Quân Lâm Dưới Thành

Chương 105: Ngoại truyện An vương (Hết)


Đọc truyện Quân Lâm Dưới Thành – Chương 105: Ngoại truyện An vương (Hết)

Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn

Lục Tử Tu lo lắng cho Nguyên sinh, ngồi bên trong xe ngựa ngoài cung chờ đợi, qua hồi lâu mới thấy Nguyên Sinh từ trong đi ra, vội vàng nhảy xuống xe bước tới, gấp gáp giữ chặt tay hắn: “Nguyên Sinh, đệ không sao chứ?” LQĐ

Nguyên Sinh lúc này vẫn còn hơi mờ mịt, ngẩng đầu ngơ ngẩn nhìn hắn ta nửa ngày mới lấy lại tinh thần, vội lắc đầu: “Nhị công tử, ta không sao.”

Lục Tử Tu hết sức bất mãn xưng hô “Nhị công tử” này, đáng tiếc sửa vô số lần cũng không hiệu quả, lúc này cũng chỉ nhẹ nhàng thở ra, kéo hắn lên xe ngựa, thấy thái độ hắn trầm mặc khác thường không nói, không khỏi lo lắng: “Thật sự không có việc gì? Sao ngươi mất hồn mất vía thế? Thái hậu gọi ngươi vào nói gì?”

Xe ngựa chậm rãi chạy về hướng phủ Lục, Nguyên Sinh để Lục Tử Tu ôm tựa vào thùng xe, nỗi lòng phập phồng dần bình tĩnh lại, thấp giọng nói: “Thái hậu nói, ta với Hoàng thượng là huynh đệ sinh đôi.”

Lục Tử Tu nháy mắt mấy cái, đột nhiên ý thức được phân lượng trong lời hắn vừa nói, lập tức chấn động, không nhịn được lặp lại lời hắn: “Ngươi và Hoàng thượng là huynh đệ sinh đôi?”

Nguyên Sinh đối với thân phận thay đổi có chút không biết nên làm thế nào, đáy mắt lóe lên vẻ hoảng hốt, gật đầu nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, lại ngẩng đầu nhìn Lục Tử Tu, muốn nhìn thử xem hắn ta sẽ đối xử với mình thế nào.

Đáy mắt Lục Tử Tu bình tĩnh hơn hắn chút xíu, dần lấy lại tinh thần, không còn kịp suy nghĩ chuyện này sẽ mang tới ảnh hưởng gì cho quan hệ của hai người, theo bản năng liền muốn xác định đầu đuôi chuyện này: “Sao ngươi lại lưu lạc nhân gian?”

Khi Nguyên Sinh còn trong cung thì hơi căng thẳng, vì để chắc chắn trí nhớ mình không bỏ sót thứ gì, rũ mắt nhớ lại hồi lâu mới nhớ ra những tin tức kia, sau đó một năm một mười kể cho Lục Tử Tu nghe.

Sau khi Lục Tử Tu nghe xong im lặng một hồi, Nguyên Sinh nảy lòng lo sợ bất an, thật vất vả hắn mới quyết định ở cùng một chỗ với Lục Tử Tu, nhưng lúc này mình đột nhiên trở thành Vương gia, Lục Tử Tu còn có thể đối xử dịu dàng thân mật với mình trước sau như một không?

Lục Tử Tu rất hiểu hắn, chỉ một ánh mắt liền biết hắn đang suy nghĩ gì, vội ôm sát hôn lên mi tâm hắn một cái, cười nói: “Trước kia ta còn muốn trừ bỏ thân phận nô tịch của đệ, không ngờ nháy mắt một cái, đệ lại thành con rồng cháu rồng, khó trách đệ lại trùng hợp trao đổi linh hồn với Hoàng thượng như vậy, đúng là huyết mạch gây nên.” Nói xong nhớ tới đoạn thời gian mình và Nguyên Sinh xa cách, trong lòng thổn thức không thôi.

Nguyên Sinh nghe giọng điệu hắn ta bình thường, cuối cùng cũng yên lòng, tựa sát hắn ta không nói thêm gì nữa.

Thật ra, Lục Tử Tu không bình tĩnh như trên mặt thể hiện, mới vừa nghe tin tức này, hắn ta đã vô cùng kinh hỉ, rõ ràng Nguyên Sinh có tình cảm với mình, lại nhiều năm như vậy không chịu tiếp nhận mình, nói cho cùng đều vì thân phận, bây giờ hắn thành người trên người, đâu cần cố kị nhiều như thế nữa?

Nhưng kinh hỉ này mới tới không bao lâu lại nhanh chóng bị lo lắng thay thế.


Bây giờ Nguyên Sinh đã toàn tâm toàn ý ở cùng một chỗ với mình, không bao giờ lùi bước vì thân phận thấp kém, vậy thì hắn có làm con rồng cháu rồng hay không, đối với quan hệ của hai người mà nói cũng không quan trọng, nhưng, Nguyên Sinh làm con rồng cháu rồng thì sao? Có nghĩa là phải có trách nhiệm.

Giữa Hoàng thượng và Thừa tướng rốt cuộc thế nào, mặc dù hắn ta không phải một rõ hai ràng, nhưng cũng có thể đoán được đại khái, với lòng dạ hai người này tất nhiên không muốn và không thể cùng yêu thương với nữ tử khác, nếu Hoàng thượng cố ý cùng Thừa tướng nhớ nhung nhau, vậy vấn đề con nối dõi này sẽ giải quyết thế nào? Có thể đánh chủ ý lên đầu huynh đệ sinh đôi không?

Nghĩ đến những điều này, Lục Tử Tu có chút đứng ngồi không yên.

Trước kia địa vị của hắn ta và Nguyên Sinh khác biệt một trời một vực, bây giờ vẫn còn khác biệt, nhưng có điều đổi người, hắn ta chỉ là một đệ tử bình thường vọng tộc Giang Nam, là dân thường, so sánh với hậu duệ quý tộc thiên hoàng, gần như không có năng lực đối kháng, nếu như Hoàng thượng muốn Nguyên Sinh thành thân, bản thân mình nên làm thế nào?

Không trách Lục Tử Tu nghĩ nhiều như vậy, lúc mới xác định thân phận Nguyên Sinh thì quả thực Tư Mã Vanh có suy nghĩ này, chỉ là nghĩ tới còn có một Lục Tử Tu, ngẫm lại hoàn cảnh tương tự mình, đâu nhẫn tâm ép buộc Nguyên Sinh nữa, cuối cùng đành bỏ qua.

Từ đó, trên đời nhiều thêm một Tư Mã An, kinh thành có thêm một phủ An vương.

Trước đó, Nguyên Sinh gần như không có bất kỳ bạn bè thân thiết nào, tất cả cuộc sống, tất cả tâm tư của hắn, toàn bộ đều xoay quanh Lục Tử Tu, nếu không phải sống lại, hắn chỉ sợ ngay cả Tư Mã Vanh và Vương Thuật Chi là ai cũng không biết, bây giờ hắn thành An vương, mặc dù đột nhiên xuất hiện, nhưng cũng không ngăn được mọi người đổ xô chạy tới, hắn sợ tới mức trực tiếp đóng cửa từ chối tiếp khách.

Nhưng ngày nhập vào phủ An vương tất nhiên phải đãi tiệc, trong lòng Nguyên Sinh biết chạy không khỏi đành phải cầu cứu Lục Tử Tu.

Lục Tử Tu cười khổ: “Việc này chỉ sợ không tới lượt ta quan tâm.”

Quả nhiên, rất nhanh Tư Mã Vanh phái người tới sắp xếp tất cả cho hắn, lại gửi thiếp mời cho tất cả mọi người trong triều thay hắn, Nguyên Sinh không quen biết ai, tất nhiên không cần quản gì cả, chỉ cần mời sư phụ thần y chữa bệnh cho hắn lúc ở quận Quế Dương tới là được.

Vương Thuật Chi chỉ e thiên hạ chưa loạn, trong đêm liền thổi gió bên gối Tư Mã Vanh: “Lục đại nhân Lục Ôn tốt xấu gì cũng từng trông nom An vương điện hạ, ngươi không cảm ơn người ta một lần?”

Tư Mã Vanh liếc xéo hắn, có lẽ mình cũng rảnh rỗi phát sợ, còn thật sự nghe theo lời đề nghị của hắn, đưa thiếp mời tới phủ Lục quận Ngô.

Lai lịch An vương bí ẩn, lại suốt ngày đóng cửa từ chối tiếp khách, các đại thần trong kinh thành không đoán ra nội tình, chứ đừng nói tới Lục Ôn ở quận Ngô xa xôi, thậm chí trước đó, ông ta mới vừa nghe nói có thêm một An vương.


Ông ta cầm thiếp mời, trong lòng vạn phần mù tịt, cùng trưởng tử bàn bạc một hồi cũng không ra chút đầu mối nào, đành phải mang theo quà mừng đầu óc mơ hồ chạy tới kinh thành, nghĩ tới lúc đó thăm dò con trai một chút là được.

Chỉ là không nghĩ tới, sau khi vào kinh ông ta không có cơ hội gặp mặt Lục Tử Tu, vừa vào cửa thành đã bị Vương Thuật Chi mời đi, còn Lục Tử Tu lại không hề biết chút gì về chuyện này.

Ông ta cố tình tìm hiểu qua Vương Thuật Chi, Vương Thuật Chi lại cười ha ha: “An vương ít giao du với bên ngoài, ngươi không biết cũng là chuyện bình thường, ngươi xem đây chẳng phải là cơ hội để biết à, đến lúc đó ngươi tới là biết.”

Lục Ôn lấy cớ không tiện quấy rầy, chuẩn bị tới quý phủ của Lục Tử Tu, ai ngờ Vương Thuật Chi tâm huyết dâng trào, mời ông ta đêm đi du sông Tần Hoài, sau đó thịnh tình không thể chối từ mời ông ta ở lại vài ngày, mãi đến hôm An vương đãi tiệc.

Ngày đó phủ An vương giống như chốn Vân Lai, lúc Vương Thuật Chi và Lục Ôn tới thì đã có nửa số người trong bữa tiệc ngồi uống trà nói chuyện phiếm rồi, vừa thấy Vương Thuật Chi đều vội vàng đứng dậy đón chào, thấy Lục Ôn đi cùng Vương Thuật Chi, không nhịn được xem trọng ông ta vài phần, tất nhiên cũng không thiếu làm thân.

Lục Ôn sau khi tới chỗ này cứ cảm thấy có điều gì đó không đúng, đang ngồi toàn là quan ở kinh thành, chỉ một một mình là người ở ngoài kinh. Ông ta cũng không biết An vương gì đó, thân phận cũng không đáng để người ta đặc biệt thương nhớ, cuối cùng là chuyện gì xảy ra?

Vương Thuật Chi thấy Lục Ôn tò mò muốn chết, lại làm ra vẻ bình tĩnh, nén cười đến mức thiếu chút nữa nội thương, bèn uống trà để che giấu, sau đó buông chén trà nhỏ cảm khái nói: “Tấm lòng của Lục đại nhân lúc trước, bổn tướng còn chưa kịp cảm ơn.”

Cái này chắc là nói tới chuyện người hầu.

Lục Ôn hơi sững sờ, vội vàng cười khách sáo với hắn.

Lục Tử Tu đã gây nên chuyện gì, lòng dạ ông ta biết rõ, bởi vậy vẫn luôn chú ý tới động tĩnh ở kinh thành, biết Lục Tử Tu không đòi lại Nguyên Sinh ở phủ Thừa tướng, cũng coi như thoáng thở phào nhẹ nhõm, chỉ là ông ta không biết ẩn tình bên trong, về sau lại bị dời tâm tư vì triều đình mấy lần sóng gió, bởi vậy đến giờ vẫn chưa biết Nguyên Sinh đã trở lại bên cạnh Lục Tử Tu.

Nghĩ đến Nguyên Sinh, sắc mặt Lục Ôn khó nén xấu hổ.

Vương Thuật Chi đột nhiên nói: “Lục đại nhân còn nhớ Nguyên Sinh không?”

Lục Ôn càng xấu hổ hơn: “Tất nhiên nhớ chứ, không biết vì sao đột nhiên Thừa tướng lại nhắc tới hắn?”


Vương Thuật Chi cười khẽ: “Người hầu tốt như vậy, Lục đại nhân lại cam lòng tặng người khác, cũng không biết có từng hối hận không?”

“…….” Lời này nói được là do đâu vậy!

Trong lòng Lục Ôn khinh thường, trên mặt lại cười nói: “Nếu không tốt thì cũng không dám tặng cho Thừa tướng! Nguyên Sinh tuy không có điểm mạnh gì, nhưng cũng may biết tuân thủ lễ phép, không phải là người thích gây chuyện.”

“Đâu có đâu có…” Vương Thuật Chi lắc đầu liên tục, “Sao Nguyên Sinh lại không có điểm mạnh gì? Hắn chính là cầm kỳ thư họa cái nào cũng biết, mặc dù không thể nói là thông thạo, nhưng hiểu biết vô cùng rộng lớn, người lại thông minh biết điều, rất xứng đôi với Lục nhị công tử.”

Sắc mặt Lục Ôn đại biến, rất muốn chất vấn một tiếng tại sao hắn lại đối phó với Lục Tử Tu, nhưng e ngại xung quanh rất đông người, còn thân phận Vương Thuật Chi cũng không cho phép bản thân mình xúc phạm, đành cứng rắn nhịn xuống, nghiến răng nghiến lợi cười vài tiếng: “Vì sao nói lời này….”

Vương Thuật Chi tựa như không thấy sắc mặt ông ta khó coi, phối hợp rung đùi đắc ý cảm khái: “Một đôi bích nhân, thật sự là một đôi bích nhân!”

“Nói bậy nói bạ….!” Lục Ôn không thể nhịn được nữa, nặng nề dằn chén trà trong tay xuống bàn, đè nén cổ họng cả giận nói: “Cũng chỉ là một tiện nô, lại vọng tưởng trèo cành cao, vào phủ Thừa tướng rồi mà vẫn không an phận!”

Vương Thuật Chi không thèm quan tâm ông ta thất lễ, chuyển tầm nhìn, cười nói: “Lục nhị công tử tới.”

Lục Ôn khẽ giật mình, lúc này mới nhớ tới chính sự, vừa mới chuẩn bị đứng lên thì nghe thấy có người kéo dài giọng hô to: “An vương tới –“

Trong sảnh hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người đều im lặng, đồng loạt nhìn về hướng chủ vị.

Lục Ôn quay đầu, nhìn bóng người chậm rãi đi tới, há to miệng, sợ ngây người.

Nguyên Sinh trải qua sống lại, lại mấy lần đi vào hoàng cung, mặc dù vẫn là tính tình mềm yếu, nhưng dù sao hoàn cảnh khác nhau, bây giờ lại có thân phận như vậy, mặc cẩm y hoa phục, im lặng đứng đó, cùng người hầu nhỏ khúm núm trong ấn tượng của Lục Ôn tưởng như hai người.

Vương Thuật Chi liếc qua sắc mặt co quắp của Lục Ôn bên cạnh, mím môi kiếm chế ý cười, thấp giọng nói: “An vương ngày đó ở phủ Lục chắc được Lục đại nhân quan tâm lắm? Bệ hạ cảm động và nhớ tới ân tình của Lục đại nhân, đặc biệt mời Lục đại nhân tới dự tiệc, chắc hẳn An vương điện hạ nhìn thấy Lục đại nhân cũng sẽ vô cùng kinh hỉ.”

Lục Ôn nghe hắn nói xong, chỉ cảm thấy sấm sét đánh xuống đầu, không chỉ mặt co rúm, mồm mép cũng co quắp, ngập ngừng cả nửa ngày sững sờ đến nửa chữ cũng không thốt ra được.

“Lục đại nhân? Lục đại nhân?” Vương Thuật Chi đưa tay quơ quơ trước mặt Lục Ôn, khiến mọi người xung quanh đều ghé mắt nhìn sang.


Nguyên Sinh đứng ở vị trí chủ vị tất nhiên chú ý tới, ánh mắt chuyển qua bên này, rơi vào trên người Lục Ôn, sắc mặt hơi thay đổi.

Xẹt xẹt xẹt –

Ánh mắt mọi người đều bắn tới phía Lục Ôn.

Trong đây, ngoài Lục Ôn thì tất cả những người khác đều là nhân vật có máu mặt của kinh thành, tại sao ông ta được mời? Vì sao An vương nhìn thấy ông ta lại thay đổi sắc mặt? Trong lòng mọi người lập tức suy đoán đến long trời lở đất.

Vương Thuật Chi ân cần nói: “Lục đại nhân, ngươi làm sao vậy? Là thân thể không khỏe à?”

Lục Ôn lau mồ hồi trên trán, cúi đầu nói lắp ba lắp bắp: «Hạ quan…. Hạ quan… Quả thật có chút không khỏe…. “

Nguyên Sinh tuy thân phận đã thay đổi, nhưng nhìn thấy Lục Ôn vẫn căng thẳng, theo bản năng nhìn sang Lục Tử Tu, Lục Tử Tu cũng vô cùng kinh ngạc, không ngờ cha lại xuất hiện ở chỗ này, nhưng hắn ta cũng không ngốc, lại nhìn vẻ mặt Vương Thuật Chi có chút hả hê, lập tức hiểu ra tất cả.

Lục Tử Tu vội nháy mắt an ủi Nguyên Sinh, lập tức đi về phía Lục Ôn.

Yến tiệc kết thúc, Lục Ôn ở lại phủ đệ của Lục Tử Tu, đối với nghi vấn của ông ta Lục Tử Tu ngậm miệng không đáp, cuối cùng nhắc nhở: «Cha, bây giờ Nguyên Sinh có Hoàng thượng và Thái hậu bảo vệ.”

Lục Ôn hiểu nhắc nhở của hắn ta, kinh ngạc gật đầu, cũng không dám hỏi thêm gì nữa.

Xe ngựa còn chờ bên ngoài phủ An vương, Lục Tử Tu sắp xếp trong này xong lại vội chạy tới gặp Nguyên Sinh.

Nguyên Sinh lần đầu tiên có nhà của mình, lại còn là một phủ đệ lớn như vậy, tất nhiên rất không thích ứng, một mực đứng đợi tới lúc Lục Tử Tu quay lại mới thoáng yên tâm, vội đứng dậy nghênh đón ôm eo hắn ta, ngước mắt nhìn hắn ta, nói khẽ: «Chỗ này quá rộng.”

Lục Tử Tu nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt rơi vào trong con ngươi trắng đen rõ ràng của hắn, trong lòng ấm áp.

Đây là Nguyên Sinh của ta.

«Không sao đâu, có ta ở cùng đệ.” Lục Tử Tu đưa tay khẽ vuốt ve khóe mắt hắn, bưng mặt hắn, cúi người hôn lên môi hắn.

Hết truyện.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.