Đọc truyện Quan Khí – Chương 1735
Trung Quốc xảy ra chuyện lớn như vậy sao có thể giấu được các nước trên thê giới. Rất nhiều nước chú ý đến Vương Trạch Vinh do hắn là người chỉ huy chiến dịch tấn công Đài Loan.
Trong hội nghị Bộ Chính trị vừa diễn ra cũng đã tiến hành chúc mừng, Vương Trạch Vinh đã xác lập địa vị không thể tranh luận của hắn.
Đối với Vương Trạch Vinh dù mọi người nghĩ như thế nào thì cũng phải công nhận Vương Trạch Vinh đã là một cây trưởng thành, sẽ không có một lực lượng riêng lẻ nào có thể làm hắn dao động.
Trong nhà Vương Trạch Vinh lúc này ngồi đầy các vị lãnh đạo. Những người thân tín trong Vương Hệ đều bay lên Bắc Kinh và tới nhà hắn để chúc mừng và trao đổi nhằm tăng thêm tình cảm.
Bởi vì hành động lần này của quân đội Trung Quốc cũng khiến uy tín của Vương Trạch Vinh tăng lên, làm cho lực lượng Vương Hệ đạt đến tầm cao mới. Người Vương Hệ đều biết đó là trước đây mình chọn đứng về phía Vương Trạch Vinh là rất chính xác. Đứng về phía Vương Trạch Vinh cũng có nghĩa về sau mình chỉ cần cố gắng làm việc là không phải lo không có cơ hội lên chức.
Thấy Vương Trạch Vinh vào, không ít người cung kính đứng lên.
Vương Trạch Vinh cười nói:
– Mời mọi người ngồi.
Lý Hạ có chút kích động nói:
– Bí thư Vương, thật không ngờ được.
Vu Dương đi tới trước mặt hắn giơ tay lên chào:
– Bí thư Vương, xin cho tôi thay mặt các chiến sĩ công an chào ngài.
Vương Trạch Vinh cười nói:
– Mấy anh đừng như vậy, ngồi đi, ngồi đi.
Sau đó hắn phân biệt chào, bắt tay từng người.
Hạng Nam lúc này cười nói:
– Nói thật hành động lần này khiến rất nhiều người phải lo lắng.
Uông Nhật Thần cũng nói:
– Cả đêm tôi không ngủ được mà ngồi nhà chờ tin tức. Trạch Vinh rất được, còn mạnh hơn chúng ta nhiều. Mấy người như bọn ông không đủ quyết đoán bằng Trạch Vinh.
Vệ Hồng Lâm cười nói:
– Trạch Vinh, ông nghe Thục Phương nói công việc bên Bộ Ngoại giao sau hành động lần này đã dễ dàng hơn nhiều.
Vương Trạch Vinh nói:
– Đúng thế, Trung Quốc mạnh lên thì làm gì cũng dễ dàng hơn.
Lữ Hàm Yên vào rót trà cho mọi người cũng góp lời.
– Lần này Trạch Vinh đã làm việc rất lớn nhưng người nhà chúng ta vẫn ở lại đây. Dù xảy ra chuyện gì thì mọi người cũng có suy nghĩ hy sinh vì đất nước.
Hạng Nam cười nói:
– Đây không phải chuyện nhà mấy đứa. Con chẳng lẽ không thấy các nhà ở Trung Nam Hải đều không tắt đèn sao? Đây là lúc để Trung Quốc lập uy, thể hiện với thế giới. Mỗi một người Trung Quốc đều có quyết tâm cùng đứng với tổ quốc.
Vương Trạch Vinh cười ha hả nói:
– Cũng không nghiêm trọng như vậy đâu bố. Chủ tịch Mao không phải đã nói tất cả các phái phản động đều là hổ giấy. Đôi khi nhìn như đối thủ rất mạnh nhưng bọn họ cũng không mạnh như chúng ta vẫn nghĩ. Giữa các quốc gia nhiều khi so nhau chính là khí phách. Trung Quốc không thiếu gì mà chỉ thiếu khí phách, đấu chí. Chỉ cần kích thích được tinh thần này thì còn có chuyện gì làm khó được Trung Quốc.
Vương Trạch Vinh bây giờ nói chuyện cũng thể hiện rõ sự tự tin.
Nhìn biểu hiện và sự tự tin của Vương Trạch Vinh, mấy ông lão như Hạng Nam đều thầm gật đầu. Vương Trạch Vinh bây giờ đã có khí phách của một vị lãnh đạo quốc gia.
Nhìn những người lãnh đạo cấp tỉnh của Vương hệ, Vương Trạch Vinh nói:
– Trung Quốc chúng ta đang dần trở thành cường quốc, trọng trách trên vai các anh rất nặng nề. Sau khi về các anh nhất định phải cố gắng công tác. Tính của Vương Trạch Vinh tôi thì các anh cũng đã biết. Tôi không thích thấy loại người chỉ mong lên chức, cũng không muốn thấy loại tham ô, tham nhũng. Nếu có người đó thì dù là người tôi bồi dưỡng lên cũng không thể bỏ qua, sẽ bị xử lý nghiêm khắc.
Nếu trước đây mọi người còn khá tự nhiên thoải mái khi đối mặt với Vương Trạch Vinh, nói chuyện cũng tùy ý nhưng hiện nay danh tiếng của Vương Trạch Vinh ở trong nước là rất cao khiến mấy vị lãnh đạo tỉnh kia càng thêm cung kính.
Vương Trạch Vinh nói làm mọi người run lên và đều lộ ra vẻ nghiêm túc.
Lý Trấn Giang là người hiểu rõ Vương Trạch Vinh nên cố ý muốn hóa giải không khí một chút.
– Xin Bí thư Vương yên tâm, tất cả mọi người đều đã từng công tác với anh, ai cũng biết nên làm thế nào, nhất định không làm anh mất mặt.
Mã Hoa Quân gật đầu nói:
– Điều Bí thư Vương nói thì chúng tôi cũng hiểu. Trung Quốc đang và sẽ thể hiện ra sự mạnh mẽ của mình, có hoàn cảnh tốt như vậy, chúng tôi là cán bộ địa phương sẽ đặt hết tâm trí vào công việc.
Vương Trạch Vinh lúc này mới gật đầu nói.
– Hành động quân sự lần này đã thể hiện nhiều điều của Trung Quốc với thế giới, nếu không mượn cơ hội này phát triển quốc gia thêm nữa thì chúng ta sẽ là tội nhân lịch sử.
Mấy người nói chuyện thêm một lúc thì chỉ thấy Vệ Thục Phương và Uông Chính Côn đi vào.
Vệ Thục Phương vừa vào đã nói:
– Về nhà không thấy ông đâu cả, bọn con biết ngay tới đây.
Tuy không dám tỏ vẻ quá thân mật khi có đông người ở đây nhưng Vương Trạch Vinh vẫn đứng dậy mời hai người bọn họ vào ghế ngồi.
Uông Chính Côn lúc này rất hài lòng với Vương Trạch Vinh. Về mối quan hệ giữa Vương Trạch Vinh và Uông Phỉ thì y cũng không còn khó chịu như trước đây nữa.
Uông Nhật Thần cười nói:
– Tiểu Phỉ đâu?
– Nó đang rất bận. Lần này nước ta tấn công Đài Loan khiến dư luận thế giới xôn xao. Tân Hoa Xã có không ít việc phải làm.
Vệ Thục Phương trả lời.
Vương Trạch Vinh cũng cười nói:
– Đúng thế, hành động lần này của Trung Quốc sẽ khiến vài nước nhảy ra nói vài câu nhưng làm lại không dám làm gì.
Vương Trạch Vinh bây giờ càng lúc càng hiểu rõ quan hệ giữa các nước với nhau nên không hề bất ngờ nếu có chuyện xảy ra.
Nghe Vương Trạch Vinh nói thế, Vệ Thục Phương nói:
– Trạch Vinh, đúng như cậu nói. Hôm qua và hôm nay Bộ Ngoại giao chúng tôi nhận được lời mời từ mấy nước, các nước đều hy vọng lúc thích hợp cậu sang viếng thăm.
Uông Nhật Thần hỏi xen vào:
– Là những nước nào vậy?
Vệ Thục Phương nói:
– Đến bây giờ có mấy nước như Triều Tiên, Hàn Quốc, Nhật Bản, Thái Lan, Mỹ, Nga và Pháp.
Vương Trạch Vinh cười cười không nói.
Vệ Hồng Lâm nói:
– Thú vị đây. Xem ra mấy quốc gia này khá giật mình và lo lắng vì hành động của Trung Quốc chúng ta. Hành động này khiến bọn họ sợ hãi. Sau khi biết Trạch Vinh là chỉ huy hành động này nên bọn họ cũng muốn tăng cường quan hệ với Trạch Vinh.
Hạng Nam tán thành:
– Mấy nước mời Trạch Vinh cũng nói rõ bọn họ muốn tiếp xúc với Trạch Vinh. Trung Quốc có lãnh đạo như Trạch Vinh thì bọn họ đều muốn nhanh chóng tăng cường liên lạc.
Nghe mấy người bàn bạc, Vương Trạch Vinh cảm nhận rõ mình đã thành trung tâm chú ý của mọi người, dù mấy người Hạng Nam cũng là như vậy