Đọc truyện Quan Khí – Chương 1729
Ngồi trong hầm bộ chỉ huy Đông Hải, Vương Trạch Vinh đầy nghiêm túc nghe các tin tức báo về.
– Bí thư Vương, tất cả chuẩn bị xong. Theo quan sát của chúng tôi thì Đài Loan và Mỹ không hề biết hành động lần này của chúng ta. Bọn họ chú ý chủ yếu là bên Hàn Quốc.
Thường Chính Lý cười nói với Vương Trạch Vinh.
Bành Bộ Thuân cũng nói:
– kế hoạch phương bắc làm thế giới hiểu lầm tưởng Trung Quốc chúng ta sẽ tấn công Hàn Quốc.
Vương Trạch Vinh cũng cười nói:
– Nếu như lần này chúng ta đánh thắng thì đúng là làm đối phương sợ hãi.
Mọi người cùng nở nụ cười.
Đây là sự thả lỏng trước trận chiến, bằng cách này cũng khiến người ta bớt khẩn trương hơn.
– Hai bộ máy Trung ương đã rời khỏi Bắc Kinh rồi chứ?
Vương Trạch Vinh hỏi Hoàng Phủ Tùng.
– Bí thư Vương, tôi nhận được thông báo nói hai bộ máy một di chuyển tới phía tây, một tới phía nam.
Vương Trạch Vinh gật đầu. hành động đánh Đài Loan lần này thì Trung ương Đảng do Bí thư Trịnh cầm đầu cùng bên chính phủ do Chu Trạch Cương cầm đầu phân biệt tới phía tây, nam của Trung Quốc. Đây là hành động đảm bảo an toàn khi có chiến tranh đề phòng xuất hiện tình huống xấu nhất.
Mặc dù hệ thống phòng ngự đã chuẩn bị khá đầy đủ như Trung ương vẫn không dám coi thường.
Lúc này Bành Bộ Thuân và Thường Chính Lý cũng tập trung bên cạnh Vương Trạch Vinh.
Nhìn đồng hồ đã tới 3h đêm, Vương Trạch Vinh nói:
– Bắt đầu thôi.
Bành Bộ Thuân gật đầu nói:
– Đúng thế.
Vương Trạch Vinh giơ tay lên chào hai người Thường Chính Lý.
Hai người bọn họ cũng giơ tay chào Vương Trạch Vinh.
Chào xong, Vương Trạch Vinh đi lên đài chỉ huy cầm mic nói:
– Thưa toàn thể các chiến sĩ, tôi là tổng chỉ huy Vương Trạch Vinh. Tôi tuyên bố kế hoạch phương bắc chính thức bắt đầu, thắng lợi thuộc về các đồng chí.
Theo mệnh lệnh của Vương Trạch Vinh ban ra, trụ sở chỉ huy trong nháy mắt trở nên bận rộn, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng pháo.
Ra lệnh xong, Vương Trạch Vinh quay sang nói với Bành Bộ Thuân:
– Bây giờ giao cho anh.
Bành Bộ Thuân đưa tay chào Vương Trạch Vinh rồi đi lên đài chỉ huy.
Vương Trạch Vinh cũng tìm ghế ngồi xuống.
Thường Chính Lý ngồi bên cạnh Vương Trạch Vinh.
– Bí thư Vương yên tâm, phương án lần này đã tính tới mọi khả năng.
Vương Trạch Vinh gật đầu nói:
– Hy vọng cố gắng không làm dân chúng bị thương.
– Chiến tranh luôn có thương vong.
Thường Chính Lý nói.
Vương Trạch Vinh sao không biết việc này. Hắn cũng bất đắc dĩ.
Thường Chính Lý nói:
– Bí thư Vương, vì ngày này chúng ta đã chuẩn bị rất lâu, tình hình Đài Loan đã có thể nói nắm rõ như trong lòng bàn tay. Lượt đầu sẽ bắn tên lửa để phá hệ thống phòng không và sân bay trên đảo. Cùng lúc đó không quân cũng đợi lệnh bay tới bầu trời Đài Loan, bộ đội đặc chủng sẽ nhanh chóng nhẩy dù xuống. Cùng lúc đó sáu đội quân cũng từ trên biển đổ bộ vào theo sáu hướng.
Vương Trạch Vinh nói:
– Tôi hy vọng những chuẩn bị của chúng ta sẽ có tác dụng.
Thường Chính Lý nói:
– Bí thư Vương nói đúng, một số binh lính Đài Loan được chúng ta cài vào, đến lúc ấy bọn họ sẽ phối hợp. Quan trọng nhất chính là đơn vị phòng ngự của Đài Loan sẽ phải phối hợp với sáu cánh quân của chúng ta..
Vương Trạch Vinh bắt đầu có chút khẩn trương. Hắn lấy thuốc ra và đưa cho Thường Chính Lý một điếu.
– Lượng công việc của anh không hề nhỏ. Sau khi quân đội tiến vào các công tác hậu cần cũng cần anh lo lắng. Anh đi làm việc của mình đi.
Thường Chính Lý cười nói:
– Anh là chủ chốt của hành động lần này, toàn quân đang nhìn anh.
Vương Trạch Vinh gật đầu không nói.
Quân đội Trung Quốc không có bất cứ dấu hiệu nào đột nhiên tấn công Đài Loan đó là điều không ai ngờ tới. Khi tình báo báo về cho tổng thống Mỹ Ao Feipu, Ao Feipu sợ đến độ nhảy dựng lên khỏi giường.
Ao Feipu lớn tiếng nói với đối phương:
– Anh lập lại lần nữa.
– Tổng thống, chúng tôi nhận được tin tức chính xác. Lục quân, không quân, pháo binh của Trung Quốc tiến hành tấn công Đài Loan. Sau đợt đầu bị tấn công bằng tên lửa, lãnh đạo Đài Loan đã cầu viện chúng ta.
– Lập tức ra lệnh hạm đội từ vùng biển Hàn Quốc đến hỗ trợ.
– tổng thống, xin bình tĩnh. Ngài phải biết lần này Trung Quốc tấn công Đài Loan là chuyện nội bộ của họ. Trung Quốc vẫn duy trì chính sách ngoại giao một Trung Quốc, nếu quân đội chúng ta tiến tới giúp đỡ Đài Loan thì không nói có hiệu quả hay không mà còn có thể chọc giận Trung Quốc.
Nghe đối phương nói như vậy, Ao Feipu lập tức bình tĩnh lại đôi chút.
Y biết đây phải việc nhỏ.
Ao Feipu rất nhanh triệu tập một số cố vấn cao cấp và tướng lĩnh quân đội thảo luận việc Trung Quốc tấn công Đài Loan.
Việc này mọi người tranh luận rất nhiều, Douglas có chút lo lắng nói:
– Hiện nay rất nhiều công ty nước ta đầu tư vào Trung Quốc, nếu khai chiến thì các tập đoàn lớn đầu tư vào Trung Quốc sẽ bị thiệt hại nặng nề, đến lúc áy mấy ngành máy tính, điện thoại di động, ô tô ở Trung Quốc đều bị đả kích với mức độ lớn chưa từng có trong lịch sử. Tôi sợ như vậy nền kinh tế trong nước sẽ bị khủng hoảng nghiêm trọng. Hơn nữa việc này có thể làm các nhà tài phiệt bất mãn hay không?
Mọi người đều biết đây là vấn đề lớn, nếu là vậy sẽ khiến kinh tế Mỹ bị thương nặng.
Xi Mengding nói:
– Mọi người cũng có thể suy nghĩ đến một việc đó là Trung Quốc rất quyết tâm thống nhất đất nước. Nếu như Mỹ xen vào thì hai bên sẽ ở phía đối lập. thử hỏi quân đội chúng ta có thể thắng hay không? Thử hỏi nếu đánh lớn có thể thành đánh nhau bằng vũ khí hạt nhân không?
Một chuyên gia khu vực Châu Á nói:
– Còn có một tình huống mà mọi người cần cân nhắc. Nga bây giờ đi lại rất gần Trung Quốc, hai nước đã hình thành đồng minh. Nếu chúng ta tấn công Trung Quốc thì ai dám đảm bảo Nga không xuất binh. Nếu như vậy sẽ thành chiến tranh thế giới. Phải biết rằng Trung Quốc không giống Iraq, lại càng không phải Libya. Nghĩ đến chiến trường Triều Tiên trước đây bọn họ có thể dùng dũng khí và xác người ngăn cản quân đội Mỹ, có thể nói kết quả là rất khó đoán.
Phòng hội nghị thoáng cái trở nên yên tĩnh.
Nếu thật sự có chiến tranh thế giới, Mỹ sẽ bị thụt lại vài chục năm nên không ai dám tùy tiện tỏ thái độ.
Ao Feipu nhíu mày nói:
– Tàu sân bay của chúng ta không có tác dụng với Trung Quốc sao?
Franklin nói:
– Tác dụng khẳng định là có chẳng qua hệ thống phòng thủ của Trung Quốc cũng mạnh. Nếu như hạm đội của chúng ta chạy tới Đài Loan thì tên lửa của bọn họ hoàn toàn có thể bắn trúng chúng ta.
– Nói như vậy chúng ta mặc dù có quân đội mạnh nhất thế giới nhưng vẫn không có cách gì với Trung Quốc sao?
Ao Feipu có chút tức giận nói.
– Nếu bọn họ đánh tới vùng biển nước ta thì chúng ta hoàn toàn đánh lui được bọn họ. Chẳng qua chúng ta nếu muốn tấn công và lên đất Trung Quốc thì khá khó khăn.
Mấy người đang nói tới đây, một nhân viên đi vào nhỏ giọng nói với Ao Feipu.
Nghe xong, Ao Feipu nói:
– Theo tình báo nhận được thì Trung ương Đảng và chính phủ Trung Quốc chia làm hai đường rời khỏi Bắc Kinh, hướng đi không rõ. Trung Quốc đang đề phòng chúng ta tham chiến. Ngoài ra bọn họ cũng bố trí lại tầm bắn của vũ khí hạt nhân, chủ yếu nhằm về phía chúng ta.
Một quan chức vội vàng nói:
– Chúng ta cũng phải nhanh chóng rời trụ sở.
Nhìn y, Franklin nói:
– Chỉ cần chúng ta không chủ động xuất kích thì chúng ta sẽ an toàn.
Nghe y nói thế, mọi người mới yên tâm. Ao Feipu suy nghĩ một chút và nói;
– Franklin, anh nói chúng ta nên làm gì?
Franklin nói:
– Ý của tôi là để hạm đội quan sát từ xa, xem vũ lực của Trung Quốc. Ngoài ra cũng cần lợi dụng dư luận quốc tế yêu cầu Trung Quốc nhanh chóng lui binh.
Ao Feipu thở dài nói:
– Xem ra chỉ có cách như vậy.
Xi Mengding nói:
– Chính phủ Đài Loan có nhiều tài sản gửi ở ngân hàng nước ta, tôi thấy cần đóng băng số tài sản này lại.
Mỹ đứng ngoài quan sát khiến các nước khác không dám vọng động.
Một vài quốc gia càng sợ và lập tức chuẩn bị cho trạng thái chiến tranh. Không ai biết việc này mở rộng tới đâu.
Mỹ mà tham gia như vậy Nga rất có thể sẽ tham gia qua đó sẽ dễ dẫn tới cuộc chiến tranh thế giới.