Quan Khí​

Chương 62: Tâm trạng của Đinh Lỗi


Đọc truyện Quan Khí​ – Chương 62: Tâm trạng của Đinh Lỗi

Treo điện thoại, trong lòng Đinh Lỗi rất khiếp sợ. Nếu đúng như lời bà xã nói, hôm nay trên hội nghị xuất hiện đủ loại tình huống như vậy đã có thể chứng minh vấn đề. Khó trách hội nghị hôm nay lại quái dị như vậy, ngay cả Trịnh Thu Lực vốn kề cận với mình cũng phản bội.

Nếu Vương Trạch Vinh kia thật sự….

Đinh Lỗi rất không muốn nghĩ tới việc này, nhưng y lại không thể không nghĩ. Đinh Lỗi tự ngẫm lại quan hệ với Vương Trạch Vinh: mới đầu thì quan hệ rất ổn, mấu chốt là sau khi biết được Vương Trạch Vinh không hề có hậu trường liền xảy ra vấn đề lớn.

Kỳ thật, việc này cũng không thể trách Đinh Lỗi. Dù sao y cũng mới gặp quá ít sự việc, mặc dù y có chút tài năng nhưng trong quan trường không phải ai cũng có thể nhìn rõ hết mọi chuyện. Lúc ấy Trịnh Thu Lực cho rằng Vương Trạch Vinh không có bao nhiêu tác dụng, cho dù lãnh đạo Tỉnh ủy có chút tình ý thì bước tiếp theo cũng không trợ giúp quá lớn đối với Vương Trạch Vinh. Bởi vậy Đinh Lỗi nghĩ rằng tiếp tục kết nối với Vương Trạch Vinh còn không bằng kéo quan hệ với Trịnh Thu Lực. Mặc kệ nói thế nào, bố của Trịnh Thu Lực cũng là một nhân vật có thực lực trên thành phố cơ mà.

Mẹ nó chứ! Cũng chỉ tại Trịnh Thu Lực gây ra mọi việc. Kẻ đầu tiên nói rằng Vương Trạch Vinh không có quan hệ chính là y, kẻ đầu tiên phản bội cũng là y. Lần này Đinh Lỗi xem như hiểu được câu nói “trong quan trường, hôm nay là bằng hữu, ngày mai là kẻ thù”.

Lần đầu tiên Đinh Lỗi phát hiện rằng tuy mình là bí thư đảng ủy xã nhưng đối mặt với quân địch có thực lực hùng mạnh thì vẫn có cảm giác rất vô lực.

Đinh Lỗi chưa bao giờ cảm thấy tốc độ máy tính của mình lại chậm đến thế. Trước kia y vốn thường xuyên vào mạng, đặc biệt là vào các trang web của tỉnh và thành phố thì cơ bản ngày nào y cũng xem. Nhưng từ sau khi lên là bí thư Đảng ủy xã, đặc biệt là sau khi dính vào Bàng Mẫn, y thật sự không có bao nhiêu thời gian để xem kỹ các nội dung. Dù sao chuyện trên tỉnh cũng có sự chênh lệch rất lớn so với xã. Lần này mới chỉ bốn ngày không lên mạng, vậy mà đã xảy ra đại sự như vậy.

Máy tính rốt cục khởi động xong.

Đinh Lỗi nhanh chóng liền thấy bài viết của Vương Trạch Vinh. Đinh Lỗi cũng là cao thủ sáng tác, bởi vậy nhìn rất kỹ từng câu, từng chữ trong bài viết của Vương Trạch Vinh.

Cách giải thích phi thường độc đáo, có lý luận cũng có thực tiễn, có thể xem là một bài viết xuất sắc. Bài viết này nói rất thực tế về phương pháp làm thế nào để tăng mạnh sức chiến đấu của Đảng trong công tác xây dựng xã Hoàn Thành. Nếu là lúc trước, Đinh Lỗi khẳng định sẽ chụp bàn trầm trồ khen ngợi, nhưng, hiện tại Đinh Lỗi lại có một cảm giác cực kỳ thất bại.

Ngồi một mình trong phòng bí thư, Đinh Lỗi cảm thấy người rất nóng, liền hút vội một điếu thuốc, sau đó lại dập tắt ngay. Y cầm chén trà lên uống một ngụm, nhưng bởi vì trà mới pha nên rất nóng, vừa mới ngậm vào mồm lại ói ra ngay.


Ôi! Đinh Lỗi cảm thán một tiếng. Người ngoài thấy bài viết này về xã Hoàn Thành, khẳng định sẽ nghĩ là mình làm tốt công tác nên đạt hiệu quả như vậy, nhưng trên huyện Khai Hà có ai đặt chiến tích công tác này lên người mình chứ?

Khó nhất là hiện tại quan hệ giữa mình và Vương Trạch Vinh cực kỳ không tốt.

Nhìn bài viết này, Đinh Lỗi cũng cảm thấy quan hệ giữa Vương Trạch Vinh và Trương Tất Tường cũng không phải tầm thường. Đúng lúc này, điện thoại trên bàn Đinh Lỗi đổ chuông. Đinh Lỗi vừa thấy dãy số, vội vàng nhấc máy, cung kính nói:

– Phó chủ tịch Cao, tôi là Đinh Lỗi.

Trong điện thoại là phó chủ tịch huyện Cao:

– Tiểu Lỗi à, sao cậu lại làm vậy? Nghe nói gần đây cậu rất không thoải mái với Vương Trạch Vinh hả? Là một bí thư, phải có lòng rộng lượng, nếu ngay cả Vương Trạch Vinh cũng đối xử không tốt, vậy thì cậu không xứng đáng chức vụ nữa. Tôi cũng khá hiểu về đồng chí Vương Trạch Vinh này. Đó là một đồng chí rất tốt. Cậu nhất định phải quan hệ tốt với cậu ta đó.

Hôm nay Cao Thượng Minh cũng biết được việc của Vương Trạch Vinh, nghĩ tới quan hệ không hòa hợp giữa Đinh Lỗi và Vương Trạch Vinh, y cũng rất lo lắng. Nếu Đinh Lỗi không làm tốt quan hệ với Vương Trạch Vinh, sớm hay muộn Đinh Lỗi cũng sẽ chịu thiệt. Mục đích của cuộc điện thoại này là để gõ Đinh Lỗi một chút. Cao Thượng Minh nghĩ tới chỗ dựa vững chắc của Vương Trạch Vinh, y cũng không muốn thủ hạ của mình lại có chuyện gì không hay với Vương Trạch Vinh.

Treo điện thoại của Cao Thượng Minh, Đinh Lỗi đột nhiên cảm giác áp lực của mình lớn hẳn lên. Hôm nay y đã được lĩnh giáo câu nói “hôm qua là bằng hữu, hôm nay là kẻ thù”, y biết rằng chỉ cần Vương Trạch Vinh có chỗ dựa vững chắc trên tỉnh, mấy lão đại trên huyện chắc chắn sẽ dời hướng gió đi. Mặc dù Cao Thượng Minh nói sẽ ủng hộ mình, nhưng khó mà đảm bảo được rằng y sẽ không lờ mình đi. Nếu thật sự xảy ra chuyện như vậy, mình thật sự xong rồi.

Càng nghĩ càng sợ hãi, Đinh Lỗi cầm lấy điện thoại trên bàn, bấm số di động của vợ.

– Này, bà xã. Gần đây em và Lữ Hàm Yên quan hệ thế nào?


Đinh Lỗi hỏi với vẻ rất vội vàng.

– Ông xã, anh cũng biết còn gì. Từ sau khi anh và Vương Trạch Vinh trở mặt, em cũng ngại qua lại với Lữ Hàm Yên, quan hệ rất bình thường. Thế nào? Hiện giờ anh muốn giao hảo với Vương Trạch Vinh à? Em đã sớm nói với anh rồi, Tiểu Vương là người không tồi, mặc kệ cậu ấy có vấn đề gì, anh cũng có thể quan hệ tốt với cậu ấy. Vậy mà anh đó, chẳng chịu nghe em gì cả. Em nói này, hiện tại tình hình trên huyện cũng rất phức tạp, em nghe nói mấy lãnh đạo chủ chốt của huyện đều tươi cười đón chào Vương Trạch Vinh.

Là một bác sĩ trong bệnh viện huyện, Quách Anh cũng có những mối quan hệ của mình. Cô rất biết tình hình của chồng mình. Tuy Đinh Lỗi dựa vào phó chủ tịch huyện Cao nhưng phó chủ tịch huyện Cao này cũng không phải là nhân vật nói một không hai trong huyện. Chỗ dựa này căn bản là không thực sự ổn.

Lời bà xã càng khiến tâm tình Đinh Lỗi thêm bất an:

– Bà xã, hay là em ra mặt một chút, xem có thể hẹn gặp với Vương Trạch Vinh và Lữ Hàm Yên một chút không.

– Được rồi, em thử xem.

Quách Anh ngắt điện thoại xong thì thở dài một hơi. Chồng mình càng ngày càng không thể dung thứ cho người, cưới Đinh Lỗi không biết là phúc hay họa nữa!

Ngẫm nghĩ một chút, Quách Anh bấm số Lữ Hàm Yên.

– Này, Hàm Yên à? Chị là Quách Anh đây.


Quách Anh nói giọng rất vui vẻ.

– A, chị Quách Anh à, sao lâu rồi không điện thoại cho em?

Lữ Hàm Yên nhận được điện thoại của Quách Anh, rõ ràng là rất cao hứng. Cô có ấn tượng rất tốt về Quách Anh. Từ sau khi hai người quen nhau, hai người cũng đã hẹn gặp nhau vài lần, cũng ăn cơm với nhau mấy lần, quan hệ với Quách Anh cũng không tồi. Có một người bạn làm trong bệnh viện huyện, sẽ rất tiện khi phải tới khám bệnh.

– Ha ha, chị lo ảnh hưởng tới việc hẹn hò của em và Tiểu Vương thôi. Chị hẹn gặp em, Tiểu Vương có ý kiến thì sao?

Quách Anh cười ha ha nói.

– Chị cứ nói thế. Gần đây Trạch Vinh đều nói Đinh đại ca không giống trước kia. Em còn tưởng rằng Trạch Vinh có chỗ nào đắc tội với Đinh đại ca. Nếu Trạch Vinh có chỗ nào đắc tội với Đinh đại ca, mong rằng Quách Anh tỷ khuyên nhủ Đinh đại ca một chút. Tính cách Trạch Vinh hơi nóng, xin thứ lỗi cho anh ấy một chút.

Lữ Hàm Yên cũng không biết tình hình mới nhất của Vương Trạch Vinh. Chuyện nam nữ quả thật là kỳ quái, nếu không đột phá việc cuối cùng kia thì làm việc gì cũng né tránh, bộ dạng xấu hổ thẹn thùng. Nhưng từ sau khi hai người chân chính đột phá cửa cuối cùng đó, liền không tránh khỏi lặp lại sự việc. Lúc này đàn bà còn điên cuồng, mãnh liệt hơn cả đàn ông. Hai người vừa đụng vào nhau liền tìm cơ hội làm chuyện đó. Vương Trạch Vinh căn bản là không có thời gian nói chuyện với Lữ Hàm Yên, mà Lữ Hàm Yên đang mê đắm, căn bản cũng không hỏi tình huống của Vương Trạch Vinh.

Hôm nay nhận được điện thoại của Quách Anh, thấy Quách Anh chủ động gọi tới, Lữ Hàm Yên cũng rất muốn giúp Vương Trạch Vinh một chút. Cô cho rằng, chỉ cần giúp Vương Trạch Vinh quan hệ tốt với Đinh Lỗi, công tác sau này của Vương Trạch Vinh sẽ dễ dàng rất nhiều.

– Quách Anh tỷ, hôm nay nghĩ sao lại gọi điện thoại cho em thế?

Lữ Hàm Yên hỏi.

– Thế nào, không có việc thì chị không được gọi điện cho em à?

Quách Anh hỏi vẻ mất hứng.


– Hì hì…

Lữ Hàm Yên cười ngượng ngùng.

– Là thế này, lão Đinh nhà chị nói đã lâu không gặp gỡ em và Tiểu Vương. Lão ấy muốn hẹn hai người ngày mai cùng đi câu cá. Không biết hai người có thời gian không?

– Đương nhiên có thời gian, lại chỗ lần trước à? Phong cảnh chỗ đó đẹp thật.

Lữ Hàm Yên vừa nghe nói Đinh Lỗi muốn hẹn gặp Vương Trạch Vinh, trong lòng rất cao hứng, vội vàng đáp ứng. Tuy nhiên sau khi nói xong, cô đột nhiên nghĩ ra phải để Vương Trạch Vinh quyết định mới tốt, vội vàng nói:

– Quách Anh tỷ, việc này em phải hỏi Trạch Vinh trước một chút.

– A, tốt, em hỏi đi rồi nói với chị.

Quách Anh lại tán dóc vài câu với Lữ Hàm Yên xong mới ngắt điện thoại.

Vương Trạch Vinh đang ngồi trong phòng làm việc nói chuyện công tác với Tiểu Giang, thấy Lữ Hàm Yên gọi điện thoại đến, liền cười nghe máy:

– Hàm Yên, có chuyện gì à?

– Trạch Vinh, vừa rồi Quách Anh tỷ gọi điện thoại đến, nói là Đinh Lỗi muốn hẹn chúng mình đi câu cá. Anh có thời gian rảnh không?

Vừa nghe vậy, trên mặt Vương Trạch Vinh đã nở một nụ cười.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.