thiện vỗ ngực một cái: “Chuyện này dễ dàng, dù sao đệ ở trong cung không ai hỏi han, mà ngay cả Thái hậu cũng là mới đây nghe nói đệ bệnh nặng mới nhớ tới đệ, ta chỉ cần nói tìm được một nơi có một vùng đất thành trì vững chắc có loại thuốc thần kỳ, định dẫn đệ tới chỗ đó chữa bệnh, phụ hoàng nhất định sẽ gật đầu.”
“Đến chỗ đó nhớ dẫn hắn ta đi gặp một người.”
“Người nào?”
Tư Mã Vanh đang muốn mở miệng chợt thấy nghe thấy bên phía tường bên kia truyền tới tiếng động khe khẽ, vội hơi nhếch môi, trên mặt cũng không kinh ngạc.
Mật đàm trong phòng tối kỵ nhất là tai vách mạch rừng, Tư Mã Thiện đã sớm sắp xếp tâm phúc tại hai gian phòng gần nhau, lúc này nghe tiếng gõ, trong lòng biết sắp có người đi ngang qua liền đi tới bên cửa ra vào nghiêng tai lắng nghe, lại đi tới chỗ khe cửa nhìn ra bên ngoài, cuối cùng vẻ mặt đầy sự chán ghét bỏ đi về, thấp giọng nói: “Lại đụng với người của Thái tử, thật sự quá xui xẻo!”
Tư Mã Vanh vội nhặt y phục hóa trang lên, “Nơi đây không nên ở lại, đệ đi ra ngoài lâu rồi cũng cần phải về.”
“Này?” Tư Mã Thiện giữ chặt y: “Đệ còn chưa nói đi gặp ai….”
“Nhất thời nửa khắc sợ không nói rõ ràng được, việc này không vội.” Tư Mã Vanh vỗ vỗ vai hắn, xoay người đi đến cửa ra vào đứng một lúc, xác định bên ngoài không có ai mới mở cửa, vẻ mặt bình tĩnh đi ra ngoài.
Vừa xuống cầu thang, nâng mắt lên nhìn thấy có mấy nam tử trẻ tuổi ở cửa ra vào, đều là gương mặt quen biết đã tham gia hội văn Tân Đình, còn đi đầu lại là người càng thân quen, chính là khiến y vừa đụng tới là cảm thấy đau răng Lục Tử Tu.
Chạm mặt với hắn ta cũng không sao, nhưng lúc này Vương Thuật Chi đang xử lý công vụ, còn mình một thân một mình xuất hiện ở đây quả thật rất đáng nghi, trong lòng Tư Mã Vanh cả kinh, lập tức xoay người đi lên lầu.
Đúng lúc này Lục Tử Tu ngẩng đầu, nhìn thoáng qua sườn mặt y hơi sửng sốt, lại thấy bóng lưng y vô cùng quen thuộc của, mặt lộ vẻ kinh ngạc, vội chắp tay xin lỗi mấy người khác, sau đó vội vội vàng vàng đuổi theo sau, miệng gọi: “Nguyên Sinh!”
Da đầu Tư Mã Vanh căng chặt, càng đi nhanh hơn, nghe dưới bậc thang truyền tới tiếng bước chân, trong lòng âm thầm kêu khổ: Chẳng phải đám danh sĩ nhà giàu đều thích đi guốc gỗ sao? Lục Tử Tu nhà ngươi tác phong nhẹ nhàng, hôm nay sao sao tâm huyết dang trào thay hài rồi! Đi nhanh như vậy!
Tư Mã Vanh vốn muốn tới chỗ hành lang gấp khúc quẹo vào tránh tầm mắt của hắn, nhưng hành lang này quá dài, cứ để hắn đuổi theo mãi như vậy càng lộ vẻ khả nghi, thật sự hết cách đành phải đi tới chỗ Tư Mã Thiện đẩy cửa bước vào rồi nhanh chóng trở tay đóng cửa lại.
Còn Lục Tử Tu lúc này mới lên lầu, vừa đưa mắt đã không thấy bóng dáng đâu, không khỏi có chút run sợ, cũng không biết là mình nhìn lầm hay sinh ra ảo giác.
Tư Mã Thiện nhìn chằm chằm vào người đã đi mà còn quay lại, trợn mắt há hốc mồm: “Xảy ra chuyện gì?”
“Gặp Lục Tử Tu.” Tư Mã Vanh bước vội tới bên cửa sổ, mở cửa sổ ra phát hiện đằng sau có một bờ tường thấp, theo cây già cách đó không xa là xuống dưới được, phía dưới là một ngõ nhỏ không người.
“Đệ rời đi từ chỗ này!” Tư Mã Vanh mừng rỡ nói, lập tức nhấc chân bước qua cửa sổ.
“Cẩn thận!” Tư Mã Thiện bị dọa hét to một tiếng, vội đuổi theo, “Đây là lầu hai đó! Đệ không muốn sống nữa sao?”
Tư Mã Vanh quay ra sau ý bảo: “Đừng lo.”
Tư Mã Thiện thấy bức tường kia cách không xa nhưng vẫn nơm nớp lo sợ, nhìn y đứng trên cửa sổ nhảy xuống bức tường bị đau chân, trái tim phút chốc vọt lên cổ họng, mãi đến khi y vụng tay vụng chân theo thân cây bò xuống, bấy giờ mới yên tâm, suy nghĩ một lát lại cảm thấy rất buồn cười.
Tư Mã Vanh chụp y phục khoác trên vai, ngẩng đầu nhìn lên trên chỉ nhìn thấy Tư Mã Thiện đang đứng bên cửa sổ nhìn mình cười không dứt, có vẻ vô cùng vui vẻ, trong lòng biết vừa rồi làm trò hề, bất đắc dĩ lại tự giễu than nhẹ một tiếng, ánh mắt quét nhẹ xung quanh, không thấy ai liền yên tâm xoay người rời đi.
Ngõ nhỏ này nhìn như ít ai lui tới, đường sá bụi bặm chồng chất, lại chỉ vừa một người đi, Tư Mã Vanh bước rất vội, lúc gần đầu ngõ không ngờ đột nhiên có người chạy vào, chỉ cảm thấy có một bóng đen trước mặt, không kịp tránh, cùng người tới nặng nề đâm sầm vào nhau, vai đau đớn.
Tư Mã Vanh giương mắt, thoáng nhìn qua mặt mũi của đối phương, đôi mắt sắc hơi trầm xuống.
Người nọ không rên một tiếng, tựa như không bị ảnh hưởng gì, chỉ đụng phải đành dừng bước, nhanh chóng nghiêng người vội vàng đi vào trong ngõ nhỏ.
Tư Mã Vanh xoay người, nhìn chằm chằm vào tư thế bước đi kỳ quái của người nọ, lại nhìn dấu chân lớn hơn mình trên mặt đất, lập tức bước nhẹ đi theo, dọc đường không hề làm đối phương chú ý, cuối cùng đi tới đầu ngõ bên kia, đứng từ xa trông thấy người nọ đi vào cửa sau của một ngôi nhà nào đó, hơi nhíu mày, đứng tại chỗ một lúc lâu, thấy cửa ra vào kia không có động tĩnh gì, lúc này mới xoay người rời đi.
Dọc đường không dám chậm trễ nữa, Tư Mã Vanh vội vàng trở lại phủ Thừa tướng, dùng cơm xong liền bắt đầu chờ đợi, chờ đến lúc Vương Thuật Chi trở về vội đứng dậy nghênh đón.
Vương Thuật Chi lộ vẻ mặt được sủng ái mà lo sợ cười cười, trêu chọc nói: “Sao lại thân thiện như thế? Nửa ngày không gặp bổn tưởng, thế mà thấy nhớ hả?”
Tư Mã Vanh: “…..”
Vương Thuật Chi cười ha ha, đi vào bên trong ném hốt bản: “Yến Thanh….”
Tư Mã Vanh nhất thời không kịp phản ứng.
“Hả?” Vương Thuật Chi giương mắt nhìn y, “Ngươi không phải tên Yến Thanh?”
Tư Mã Vanh sững sờ liền vội vàng đi lên: “Thừa tướng thứ lỗi, thuộc hạ quen nghe hai chữ Vương Trì, nhất thời không nhận ra.”
Vương Thuật Chi cười nhẹ nhàng, dang rộng hai tay: “Ừ, giúp ta thay quần áo.”
Tư Mã Vanh tuy được miễn trừ thân phận người hầu, nhưng chuyện làm không khác gì lúc trước, đành bất đắc dĩ tiến lên cởi triều phục giúp hắn, cởi được một nửa liền dừng động tác, thấp giọng hỏi: “Thừa tướng, kinh thành có thể có người Hồ không?”
Vương Thuật Chi nhíu mày, thu liễm ý cười bên môi: “Triều đình mấy lần Bắc phạt, nên bắt không ít người làm tù binh, trong kinh thành chắc có, sao đột nhiên nhắc tới chuyện này?”
“Vậy cũng có nam tử người Hồ?”
“Thành Kiến Khang là kinh thành chính là vùng đất quan trọng, bất kể ai ra vào cửa thành đều phải trải qua kiểm tra chặt chẽ.” Vương Thuật Chi nhìn y, hỏi, “Thế nhưng gặp chuyện gì vậy?”
Tư Mã Vanh rũ mắt, đáp: “Hôm nay ra cửa nhìn thấy một nam tử trẻ tuổi bộ dạng đáng ngờ, người này mũi cao mắt sâu, nếu thuộc hạ không nhìn lầm thì chắc là người Tần, hơn nữa bước chân của người này ẩn giấu vài phần yếu đuối, nhìn hết sức kỳ quái.”
Vương Thuật Chi nhíu mày: “Ngươi nhìn thấy ở đâu?”
“….” Tư Mã Vanh dừng một lát: “Thấy ở khu vực gần cửa tiệm quần áo, sau đó liền bám theo một đoạn đi tới một con phố khác, thấy gã ta vào bằng cửa sau, thuộc hạ không rõ đó là đâu, nhưng trong lòng thì nhớ.”
“Ừm.” Vương Thuật Chi trầm ngâm sau nửa ngày, tự mình cầm thường phục thay, “Người dẫn ta đi xem.”
Đúng lúc này Vương Đình vội vàng chạy vào: “Thừa tướng, Đan đại nhân phái người tới nhắn!”
Xin ủng hộ chính chủ LÊ