Bạn đang đọc Quân Hôn Tham Mưu Trưởng Trêu Ghẹo Vợ: Chương 3: Có thể đoạt lấy không gọi là người yêu
“Niệm Hề, chuyện hôm nay, mình thật sự rất xin lỗi.” Trong quán cà phê cách khu nhà của Đàm Dật Nam không xa, Hoắc Tư Vũ cúi đầu nói. Sở dĩ cô ta hạ thấp thái độ như vậy cũng có thể là vì trong lòng cảm thấy áy náy, nhưng mặt khác cũng có thể nói đây hoàn toàn do lòng hư vinh của cô ta quấy phá.
Từ nhỏ đến lớn, Hoắc Tư Vũ chỉ thắng được Cố Niệm Hề duy nhất một chuyện.
“Bắt đầu từ khi nào?”
Sau khi dốc sức uống một ly nước đá , tạm thời làm lạnh sự tức giận trong đầu mình, cô gái mới mở miệng.
Đó chính là Cố Niệm Hề
Từ nhỏ đến lớn, cha mẹ đã dạy cô, không được tùy tiện khóc lóc om sòm với người khác.
Nhưng khi gặp người đàn ông kia, hắn lại nói với cô một câu : “Cố Niệm Hề, khi em khóc lóc om sòm thật là xinh đẹp.” Sau này, cô cũng không còn là Cố Niệm Hề chỉ biết ẩn nhẫn như trước nữa.
“Lần trước, sau khi cậu tới không lâu. Có một hôm, anh ấy uống rượu, rồi cưỡng ép mình trên giường, sau đó…” Nói đến đây, Hoặc Tư Vũ không nói tiếp, cô ta cảm thấy Cố Niệm Hề nghe qua hẳn là hiểu được trong lời mình nói có ý nghĩa gì.
Tuy rằng những lời này có chút không đúng sự thật. Nhưng tóm lại, hiện giờ, sau khi Cố Niệm Hề đã chứng kiến một màn kia, đoán chừng cô cũng không nghĩ khác đi được.
Mà Cố Niệm Hề trước khi rời khỏi nhà trọ còn trực tiếp nói chia tay với Đàm Dật Nam. Cuối cùng mọi sự chịu đựng của Hoắc Tư Vũ này cũng đến lúc chấm dứt.
Nhưng, cô ta không rõ, vì sao sau khi phát hiện ra mình và Đàm Dật Nam có quan hệ, thậm chí, chính cô ta còn cùng Cố Niệm Hề nói chi tiết chuyện giữa bọn họ phát sinh như thế nào mà Cố Niệm Hề vẫn bình tĩnh được.
Không phải là … Cố Niệm Hề đang nghĩ tới chuyện trả thù cô ta chứ?
Suy nghĩ một chút, Hoắc Tư Vũ hỏi một câu :
“Niệm Hề, cậu hận mình không?”
Khi hỏi câu này, Hoắc Tư Vũ còn cẩn thận nhìn Cố Niệm Hề một lần, nhưng cô ta phát hiện ra nữ nhân này vẫn giống như ban đầu, vẻ mặt lạnh nhạt.
Thậm chí, ngay cả đôi mắt trong suốt kia cũng không gợn sóng dao động.
Cố Niệm Hề như vậy , thật sự khiến Hoắc Tư Vũ càng ngày càng không nhìn thấu.
Mà khiến Hoắc Tư Vũ cảm thấy không ổn hơn là Cố Niệm Hề ngược lại hỏi mình: “Hận cô? Vì sao?”
“Mình .. đã cướp người yêu của cậu.” Việc cô ta đã làm, thực sự Cố Niệm Hề không thấy hận sao?
Nhưng đối mặt với một Cố Niệm Hề bình thản không dao động, Hoắc Tư Vũ sợ hãi cầm ly nước đá lên, vội uống vài hớp mãnh liệt.
Thật ra, dù Cố Niệm Hề nói hận cô ta, Hoắc Tư Vũ cũng hiểu chỉ vậy vẫn chưa đủ.
Dù sao, chính cô ta đã cướp đi người đàn ông của cô.
Nhưng nằm ngoài dự đoán của Hoắc Tư Vũ, Cố Niệm Hề chỉ nói: “Không hận!”
Cô cầm ly nước, chậm rãi đưa lên môi nhấm nháp. Sau khi thấy Hoắc Tư Vũ đầy kinh ngạc, cô mới phát hiện ra lời mình nói khó tin đến cỡ nào . Đặt ly nước xuống, Cố Niệm Hề hỏi: “Sao, không tin à?”
“…” Hoắc Tư Vũ không trả lời, nhưng ánh mắt cô ta đã nói cho Cố Niệm Hề biết cô ta không tin đây là sự thật
“Tôi, thật sự không hận cô. Có thể cướp lấy không gọi là người yêu!” Hóa ra cô hiểu được điểm này, cho nên cái Cố Niệm Hề hận chính là hận kẻ thay lòng đổi dạ kia chứ không phải hận Hoắc Tư Vũ.
Kỳ thực, cô đã yêu sâu vô cùng, thậm chí không ngại bỏ nhà trốn đi, mang theo sổ hộ khẩu, một mình đến thành thị xa lạ này. Bởi, cô nhất định muốn được quang minh chính đại ở cùng một chỗ với Đàm Dật Nam. Nhưng hắn…
Đàm Dật Nam, sao anh có thể đối xử với tôi như vậy?
” Niệm Hề, sau này cậu định thế nào?”
Nhìn thoáng qua đống hành lý đặt bên cạnh Cố Niệm Hề, Hoắc Tư Vũ không đoán được bây giờ cô gái này đang tính toán cái gì?
Nhưng hiện tại cô ấy đã cùng Đàm Dật Nam tách biệt. Nếu không có chuyện bất ngờ xảy ra, Hoắc Tư Vũ liền trở thành chủ nhân mới của khu nhà kia..
Cô tâ cũng không rộng lượng đến mức có thể để bạn gái cũ của Đàm Dật Nam trú chân trong cái ổ an vui của bọn họ . Suy cho cùng mặc dù hiện giờ cô ta với Đàm Dật Nam thật sự đã như thủy ru giao hòa, nhưng Hoắc Tư Vũ cảm thấy, Cố Niệm Hề vẫn chiếm một vị trí quan trọng trong lòng người hắn.
Nhưng đó chỉ là ở hiện tại thôi.
Hoắc Tư Vũ tin rằng từ hôm nay trở đi, cô ta có thể nắm chắc được trái tim Đàm Dật Nam. Sớm hay muộn sẽ có một ngày, trong lòng hắn sẽ không còn sót lại chút gì về Cố Niệm Hề nữa. Đương nhiên, quan trọng nhất, trước mắt Hoắc Tư Vũ không thể để Cố Niệm Hề ngáng đường bọn họ. Ai biết được chuyện có thể phát triển đến tình trạng nào, bản thân cô ta cũng không xác định được
Ngoài miệng nghe như một câu hỏi han quan tâm nhưng dụng ý chân chính lại để nhắc nhở Cố Niệm Hề nhớ rõ, hiện tại cô và Đàm Dật Nam đã chia tay, cô không còn có tư cách tiến vào gian phòng kia nữa.
“Chuyện này không phải vấn đề cô cần quan tâm!” Nói xong, Cố Niệm Hề lại mạnh mẽ uống cạn ly nước, sau đó cô không quay đầu nhìn lại kéo valy của mình rời đi.
Một câu “Hẹn gặp lại” đối với người bạn tốt năm nào Cố Niệm Hề cũng không nói.
Cô cho tới bây giờ cũng không phải là một người rộng lượng, hiển nhiên cái chuyện quyến rũ bạn trai này , Cố Niệm Hề tuyệt đối sẽ không tha thứ.
Tay kéo valy hành lý, trên lưng đeo ba lô lớn.
Cố Niệm Hề một mình đứng ở ngã tư đường trong thành phố xa lạ đầy người đến kẻ đi, cô chìm vào mê mang.
Khi trốn nhà rời đi , cô đã lập lời thề son sắt muốn cắm rễ ở cái thành phố này.
Nhưng sau khi cùng nam nhân kia tách biệt, Cố Niệm Hề mới phát hiện ra thành phố này đối với cô mà nói, thật sự rất xa lạ.
Ánh mặt trời, thậm chí có chút chói mắt.
Khiến cho thế giới trước mắt Cố Niệm Hề bắt đầu trở nên mơ hồ.Cô, nên đi theo hướng nào đây …..