Đọc truyện Quan Khí – Chương 21: Quyền lực tạo thành biến hoá
Hòa Quốc Hùng nói làm cho Vương Trạch Vinh động tâm. Nếu như thật sự có thể trở thành ủy viên Đảng ủy xã, mặc dù chưa nói là thăng quan nhưng quyền thế sẽ lớn hơn nhiều. Vương Trạch Vinh cũng nghi ngờ khả năng thành công của việc này. Bây giờ đang có năm ủy viên, nếu thêm mình nữa là song song, điều này có vẻ không hợp lý. Đương nhiên nếu như kéo một trong năm người kia xuống, khả năng mình lên là rất cao. Hòa Quốc Hùng nói có sức hấp dẫn rất lớn đối với Vương Trạch Vinh. Lăn lộn trong phòng làm việc lâu như vậy, Vương Trạch Vinh cũng muốn thăng quan phát tài. Hắn cũng không phải một người thích bình yên mà.
Vương Trạch Vinh phân tích qua về tình hình mỗi người trong xã. Hắn cảm thấy mình hình như không có bao nhiêu cơ hội. Xã vừa tiến hành điều chỉnh, trên huyện không thể nào tùy tiện thêm một lãnh đạo xã nữa.
Vì sao Hòa Quốc Hùng có suy nghĩ đó? Vương Trạch Vinh nhớ lại chuyện xảy ra hôm nay, hắn như bắt được điểm gì đó. Hôm nay trong lúc Trịnh Chí Minh nói hình như đối thủ không có bao nhiều quyền lên tiếng ở huyện. Còn nói bí thư thị ủy phải rời đi. Những lời này xem ra có ý ở đó.
Lại phân tích việc Hòa Quốc Hùng đưa mình lên làm ủy viên Đảng ủy xã. Vương Trạch Vinh lập tức hiểu rõ bây giờ Hòa Quốc Hùng cũng chỉ có Đinh Lỗi là đồng minh. Lão Chu và Chu Thu Lệ đều là người của Bí thư huyện ủy. Ở tình hình chung hai người đó hợp lại với nhau. Hạ Sơn mặc dù không có đồng minh nhưng hầu hết thời điểm đứng về phía Hòa Quốc Hùng. Căn cứ hiểu biết về bí thư và chủ tịch xã mấy năm nay hình như không hợp nhau mấy. Hòa Quốc Hùng đây là sớm có bố trí. Nếu ngày nào đó Hạ Sơn ngả về phía bên kia, có lẽ Hòa Quốc Hùng sẽ khó khăn. Nếu như mình trở thành ủy viên, bên phía Hòa Quốc Hùng sẽ thêm một phếu. Đây mới là nguyên nhân mà Hòa Quốc Hùng hy vọng mình trở thành ủy ban Đảng ủy.
Nghĩ rõ ràng điểm này, Vương Trạch Vinh ngay lúc đó nghĩ đến một vấn đề. Có lẽ Hòa Quốc Hùng hy vọng đẩy một người đi. Chỉ cần có một người đi, mình mới có khả năng lên chức.
Vương Trạch Vinh vừa suy nghĩ vừa đi về văn phòng.
– Trương Chính Cường đâu?
Vương Trạch Vinh vào văn phòng thì thấy Trương Chính Cường không có ở trong này.
– Chánh văn phòng Vương đã về, Tiểu Trương đến chỗ phó bí thư Chu, hình như viết tài liệu gì đó.
Bàng Mẫn lập tức đáp lời. Cô ta là người của Hòa Quốc Hùng, bây giờ Vương Trạch Vinh cũng là người của Hòa Quốc Hùng. Vì thế cô ta đương nhiên sẽ giúp đỡ Hòa Quốc Hùng giám sát người trong văn phòng. Nhìn cô ta một chút, Vương Trạch Vinh biết người phụ nữ này không đơn giản. Ở tình hình chung Vương Trạch Vinh luôn tôn trọng cô ta.
Nghe nói như vậy, trong lòng Vương Trạch Vinh liền trầm xuống. Thằng ranh Trương Chính Cường này lăn lộn với lão Chu, bọn họ nhất định là đi không đúng đường rồi.
– Phó bí thư Chu gọi cậu ta sao?
Vương Trạch Vinh gật đầu không nói nữa. Nhưng trong đầu Vương Trạch Vinh đang tự hỏi vấn đề quan hệ giữa lão Chu và Trương Chính Cường.
Làm Vương Trạch Vinh không thoải mái đó là trong Văn phòng Đảng chính có sự tồn tại của Trương Chính Cường. Điều này làm Vương Trạch Vinh có vẻ không khống chế được trong tay. Đây là điểm mà hắn không thể tha thứ. Mẹ nó chứ, sớm biết như vậy thì giết nó trước có phải hay không. Bây giờ lưu lại đúng là sai lầm, cũng là tai họa.
Mẹ nó chứ, có quan hệ thì sao chứ, phải thu thập Trương Chính Cường một chút. Vương Trạch Vinh càng nghĩ càng khó chịu.
– Chánh văn phòng, mời uống trà.
Hoàng Vĩ không bỏ lỡ cơ hội rót trà đưa mời.
Nhìn Hoàng Vĩ, Vương Trạch Vinh gật đầu nói:
– Tiểu Hoàng, chiều nay cậu đến xí nghiệp Minh Giang tham gia cuộc họp.
Vừa nghe thấy thế, Hoàng Vĩ liền cao hứng vâng.
Công ty Minh Giang là công ty thuộc xã Hoàn Thành, sản xuất mấy sản phẩm phụ tùng ô tô. Lần này tổ chức hội nghị mừng công đã mời Văn phòng Đảng chính phái người tham gia. Các hội nghị như vậy đều có quà mừng, Hoàng Vĩ được phái đi coi như được lợi. Đây coi như phần thưởng mà hắn đã hầu hạ Vương Trạch Vinh thời gian này.
Tâm trạng Trương Chính Cường thời gian này rất được. Lão Chu không chỉ chủ động hạ thư thế quan hệ tốt với hắn, rất nhiều chuyện cũng trực tiếp giao cho hắn đi làm. Trương Chính Cường vừa đi vừa ngâm nga vào văn phòng. Hắn cũng là người thông minh, hắn hiểu suy nghĩ của lão Chu. Bây giờ Vương Trạch Vinh đi theo Hòa Quốc Hùng, lão Chu cũng muốn kéo theo một nhóm người của mình. Trong lòng Trương Chính Cường không phục Vương Trạch Vinh. Đối với việc Vương Trạch Vinh đột nhiên lên chức chánh văn phòng, Trương Chính Cường đã suy đoán rất nhiều. Tóm lại một điểm đó là hắn hy vọng đẩy Vương Trạch Vinh xuống đài. Mới đầu Trương Chính Cường nghĩ mình có quan hệ không tốt với lão Chu mấy, sợ lão Chu chỉnh hắn. Nhưng sau một thời gian, lão Chu lại chủ động yêu cầu gọi hắn đến nói chuyện, cũng tỏ vẻ muốn trọng dụng hắn. Thấy lão Chu có thái độ như vậy, Trương Chính Cường liền dựa ngay vào Chu Hồng Thiên.
Tài liệu mà Trương Chính Cường vừa viết cũng được lão Chu khen.
– Vương Trạch Vinh đã về sao?
Trương Chính Cường thấy Vương Trạch Vinh liền cười cười mà nói.
Nghe thấy đối phương nói chuyện, Vương Trạch Vinh có chút không hài lòng. Thằng ranh Trương Chính Cường này không coi mình là lãnh đạo.
– Tiểu Trương, lần này toàn bộ huyện tiến hành công tác kiểm tra hộ khẩu. Xã yêu cầu các phòng mau chóng điều đồng chí có năng lực mạnh tham gia công việc này. Phòng làm việc hầu hết là đồng chí nữ, Hoàng Vĩ lại có chuyện cần làm. Nhiệm vụ này giao cho cậu. Trong thời gian này, đó là công việc chính của cậu.
Vương Trạch Vinh vừa cười vừa nói.
– Vừa nãy phó bí thư Chu có một tài liệu muốn tôi sửa, không có thời gian.
Trương Chính Cường vội vàng nói. Hắn biết điều tra hộ khẩu mất thời gian gần tháng, trên cơ bản là cầm tù ở nông thôn. Công việc này rất phiền phức, vì thế hắn lấy lý do Chu Hồng Thiên muốn giao việc cho mình mà từ chối.
– Phó bí thư giao việc nhất định là quan trọng. Như vậy đi, cậu giao việc này cho Tiểu Giang, năng lực viết văn của Tiểu Giang rất mạnh, chắc không vấn đề gì đâu.
Vương Trạch Vinh cười nói.
Trương Chính Cường nhìn về phía Tiểu Giang, chẳng lẽ trước mặt Tiểu Giang nói Tiểu Giang không có năng lực như mình? Trong lòng Trương Chính Cường mặc dù thầm mắng Vương Trạch Vinh, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười:
– Tiểu Giang nhất định sẽ hoàn thành tốt.
Tiểu Giang ở bên đã sớm nghe thấy, nàng hiểu rõ ý của Vương Trạch Vinh. Vì thế Tiểu Giang nói:
– Trương ca, chúng tôi đều là phụ nữ, công việc xuống thôn cần nhiều thời gian, anh nhẫn tâm để chúng tôi phơi nắng dưới ánh mặt trời sao?
Vừa nghe Tiểu Giang nói như vậy, Trương Chính Cường cười khổ nói:
– Chỉ có thể như vậy thôi.
Nhìn Trương Chính Cường cùng Tiểu Giang đổi công việc, Vương Trạch Vinh cảm thấy phải chỉnh thằng này mới được.
Vương Trạch Vinh nhìn Trương Chính Cường thấy quan khí trên đầu thằng ranh này đã nhạt đi nhiều. Điều này càng làm Vương Trạch Vinh nghi ngờ hậu thuẫn của Trương Chính Cường. Nếu như hắn thực sự có hậu thuẫn, như vậy quan khí của mình không giảm mạnh như vậy mới đúng chứ. Bây giờ từ tình hình của hắn thì thấy chỉ có một khả năng. Thằng ranh này không có chỗ dựa, tất cả đều là ra vẻ.
Lấy tay gõ gõ lên bàn, Vương Trạch Vinh càng nghĩ càng cảm thấy Trương Chính Cường không có chỗ dựa mạnh. Bây giờ quan khí đã hiểu thêm về biến hoá của quan khí. Ở tình hình bình thường chỉ cần thật sự có chỗ dựa, quan khí hẳn phải không hề ít. Ít nhất cũng có thể là rất nhiều màu trắng mới đúng. Từ tình hình của Trương Chính Cường thì thấy bởi vì biểu hiện bình thường của hắn luôn ra vẻ mình có quan hệ. Cho nên mới khiến các lãnh đạo luôn cảnh giác với hắn, không dám chỉnh hắn một cách quá đáng. Thực ra hắn ta chỉ là con hổ giấy mà thôi.
Vương Trạch Vinh biết người trong chốn quan trường cái gì cũng có thể lừa gạt kẻ khác. Nhưng quan khí thì không thể lừa người.
Có nhận định này, Vương Trạch Vinh cười thầm trong lòng. Mọi người xem ra đều bị vẻ ngoài của thằng ranh này lừa rồi. Đầu tiên phải gõ một chút, nếu không hiểu chuyện thì thu thập hắn. Nói thật Vương Trạch Vinh bình thường cũng không thích ức hiếp người khác, đặc biệt là người không có vấn đề và chỗ dựa. Vương Trạch Vinh bình thường không chủ động trêu chọc. Nếu như Trương Chính Cường biểu hiện tốt một chút, có lẽ Vương Trạch Vinh còn bỏ qua cho hắn. Nhưng thằng ranh này quá ra vẻ, đặc biệt là không tôn trọng Vương Trạch Vinh. Đây là điều mà Vương Trạch Vinh không thể tha thứ.
Khu nhà năm tầng dành cho cán bộ xã Hoàn Thành ở.
Vương Trạch Vinh đang suy nghĩ thì trên đường lên lầu thì gặp Lữ Hàm Yên đang đi xuống.
Tuy nói hai người thường xuyên gặp nhau, bình thường cũng chỉ là chào hỏi. Nhưng không nhiều lúc gặp riêng như thế này.
Vương Trạch Vinh gật đầu cười, nhưng trong lòng lại đau nhói. Lữ Hàm Yên và hắn đã có một thời gian yêu nhau. Nếu không phải mẹ nàng kiên quyết phản đối thì hai người có lẽ đã sớm thành.
Mỹ nhân như hoa đúng là vừa vặn với Lữ Hàm Yên. Lữ Hàm Yên rõ ràng rất đẹp.
Lữ Hàm Yên mặc chiếc quần dài màu trắng, quần áo trên người phối hợp với thân hình càng lộ vẻ tuyệt đẹp.
– Trạch Vinh, có phải mẹ em mời anh đến ăn cơm?
Lữ Hàm Yên đỏ mặt nhẹ nhàng nói.
Vương Trạch Vinh gật đầu. Trong lòng hắn rất phức tạp. Mục đích của Lữ Khánh Phân quá rõ ràng, điều này làm hắn không khỏi mất hứng.
– Sao anh lại đồng ý?
Lữ Hàm Yên mở to đôi mắt xinh đẹp nhìn Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh thở dài một tiếng trong lòng, mặc dù biết đây là mưu kế của Lữ Khánh Phân nhưng đối mặt với Lữ Hàm Yên, Vương Trạch Vinh cũng chỉ có thể bại trận:
– Chỉ hôm nay thôi.
Nghe Vương Trạch Vinh nói, Lữ Hàm Yên vui mừng nói:
– Nhớ đến đó, em chờ.
Nhìn Lữ Hàm Yên vui mừng rời đi, trong lòng Vương Trạch Vinh thầm nghĩ nếu không phải Lữ Khánh Phân kiên quyết phản đối thì hai người đã lấy nhau rồi.
Hai người bây giờ đều chưa có đối tượng. Mặc dù rất nhiều người đàn ông xuất sắc theo đuổi Lữ Hàm Yên, nhưng Vương Trạch Vinh vẫn chưa nghe thấy nàng ở bên ai cả.
Vương Trạch Vinh lắc đầu. Mình nghĩ gì thế này? Trong đầu hắn không ngờ hiện ra hình ảnh của Tiểu Giang, càng làm hắn khó hiểu đó là bộ ngực trắng nõn của Triệu Lệ cũng hiện lên.
Vương Trạch Vinh gãi đầu tiếp tục lên lầu. Hắn rõ ràng một việc đó là tất cả mọi việc đều do mình nắm giữ, nếu không có quyền lực thì không có thứ gì cả.
Quyền lực có thể thay đổi tất cả.