Đọc truyện Quan Khí – Chương 1721
Hội nghị quân ủy mở rộng lần này không chỉ có Vương Trạch Vinh không phải ủy viên tham gia, Quân ủy trung ương cũng triệu tập tư lệnh bảy Quân khu lớn đến tham gia.
Vương Trạch Vinh rất tự nhiên ngồi ở vị trí trước đây của Hoa Thái Tường.
Hoa Thái Tường bây giờ về cơ bản không có cơ hội lộ mặt, hội nghị quan trọng như thế này thì y càng không thấy bóng dáng đâu cả.
Vương Trạch Vinh ngồi xuống quanh mấy ủy viên trước ủng hộ mình, hắn vẫn thấy quan khí của bọn họ nhất trí với mình. Điều này làm hắn khá yên tâm.
Bí thư Trịnh cười cười cầm điếu thuốc Vương Trạch Vinh mời:
– Trạch Vinh xem ra càng lúc càng nghiện nặng rồi.
Vương Trạch Vinh nói:
– Đây là tật xấu từ khi tôi làm cán bộ ở xã, muốn cai cũng không nổi.
Bành Bộ Thuân cười nói:
– Không nên xem thường cán bộ cấp xã, rất nhiều công việc ở cơ sở đều cần dựa vào cán bộ xã để hoàn thành.
Thường Chính Lý nói:
– Không nói tới cán bộ xã, trưởng thôn bây giờ càng lúc càng lợi hại. Nghe nói gần đây tổ chức hội nghị trưởng thôn toàn quốc, quan chức cấp thôn cũng càng lúc càng được chú ý. Mỗi người đều đi xe sang để dự họp.
Nghe Thường Chính Lý nói như vậy, Bí thư Trịnh hơi đổi sắc:
– Dân chúng nước ta đang giàu lên, đây là việc tốt nhưng từ việc này chúng ta cũng có thể thấy được tâm lý thích khoe của, nó cho thấy công tác xây dựng tinh thần văn minh của chúng ta chưa làm tốt.
Trong hội nghị này nói đến việc xây dựng tinh thần văn minh có phải tín hiệu gì không?
Vương Trạch Vinh có chút sửng sốt, Nhâm Hạo Khải là thường vụ Bộ Chính trị phụ trách công tác ý thức, hình thái. Chẳng lẽ nói Bí thư Trịnh có gì mâu thuẫn với đối phương?
Đang khi mọi người suy đoán, Bí thư Trịnh nói tiếp;
– Đương nhiên việc này chủ yếu là do cán bộ bên dưới làm trái chỉ thị của Trung ương.
Vương Trạch Vinh thầm nghĩ Bí thư Trịnh nói như vậy có phải là muốn truyền đạt một tín hiệu gì không?
Sắp Đại hội Đảng, Trung ương cũng đang bố trí vài công việc. Bí thư Trịnh rất có thể có ý kiến việc người Nhâm gia không đứng về phía mình.
Đây chẳng qua chỉ là mấy chuyện ngoài lề, nội dung chủ yếu trong hội nghị hôm nay vẫn là nghiên cứu thái độ của Trung Quốc đối với tình hình quốc tế.
Bí thư Trịnh nhìn quanh một vòng và nói;
– Nội dung hội nghị hôm nay đã được gửi tới các vị. Đề tài hôm nay chỉ có một, Trung Quốc sẽ có thái độ như thế nào với vấn đề hiện có?
Mọi người đều im lặng nghe Bí thư Trịnh nói.
Thấy thái độ mọi người như vậy, Bí thư Trịnh khá hài lòng.
– Kính thưa các đồng chí, hiện nay tuy Trung Quốc chúng ta đang ổn định nhưng do tình hình thế giới phức tạp, các nước phương tây hoặc tối hoặc sáng lôi kéo các nước nhỏ xung quanh chúng ta, nó tạo uy hiếp đối với an toàn của Trung Quốc chúng ta. Chỉ riêng việc các tàu đánh cá của Trung Quốc bị người Thái Lan tập kích, bên phía Hàn Quốc bắt bớ tàu cá của Trung Quốc. Hai sự kiện này thoạt nhìn bình thường nhưng nó đã chạm tới giới hạn của Trung Quốc. Đây là một số nước muốn dò xét chúng ta. Đối với hành vi như vậy, dân chúng Trung Quốc rất tức giận, các nước trên thế giới đều chờ xem phản ứng của Trung Quốc. Hôm nay tổ chức hội nghị này là muốn mời mọi người cùng nghiên cứu, trao đổi xem làm như thế nào để không mất uy tín quốc gia?
Cả phòng hội nghị đầy khói thuốc, không ai muốn lên tiếng đầu tiên.
Bí thư Trịnh nhìn quanh thì thấy nhiều người đều đưa mắt về phía Vương Trạch Vinh.
– Trạch Vinh, cậu nói trước đi.
Bí thư Trịnh nói.
Theo quy định sau khi Bí thư Trịnh nói xong thì sẽ đến Phó chủ tịch nói chuyện. Vương Trạch Vinh bây giờ ngồi ở vị trí của Hoa Thái Tường nên đương nhiên cũng sẽ do hắn lên tiếng.
Vương Trạch Vinh ngẩng đầu lên nói;
– Tôi bây giờ chỉ là nhân viên dự thính nên không tiện nói chuyện, xin mời các ủy viên nói trước.
Nói xong hắn lại vùi đầu viết gì đó vào sổ.
Vương Trạch Vinh nói cũng đúng, hắn bây giờ không phải ủy viên quân ủy, do hắn lên tiếng trước cũng không quá thích hợp. Vì thế Bí thư Trịnh nhìn sang Bành Bộ Thuân.
Bành Bộ Thuân nghiêm túc nói:
– Quân nhân cần là khí phách, tôi không có gì để nói, tất cả nghe theo chỉ huy của quân ủy.
Thường Chính Lý cũng nói:
– Đúng thế, quân đội nghe Đảng, Đảng chỉ huy quân đội mà. Tôi cũng có thái độ như lão Bành.
Sau khi bọn họ tỏ thái độ làm hội nghị trở nên kì quái. Bí thư Trịnh đột nhiên có cảm giác hội nghị hôm nay Vương Trạch Vinh nói mới có tác dụng. Vì thế mọi người đều vô ý đợi Vương Trạch Vinh lên tiếng.
Đừng nhìn quân đội không phải bên chính quyền, tướng lĩnh quân đội có chủ nghĩa đỉnh núi, phe phái còn hơn xa quan chức chính quyền. Bọn họ nói kỷ luật, nói hệ phái, chỉ cần theo một lãnh đạo thì bọn họ sẽ nghe lệnh làm việc, nếu không bọn họ căn bản không nghe lệnh ai.
Vương Trạch Vinh lúc này cũng có suy nghĩ. Hắn biết thái độ hiện của Trung Quốc sẽ quyết định hướng đi tiếp theo của Trung Quốc. Vì thế Trung Quốc quyết không thể yếu thế. Nếu không người khác còn càng tiến thêm nữa.
Nghe mọi người lên tiếng, Vương Trạch Vinh cũng phát hiện hiện tượng phe phái trong quân đội. Xem ra Bí thư Trịnh không thể nắm giữ chuyện trong quân đội.
Hầu như các vị ủy viên đều lên tiếng, nói không ít điều nhưng không ai tỏ thái độ rõ ràng.
Tổng cục trưởng – tổng cục chính trị Tôn Hiến Dục thấy vậy liền nói:
– Thưa các điều chỉnh, bây giờ các nước xung quanh gần như tát vào mặt chúng ta, chúng ta phải cứng rắn ra trận. Chỉ có thể hiện lực lượng của chúng ta thì các nước mới biết điều.
Tư lệnh Quân khu Nam Dương đồng ý:
– Quân khu Nam Dương luôn nghe lệnh của Trung ương.
Bí thư Trịnh có thể nhìn ra được không ít người đều lộ vẻ tán thành nhưng không ai nói gì.
Quả nhiên là chờ Vương Trạch Vinh lên tiếng.
Bí thư Trịnh đang định điểm danh Vương Trạch Vinh thì thấy hắn đã ngẩng đầu lên.
Vương Trạch Vinh nhìn quanh các ủy viên.
Theo ánh mắt của hắn, cũng có không ít người nhìn vào hắn.
Vương Trạch Vinh nhìn Bí thư Trịnh và nói:
– Bí thư Trịnh, tôi xin nói suy nghĩ của mình.
– Cậu nói đi.
Dụi điếu thuốc vào gạt tàn, Vương Trạch Vinh nói:
– Thưa các điều chỉnh, làm một người Trung Quốc, tôi tin ai cũng hy vọng Trung Quốc mạnh lên. giấc mơ cường quốc làm như thế nào thực hiện được? Tôi cho rằng không thể chỉ dựa vào lời nói ngoài miệng là được, mà cần dựa vào hành động thực tế của chúng ta. Từ cải cách đến nay nước ta vì phát triển kinh tế khiến chính sách ngoại giao trở nên mềm mỏng hơn. Mặc dù có hiệu quả khiến Trung Quốc có nhiều thời gian để phát triển kinh tế. Nhưng do ổn định, hòa bình quá lâu khiến dân chúng quên đi sự uy hiếp bên ngoài. Nếu một ngày bốn phía đều là kẻ địch tiến sát thì chúng ta sẽ gặp phải việc gì?
Vương Trạch Vinh nói tới đây liền khẽ đập bàn nói:
– Cường quốc phả bắt đầu từ bây giờ, là phải có khí phách không sợ kẻ địch nào cả. Quân đội dùng để làm gì, quân đội phải có tinh thần bất khuất. Khi quốc gia cần, quân đội Trung Quốc phải có can đảm chiến đấu. Quân đội một quốc gia nếu quá lâu không chiến sẽ là binh lính già nua.
Hắn nói tới đây, cả phòng hội nghị liền vang lên tiếng vỗ tay như sấm.
Sau khi tiếng vỗ tay dừng lại, Vương Trạch Vinh nói tiếp:
– Từ tiếng vỗ tay của mọi người tôi thấy đây là khí phách. Trung Quốc chúng ta cần khí phách này. Ai nếu có can đảm xâm phạm thì chúng ta phải quyết tâm đáp trả. Tôi cho rằng Trung Quốc cần chọn một quốc gia rồi đưa quân tới sát biên giới, ép cho bọn họ phục, phải làm bọn họ không dám làm càn nữa, khiến bọn họ không dám coi thường Trung Quốc chúng ta.
Hắn còn chưa nói xong, tiếng vỗ tay lại một lần nữa vang vọng phòng hội nghị.
– Đây là ý của tôi, xin mời các vị thảo luận.
Vương Trạch Vinh nói.
Bành Bộ Thuân nói:
– Đồng chí Vương Trạch Vinh nói rất đúng, tôi hoàn toàn ủng hộ. Sau đây tôi đề nghị tiến hành biểu quyết ý kiến của đồng chí Vương Trạch Vinh.
Bí thư Trịnh có chút buồn bực. Hội nghị vốn do mình chủ trì nhưng mãi không có ý kiến thống nhất. Vương Trạch Vinh vừa lên tiếng đã thành như vậy.
Bí thư Trịnh thở dài một tiếng và nghiêm túc nói:
– Chúng ta bây giờ biểu quyết một chút.