Quân Hôn Ông Xã Không Có Việc Gì Đừng Giả Bộ Đáng Yêu

Chương 4: Chuyện Kết Hôn Này Không Cần Thiết Phải Trải Qua Sự Đồng Ý Của Đương Sự 2


Bạn đang đọc Quân Hôn Ông Xã Không Có Việc Gì Đừng Giả Bộ Đáng Yêu – Chương 4: Chuyện Kết Hôn Này Không Cần Thiết Phải Trải Qua Sự Đồng Ý Của Đương Sự 2


“A ha ha ha, lão Mục làm tốt lắm, làm tốt lắm a! Tôi chỉ cần biết ông sẽ giao cho tôi một cô cháu dâu tốt là được! Thể trạng cường tráng không phải là được nuôi dưỡng tốt hay sao! Hơn nữa không hổ là cháu gái nội của ông, rất có thể đánh nhau đó!” Ông cụ Vũ trấn an ông bạn già vẻ đầy thỏa mản.
Được nuôi dưỡng tốt.

.

.

Mục Vũ Phi liên tục trợn mắt há hốc mồm gia tăng thêm hắc tuyến ing
Thẳng cho tới hôm nay, nghe hai người già nói chuyện thì Mục Vũ Phi mới biết được, hóa ra hai người đã hẹn kết thông gia với nhau! Nghe nói việc kết thông gia này là dành cho đời con của hai ông cụ.

Kết quả ông cụ Mục sinh ra hai người con trai.

Ông cụ Vũ thì luôn luôn thuộc loại nhất mạch đơn truyền (chỉ có một con trai nối dõi).

Rốt cuộc đời con của hai ông cụ là đồng lứa.

Con trai của ông cụ Mục có thể tính sinh ra một con gái.


Hai ông cụ liền khoái trá quyết định hai nhà tiếp tục kết thông gia với nhau.
Hai vị bô lão đã thiết lập tình bạn cách mạng với nhau trong suốt cuộc cách mạng.

Đời con của hai vị bô lão thì cũng đều cảm thấy nếu hai đứa con của hai nhà có thể kết hôn, thì chuyện đó không thể nào tốt hơn được nữa.

Dù sao hai vị bô lão đều là thượng tướng, cho nên… Ừm, không cần nói cũng biết rồi.
Mục Vũ Phi buồn bực chọc chọc vào cái bàn.

Không trách được ông nội luôn luôn kiên trì muốn bản thân cô lên đại học A.

Không trách được ông nội sau khi chính mình tốt nghiệp trung học, thì ông liền kiên trì muốn bản thân cô nuôi tóc dài, không trách được.

.

.

Mình phải kìm nén lại lần này!
“Kìa, bạn học Vũ Thiên.” Mục Vũ Phi chọc chọc vào bên người Vũ Thiên, ý bảo anh phản bác lại chủ ý nhàm chán này của hai ông cụ.
“Hai chúng ta đều đã đủ tuổi theo luật pháp quốc gia quy định rồi.” Vũ Thiên hướng về phía Mục Vũ Phi cười cười vẻ đầy tình cảm .
Trọng tâm đề tài của hai vị bô lão trong nháy mắt liền chuyển biến rồi.
“Ngày mai là một ngày tốt lành.

Hôm nay tôi vừa xem Hoàng Lịch xong, ngày hôm nay và ngày mai đều là ngày lành!” Ông cụ Mục nháy mắt đối với ông cụ Vũ.
“Được đấy! Tôi xem cũng được đấy! Việc này vẫn là càng giải quyết nhanh thì càng tốt! Đúng rồi, cháu của tôi ở trường học, tôi cảm giác, cảm thấy dinh dưỡng của nó không được đầy đủ chút nào.

.

.” Ông cụ Vũ cũng nháy mắt đối với ông cụ Mục.
“Chuyện này.


.

.” Mục Vũ Phi nghiến răng, chẳng phải cháu nôi của ngài được tôn xưng là thể dục toàn năng tốt hay sao! Có chỗ nào mà cảm thấy là dinh dưỡng không đầy đủ kia chứ?
“Con bé cháu của nhà tôi biết nấu ăn từ hồi tiểu học! Chao ôi, nhưng tôi vẫn lo rằng con bé cháu của nhà tôi ở bên ngoài sẽ bị bắt nạt mất!”
“Kỳ thực.

.

.” Vũ Thiên cảm giác mình có chút buồn nôn.

Ông cụ Mục, cháu gái của ngài đều có thể đánh thăng cháu nhanh chóng đấy! Cô ấy không ức hiếp người khác cũng đã là không tệ rồi, vậy mà ông…
“Ở khu vực tiểu khu An Hoa gần trường học, có một cái phòng không tệ lắm, tuần trước cháu vừa mới mua xong rồi.” Vũ Thiên quyết đoán cắt ngang câu chuyện của hai vị bô lão, chuyện nói ra càng nói càng không đáng tin.
Mục Vũ Phi vẻ mặt đầy hắc tuyến, nhìn hai vị bô lão vẫn còn đang nhìn Vũ Thiên vẻ không đáng tin.

Đại ca à, không phải là ngài vẫn còn tức giận tôi đã từng nói ở căn tin khiến cho ngài bán sắc đấy chứ? Ngài không phải là vẫn còn để ý tôi vẫn luôn tung quyền cước đối với ngài đấy chứ? Chà mẹ nó, ngài có phải là vẫn rất mang thù hay không hả? !
“Tôi nói này, tôi thật sự cảm thấy là tôi đã sai lầm rồi.

Từ trước cho tới bây giờ, tôi dường như chưa từng phát hiện ra sai lầm hiện tại của mình!” Mục Vũ Phi cũng chưa từng có biểu hiện quá mức chân thành giống như hiện tại thế này.
“Chuyện Hội học sinh chuyện, kính xin phu nhân chiếu cố nhiều hơn rồi.”
Không được không được! Điệu bộ này của đại thần là chuẩn bị quán triệt đả kích mình rốt cuộc nguyên tắc rồi! Dựa vào ông trời còn không bằng dựa vào thực tế chính mình!

Mục Vũ Phi mạnh mẽ đứng lên, dùng hết sức mình mà hô một chữ: “Cháu!”
Đúng vậy, chỉ có một chữ thôi.

Bởi vì Vũ Thiên lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai, cầm tay cô, lực đạo lỡn đến mức, thiếu chút nữa thì đã bóp nát cổ tay cô rồi.
“Phi Phi, cháu muốn nói cái gì?”
Mục Vũ Phi nghẹn họng! Cô phát cáu với cái người đang cười này, nhưng mà trong ánh mắt thì đến một chút ý cười cũng không có, ra vẻ bản thân trả lời không đồng ý thì sẽ rất nguy hiểm đây? Cô lại nhìn về hướng hai vị bô lão.

Bản thân ông nội tay đè bên hông, tuy rằng hàng năm không dùng đến súng ống, nhưng mà nếu mình có chút hành động trái với lệ thường, cũng sẽ bị đánh gục ngay tại chỗ! Mà ông nội Vũ chính là đang cười đầy vẻ âm trầm.

.

.
“Quyết định của hai ông rất anh minh thần võ rồi ! Cháu tỏ ý cháu kiên quyết phục tùng sự an bày của tổ chức!”
Mục Vũ Phi nước mắt như gió bão rồi.

Cổ tay rất đau, nước mắt không thể không như gió bão được! Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu! Cái mạng nhỏ vẫn là quan trọng nhất… TAT..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.