Đọc truyện Quan Khí – Chương 1731
Mặc dù cả đêm không ngủ nhưng Vương Trạch Vinh không hề mệt mỏi, hắn vẫn rất tỉnh táo và đầy hưng phấn.
Phòng chỉ huy dưới mặt đất rất náo nhiệt, các loại máy móc liên tục vận chuyển ra ngoài. Mỗi khi bên ngoài có tình hình gì mới đều đưa tin về đây.
– Trạch Vinh, quân đội chúng ta đã thành công chiếm lĩnh toàn bộ Đài Loan.
Bành Bộ Thuân đi tới trước mặt Vương Trạch Vinh rồi giơ tay chào.
Lúc này Bành Bộ Thuân đang rất hưng phấn.
Vương Trạch Vinh cũng giơ tay chào lại đối phương.
Bành Bộ Thuân thở dài nói:
– Trạch Vinh, tôi thay mặt toàn bộ quân nhân Trung Quốc kính chào cậu.
Nói xong y một lần nữa giơ tay lên chào.
Giọng Bành Bộ Thuân khi nói câu này đã hơi khàn đi vì kích động.
Vương Trạch Vinh cũng chào lại.
– Chúng ta cần cảm ơn toàn bộ binh sĩ, không có bọn họ sẽ không có chiến thắng này.
Vương Trạch Vinh cũng rất kích động, mắt hắn hơi ươn ướt.
Vương Trạch Vinh đi tới trước đài chỉ huy để xem tình hình chiến sự các nơi.
Từng đội quân tiến vào Đài Loan, Vương Trạch Vinh qua màn hình có thể thấy được tình hình trên đảo Đài Loan.
Cầm mic, Vương Trạch Vinh lớn tiếng nói:
– Tôi là Vương Trạch Vinh, tôi ra lệnh bắt đầu từ bây giờ không được phá hủy bất cứ thứ gì trên đảo Đài Loan. Người dân Đài Loan cũng là nhân dân Trung Quốc, cũng là đồng bào của chúng ta.
Vương Trạch Vinh có chút lo lắng về an toàn của dân chúng Đài Loan. Chiến tranh mặc dù tàn khốc nhưng nếu không làm tổn thương người dân bình thường đương nhiên là tốt nhất.
Hình ảnh trên màn chuyển sang nơi khác. Lúc này tư lệnh pháo binh Dương Úy Lâm đã xuất hiện trên màn hình.
Thấy Dương Úy Lâm cùng không ít tướng lĩnh trên màn hình, Vương Trạch Vinh có thể nhận ra đám người Dương Úy Lâm đang rất kích động.
– Tư lệnh pháo binh – Dương Úy Lâm xin báo cáo vơi đồng chí Vương Trạch Vinh. Dưới sự đả kích liên tục của pháo binh quân đội Trung Quốc, hệ thống quân dụng và sân bay của Đài Loan đã bị phá hủy hoàn toàn. Bây giờ pháo của quân đội chúng ta đang tiến hành giám sát không trung và lãnh hải xung quanh Đài Loan.
– Duy trì giám sát nếu có kẻ nào tới xâm phạm nhất định phải bắn trả và tiêu diệt.
Vương Trạch Vinh trầm giọng nói.
– Chúng tôi cam đoan hoàn thành nhiệm vụ.
Nói xong câu này, Dương Úy Lâm lớn tiếng nói với tướng lĩnh xung quanh:
– Kính chào đồng chí Vương Trạch Vinh.
Theo lệnh của y, tất cả quân nhân có mặt đều nghiêm túc kính chào về phía màn hình.
Đám quân nhân cũng biết Vương Trạch Vinh làm tổng chỉ huy hành động lần này. Nhờ Vương Trạch Vinh tập hợp lực lượng của mọi người lại nên mới có thể thành công như vậy. Vì thế bọn họ rất kính trọng Vương Trạch Vinh.
Thấy các tướng lĩnh chào mình, Vương Trạch Vinh cũng giơ tay chào lại.
Hình ảnh lại chuyển sang nơi khác, Chiêm Lâm xuất hiện trên màn hình.
– Báo cáo đồng chí Vương Trạch Vinh, không quân chúng ta đã có thể giám sát toàn bộ tình hình Đài Loan, quân đội chúng tôi cũng đang giám sát không phận quanh Đài Loan.
Chiêm Lâm báo cáo xong cũng lớn tiếng nói với tướng lĩnh xung quanh:
– Kính chào đồng chí Vương Trạch Vinh.
Mặc dù biết đây là cách do Dương Úy Lâm cùng Chiêm Lâm nghĩ ra để tăng uy tín trong quân đội của mình lên nhưng Vương Trạch Vinh vẫn có thể nhận ra sự kính trọng từ vẻ mặt, ánh mắt của các tướng lĩnh.
Vương Trạch Vinh vốn nghĩ hành động kính chào này chỉ xuất hiện ở chỗ Dương Úy Lâm cùng Chiêm Lâm mà thôi nhưng sau đó hắn đúng là rất cảm động. Màn hình chiếu tới đâu, binh lính ở đó đều đồng loạt giơ tay chào hắn.
Vừa chào lại, Vương Trạch Vinh không nhịn được chảy nước mắt.
Nhân lúc mọi người không chú ý, Vương Trạch Vinh vội vàng lau nước mắt. Hắn tin sau hành động lần này địa vị của mình trong quân đội sẽ tăng lên rất cao.
Bành Bộ Thuân đi tới cạnh Vương Trạch Vinh rồi nghiêm túc nói:
– Trạch Vinh, làm một người trong quân đội nhiều năm, tâm trạng của tôi cũng như rất nhiều người dân Trung Quốc. Khẩu hiệu thống nhất đất nước được hô hào nhiều năm, các chiến sĩ đều có nhiệt huyết này. Chiến sĩ muốn thắng lợi này, muốn thống nhất đất nước. Bắt đầu từ bây giờ Trung Quốc chúng ta là một khối, quân nhân đã hoàn thành sứ mạng của mình. Điều này nói rõ quân nhân vẫn là trụ cột duy trì sự ổn định, hòa bình của quốc gia. Mà cậu chính là người để điều này thực hiện thành công.
Nói tới đây, Bành Bộ Thuân chỉ thêm vào màn hình rồi nói:
– Cậu nhìn quân đội của chúng ta xem, bọn họ rất muốn có cơ hội chứng minh mình, cậu đã cho bọn họ cơ hội đó.
Vương Trạch Vinh nói:
– Tôi chỉ là một thường dân, công việc thực tế và cụ thể là do các chiến sĩ làm.
– Trạch Vinh, ai dám nói cậu bây giờ không phải quân nhân chân chính?
Thường Chính Lý nói xen vào.
Thường Chính Lý lúc này cũng đang rất kích động. Y giơ tay chào Vương Trạch Vinh sau đó lớn tiếng nói:
– Tổ quốc thống nhất không chỉ có chiến sĩ toàn quân cảm ơn cậu, mỗi một người Trung Quốc đều ghi nhớ điều này.
Vương Trạch Vinh nhìn từng đội quân xuất hiện trên màn ảnh, trong lòng hắn đang rất kích động.
Vương Trạch Vinh cầm máy gọi cho Bí thư Trịnh.
Bí thư Trịnh hỏi:
– Trạch Vinh, tình hình thế nào rồi?
– Báo cáo Bí thư Trịnh, quân đội của chúng ta đã chiếm lĩnh toàn bộ Đài Loan, quân đội đang tiếp thu các nơi.
Vương Trạch Vinh lớn tiếng nói.
Bí thư Trịnh cũng rất kích động làm giọng nói trở nên run run:
– Rất tốt, rất tốt.
Vương Trạch Vinh biết mấy người Bí thư Trịnh đang lo lắng điều gì nên nói:
– Bí thư Trịnh, theo quan sát của chúng tôi thì chiến hạm của Mỹ không có bất cứ hành động gì cả. Bọn họ có lẽ đã buông tha việc phái quân đội tới chi viện cho Đài Loan.
Bí thư Trịnh nói:
– Chúng ta trước đây do băn khoăn quá nhiều nên không thực hiện được, thật sự không ngờ chỉ trong một đêm đã hoàn thành việc này. Trạch Vinh, Trung Quốc cần lãnh đạo quyết đoán như cậu.
Vương Trạch Vinh nói:
– Bí thư Trịnh, đã có thể báo tin mừng với nhân dân cả nước.
Bí thư Trịnh gật đầu nói:
– Cậu nói đúng.
Vương Trạch Vinh sau khi gọi điện với Bí thư Trịnh xong, hắn quay đầu lại nói với Bành Bộ Thuân và Thường Chính Lý:
– Thống nhất quốc gia là tâm nguyện của mọi người dân Trung Quốc. Có một số người do lợi ích cá nhân nên phản đối việc dùng vũ lực để tiến hành thống nhất, các anh cần phải xử lý một cách thỏa đáng.
Bành Bộ Thuân trầm giọng nói:
– Trạch Vinh nói đúng. Chiến tranh sẽ có thiệt hại, chúng ta là lãnh đạo nên cần suy nghĩ đến quốc gia mà không phải cá nhân mình. Bất cứ ai cũng phải đặt quốc gia lên trên hết.
Thường Chính Lý cũng nói:
– Rất nhiều triều đại trước đây đều dùng chiến tranh mà đoạt đất nước, sau đó sử sách chỉ ghi lại công tích của bọn họ mà thôi.
Vương Trạch Vinh gật đầu nói:
– Đúng sai do đời sau phán đoán, chúng ta ở thời đại này chỉ cần làm việc mình nên làm mà thôi