Quân Hôn Nịch Sủng

Chương 65: Mở Họp Báo


Đọc truyện Quân Hôn Nịch Sủng – Chương 65: Mở Họp Báo


Editor: Nhóm dịch Lavender with love
Buổi livestream họp báo bị fan hâm mộ vây chặt, Tư Dao được vệ sĩ đưa vào từ cửa bên vào trong phòng nghỉ, giống như đang đi ăn trộm.

Tư Dao mơ màng dụi mắt, ý bảo vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn.

Tào Nguyên Huy từ cau mày chuyển thành nổi da gà, anh ta cởi chiếc áo vest ngoài ra vắt sang bên cạnh: “Đám fan này đúng là điên rồi.”
“Chủ yếu đều là antifan, bên trong túi đều có hung khí.” Nhạc Cảnh Dư gối đầu lên cánh tay, lười biếng nói: “Chỉ đợi đồ ngốc xuất hiện là sẽ đánh.”
“Hung khí?” Tào Nguyên Huy nghĩ tới đủ loại vũ khí nóng.

Nhạc Cảnh Dư nhìn thấy sự cảnh giác của Tào Nguyên Huy và đoán được trong lòng anh ta đang nghĩ gì: “Chỉ là trứng thối, cà chua thối thôi, anh đừng dại mà động tay với đám antifan.”
Tào Nguyên Huy liếc mắt nhìn Nhạc Cảnh Dư: “Anh hiểu rõ những trò này của đám antifan nhỉ?”
Phong Thần đang dặn dò Tư Dao những chuyện cần chú ý, lên tiếng cắt ngang câu hỏi của Tào Nguyên Huy: “Làm trợ lý không thoải mái, có phải muốn nhảy việc làm phóng viên không?”
Hiểu rõ Phong Thần đang bảo vệ mình, Nhạc Cảnh Dư chu môi rồi điềm nhiên xòe tay ra: “Tất cả những chuyện này tôi đã đều trải qua rồi.”
Tư Dao nhìn Nhạc Cảnh Dư đầy nghi hoặc, Phong thần cau mày đứng dậy.

Nhạc Cảnh Dư giải thích: “Tôi từng bị bắt cóc, bị vứt xuống hồ, suýt nữa thì chết.”
“Vì chuyện đó anh mới sợ nước?” Tư Dao nhìn anh ta rồi đoán thử.

“Đúng vậy.” Nhạc Cảnh Dư rót một ly cafe rồi tiếp tục nói: “Tôi bị mấy tên bắt cóc chụp mấy tấm ảnh, lúc đó vừa mới vào giới giải trí không hiểu quy tắc nên đắc tội với mấy người đó, suýt chút nữa thì không ngóc đầu lên được.”
“Tôi bị giẫm cho ra bã rồi vứt vào trong bùn, sau đó gặp được Phong Thần, anh ấy nhặt được tôi, giúp tôi làm lại từ đầu thì mới có ảnh đế Nhạc Cảnh Dư hiện giờ.”
“Tôi nâng đỡ Nhạc Cảnh Dư thành ảnh đế, Nhạc Cảnh Dư là kiểm chứng cho vị trí của tôi, hai bên chúng tôi đều có lợi.” Phong Thần mặt đơ không hề cho Nhạc Cảnh Dư chút mặt mũi nào.

Nhạc Cảnh Dư cười Phong Thần vẫn còn cứng miệng rồi lại nhìn sang Tư Dao: “Thất bại không có gì đáng sợ thì đứng dậy bò tiếp thôi, đợi tới khi ngã quen rồi thì cũng thành cao thủ võ lâm.”
“Anh đang an ủi tôi đấy à?” Tư Dao tự nhiên nhận ra, cô vỗ ngực nói: “Tôi không sợ, Tử Ký nói tôi có tư cách để huênh hoang.”
Nhớ tới điều kiện của nhà họ Diêm, số gia sản Tư Dao đang nắm giữ, khuôn mặt Phong Thần đen kịt.

Đúng là cô có tư cách để huênh hoang.


Phong Thần bị sặc cafe.

Được thôi, là anh ta ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng, thích lo chuyện bao đồng.

“Phóng viên đã đến đầy đủ rồi.” Cánh cửa phòng nghỉ được mở ra, trợ lý bước vào thông báo.

Phong Thần đưa áo vest ngoài cho Tào Nguyên Huy rồi nhìn về phía Tư Dao: “Cô chuẩn bị xong chưa?”
“Làm nhanh để còn kết thúc sớm.

Tôi còn phải ăn đồ Hồ Nam với Tử Ký nữa.” Tư Dao muốn chạy ra ngoài nhưng Tào Nguyên Huy đã lập tức kéo cô lại.

“…” Khuôn mặt Phong Thần và Nhạc Cảnh Dư đều đen sì.

Tư Dao giữ khuôn mặt không biểu cảm gì, đi ra với Phong Thần, cô bị đống thiết bị bày đầy trong phòng làm cho lóa mắt.

Tìm được vị trí để ngồi xuống xong, Tư Dao liếc mắt nhìn một vòng xung quanh và nhìn thấy một phóng viên ngồi trong góc.

Cặp kính quen thuộc và hơi thở quen thuộc, Tư Dao mím môi mỉm cười.

Phóng viên trong phòng đều bất ngờ, cô đã bị bôi đen tới mức không còn gì rồi vậy mà vẫn còn cười được sao?”
Cảm nhận được sự nặng nề của Phong Thần, Tư Dao lập tức nhịn cười, chỉnh lại quần áo rồi ngồi thẳng.

Phóng viên đeo kính kia sờ kính, ánh mắt lộ ra vẻ bất lực và nuông chiều.

Sau khi Phong Thần nói mấy câu khách sáo đơn giản xong thì lập tức đi vào chủ đề chính: “Gần đây trên mạng có lan truyền tin tức của Tư Dao, các fan hâm mộ đều muốn biết chân tướng của việc này, hiện tại xin mời các bạn phóng viên đặt câu hỏi.”
“Xin chào cô Tư.” Phóng viên nhận được quyền đặt câu hỏi đầu tiên đứng dậy, hai mắt nhìn thẳng vào Tư Dao: “Trên mạng có thông tin nói rằng cô đã từng điều trị tại bệnh viện huyện Hoa Đồng, chuyện này là thật sao?”
“Đúng vậy.” Tư Dao thành thật thừa nhận, vốn dĩ cô cũng không định giấu diếm chuyện này.


“Vậy cô là bệnh nhân tâm thần sao?” Phóng viên tiếp tục hỏi dồn.

“Đã từng.” Đây là Phong Thần nói, Tư Dao hơi không tình nguyện, cô vốn dĩ không bị bệnh gì cả: “Tôi đưa bố mẹ tôi đến sân bay, tận mắt nhìn thấy máy bay phát nổ, trong chốc lát bọn họ biến mất, đến xương cũng không còn.”
Câu giải thích của Tư Dao làm phóng viên ngẩn người, ánh mắt cô u tối, cô biết phải nhìn thấy người quan trọng nhất của mình chết trước mặt mình là chuyện đau đớn và tuyệt vọng như thế nào: “Tôi bị sốc nên vào bệnh viện tâm thần.”
Tào Nguyên Huy đưa ly trà nóng cho Tư Dao, Phong Thần đứng dậy lấy ra chứng cứ để chứng minh: “Đây là chứng cứ do bệnh viện tâm thần cấp, Tư Dao hồi phục khỏe mạnh và được xuất viện.”
“Lẽ nào những người đã từng vào viện tâm thần là sẽ bị xã hội vứt bỏ sao?” Nhạc Cảnh Dư cười khinh bỉ: “Như vậy là kỳ thị hay cố tình gây tổn thương, thật sự là rất tàn nhẫn.”
Phóng viên tạm thời yên lặng rồi có phóng viên đặt câu hỏi: “Nghe nói cô đã qua buổi thử vai của thương hiệu WO, là cô dùng thực lực của mình hay cô dùng những quy tắc ngầm?”
“Quy tắc ngầm?” Tư Dao hiểu được ý nghĩa của từ quy tắc ngầm này, khuôn mặt cô lộ rõ vẻ chán ghét: “Là ai chán sống sao?” Trừ lão Diêm ra, cô không cần ai hết: “Tôi đã kết hôn rồi.” và khoe chiếc nhẫn cưới sáng lấp lánh.

Phóng viên lập tức trở nên ồn ào: “Người cô kết hôn có phải là người đàn ông bí mật trên Weibo của cô không?”
“Đúng vậy, anh ấy là một quân nhân.” Tư Dao khoanh tay, vô cùng uy phong bá đạo: “Muốn ngủ với tôi sao? Đánh gục tôi đã rồi nói sau.”
“Hủy hoại quân hôn là phạm pháp đấy.” Nhạc Cảnh Dư nói nhỏ bổ sung thêm.

“Vết thương của ngôi sao Park Hyeling là do cô đánh sao?” Phóng viên chuyển sang chủ đề khác.

“Đây đúng là một câu hỏi ngu ngốc.” Ánh mắt Tư Dao thể hiện rõ sự khinh bỉ: “Nếu tôi thật sự muốn đánh cô ta thì bây giờ cô ta vẫn còn đang ở trong phòng cấp cứu đấy.” Chiếc ly thủy tinh trên bàn bị Tư Dap bóp nát dễ dàng.

Phóng viên đều im lặng một cách lạ lùng, mọi thứ hoàn toàn không đi theo những gì đã sắp xếp, có thể phỏng vấn vui vẻ được không?”
“Về chuyện người phát ngôn cho thương hiệu WO, chúng tôi có chứng cứ ở đây.” Phong Thần đứng lên, mở một video trên máy tính, Mike xuất hiện trong video đó.

Mike ôm cánh tay ngồi tựa vào ghế, ánh mắt khinh bỉ nhìn vào ống kính: “Quy tắc ngầm? Cô ấy là nạn nhân của quy tắc ngầm? WO vẫn chưa thảm hại đến mức phải bán thân của đạo diễn để tìm được người đại diện cho thương hiệu.”
Hình như người phỏng vấn hỏi câu gì đó làm Mike mất kiên nhẫn và vứt tập kịch bản đi: “Park Hyeling là ai? Cô ta đủ tư cách để tôi ghi nhớ không? Đừng nhắc với tôi đám người không có chút kỹ năng diễn xuất đó, làm phí dung lượng não tôi.”
Đến cuối cùng, ánh mắt của Mike dịu dàng hơn một chút: “Tư Dao, cô là một diễn viên có tiềm lực, hy vọng được hợp tác tiếp với cô.”
Đoạn video tới đó là kết thúc, tất cả phóng viên đều im lặng, Tư Dao được thương hiệu WO mời về sao?
“Tính cách của cô huênh hoang ngạo mạn, không phù hợp với môi trường showbiz, cô không sợ bị đào thải sao?” Có một phóng viên trẻ đặt câu hỏi.


“Tôi tới đây là vì cảm thấy diễn xuất rất thú vị, không phải là chơi đùa với thú cưng, tôi không cần tất cả mọi người phải thích.” Tư Dao rút một chiếc kẹo mút ra cho vào miệng: “Nếu giới giải trí không chứa được tôi thì tôi về nhà.”
Tư Dao ăn nói thoải mái, nhưng lại có thái độ bình mẻ không sợ vỡ làm tất cả phóng viên đều tức anh ách, nghiến răng ken két nhưng lại không làm được gì.

Hiện giờ là lúc buổi họp báo lắng xuống, không khí rất ngượng ngùng.

Tự nhiên màn hình máy tính ở đó chớp xanh, rất nhiều cảnh tượng hỗn loạn xuất hiện trên màn hình rồi sau đó là nấy đoạn ghi âm.

Là Park Hyeling thuê thám tử tư điều tra Tư Dao và cuộc điện thoại giao dịch với các phóng viên trên mạng.

Cô ta đưa chứng cứ cho phóng viên, bảo họ đăng tải lên mạng, lời nói vô cùng ác độc.

Cả nhóm phóng viên cùng trở nên ồn ào, đám đông đang xem livestream ngớ người ra, đây không phải là thiên sứ mà bọn họ vẫn yêu thích sao? “Hắc Thần.” Không biết trong số những phóng viên ai đã lên tiếng, sau đó hiện trường trở nên hỗn loạn, cả nhóm người rỉ tai nhau nói thầm gì đó.

Tư Dao từ từ đứng lên, ánh mắt tăm tối nhìn thẳng về phía ống kính.

Đôi mắt xanh thâm sâu của cô như có thể nhìn xuyên qua được màn hình để nhìn thấy sự lạnh lùng của đám đông.

“Park Hyeling, cô chết chắc rồi!”
Sau khi buổi livestream họp báo kết thúc, Tư Dao mượn cớ đi vệ sinh để bỏ Tào Nguyên Huy lại, cô đeo kính, thay đổi dung mạo của mình rồi cùng trốn đi với Diêm Tử Ký.

Diêm Tử Ký lái xe đi trên đường, Tư Dao đắc ý mở gói đồ ăn vặt ra ăn: “Anh đã giả dạng thành phóng viên chen chân vào đấy rồi thì sao không đặt câu hỏi cho em?”
“Hỏi cái gì?” Diêm Tử Ký liếc mắt nhìn cô cười: “Hỏi em có yêu anh không à?”
“Em yêu anh nhất?” Tư Dao tiến gần tới mặt anh rồi hôn một cái.

Diêm Tử Ký vò loạn đầu của Tư Dao lên, nụ cười tràn đầy trong ánh mắt và cả sự chiều chuộng, yêu thương: “Em muốn đi đâu chơi?” Nghĩ tới chuyện gì đó, mặt anh lại căng lên: “Em không được nói là đến nhà hàng.”
Tư Dao trề môi không hài lòng: “Không phải anh nói muốn mời em ăn đồ ăn Hồ Nam sao?”
“Buổi tối rồi ăn.” Diêm Tử Ký lấy điện thoại ra đưa cho Tư Dao: “Em cầm tra thử đi, nếu đã là hẹn hò thì cũng cần làm gì chứ.”
Tư Dao ngoan ngoãn mở điện thoại ra tìm kiếm rồi báo cáo lại với Diêm Tử Ký: “Quy trình của một buổi hẹn hò có ăn cơm, dạo phố và có cả xem phim nữa.”
“Vậy chúng ta xem phim đi.” Diêm Tử Ký mở thiết bị dẫn đường, tìm kiếm rạp chiếu phim gần nhất.

Tư Dao nhai miếng khoai tây giòn tan, thỉnh thoảng cô còn đút cho Diêm Tử Ký ăn cùng: “Chúng ta làm vậy có phải bỏ trốn đi chơi riêng không? Tào Nguyên Huy chắc vẫn còn đang đợi em ở trước cửa nhà vệ sinh.”

Anh cũng ngoan ngoãn há miệng ra để cho Tư Dao đút, mặc dù anh không thích ăn những đồ ăn được làm phồng thế này nhưng là do Tư Dao đút nên mùi vị cảm giác cũng không tồi lắm.

“Em có thích kế hoạch chạy trốn lần này không?” “Em thích.” Tư Dao cười, khóe mắt cong lên: “Rất vui.”
Khóe miệng của Diêm Tử Ký cũng cong lên, anh không nói cho Tư Dao biết chuyện, lúc bọn họ ra ngoài anh đã nhắn tin cho Tào Nguyên Huy biết.

Nếu không với tính cách của anh ta, nếu Tư Dao đột nhiên biến mất, anh ta thật sự có thể lo đến phát điên.

“Em thích thì lần sau anh lại đưa em ra ngoài.” Diêm Tử Ký tiếp tục dỗ dành Tư Dao như thật.

“Vâng.” Cô gật đầu, trong lòng vô cùng sung sướng.

Diêm Tử Ký: “…” Chỉ có mình cô vợ ngốc của anh lại coi những gì anh nói là thật.

Ở căn cứ Báo Đốm, mỗi câu nói anh nói ra, đội viên đoán ra được cả mười mấy ý nghĩa khác nhau, sợ anh sẽ lừa bọn họ.

Trong căn cứ lưu truyền một câu tục ngữ: “Thà tin Quách Hác ngây thơ còn hơn là tin cái miệng của Diêm Tử Ký.”
Trong một căn phòng ngủ được trang trí vô cùng sang trọng, một người đàn ông xem đi xem lại livestream.

Nghe Tư Dao nói tận mắt nhìn thấy chiếc máy bay phát nổ, bố mẹ qua đời trong chớp mắt, tới xương cũng không còn, nắm tay của người đàn ông không khỏi siết lại.

Duy Khắc để ly cà phê đen lên bàn, thấp giọng an ủi: “Tiên sinh, những người trong bệnh viện tâm thần đối xử với cô ấy rất tốt, cô ấy không hề phải chịu ấm ức gì.” “Lục Trạch Quang, tôi nhớ anh ta.” Người đàn ông tắt máy tính rồi đưa cho Duy Khắc, anh ta nhắm mặt lại dựa vào chiếc ghế: “Có ơn biết trả, anh ta là người không tồi.”
“Theo dặn dò của tiên sinh, tiền xây dựng chi nhánh bệnh viện đã chuyển qua, tôi giới thiệu Lục Trạch Quang làm viện trưởng.” Duy Khắc nói.

“Đây cũng là chuyện nên làm thôi.” Người đàn ông cầm ly cà phê lên nếm thử: “Thế còn gã đạo diễn nước H?”
Thấy tâm trạng của người đàn ông đã trở lại bình thường, Duy Khắc nở nụ cười: Cả đời này ông ta không làm người được nữa.”
Động tác đang uống cà phê của người đàn ông hơi dừng lại, khóe mắt anh ta liếc nhìn Duy Khắc: “Tôi là một công dân tốt tuân thủ theo pháp luật.”
“Tôi biết, ông ta không chết được.” Duy Khắc khom người gập lưng cung kính.

“Người phụ nữ kia.” Bụng ngón tay của người đàn ông kia gõ xuống ghế, anh ta im lặng thâm trầm một lúc rồi nói: “Đưa cô ta tới làm bạn cùng bố cô ta đi.”
“Vâng thưa tiên sinh.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.