Quân Hôn Nịch Sủng

Chương 32: Đánh Rớt Huấn Luyện Viên


Đọc truyện Quân Hôn Nịch Sủng – Chương 32: Đánh Rớt Huấn Luyện Viên


Editor: Bánh Tai Heo
Ghi hình trong quân đội khiến minh tinh khổ không chịu nổi, bọn họ được nuông chiều từ bé nào chịu khổ được đâu, ngắn ngủi mới hai ngày mà xanh xao như tàu lá chuối, chỉ có Tư Dao tinh thần vẫn phấn chấn, như quái vật ngoài hành tinh.

Tại nhà ăn bộ đội m, Lê Tinh lấy đũa gắp miến, quầng mắt thâm đen biểu tình mệt mỏi “Tôi muốn ăn gà rán vịt nướng, tôi muốn máy điều hòa ghế mát xa.”
Lăng Kỳ nhíu mày nhai bánh bao, nhìn Tư Dao mặt mũi hớn hở “Tư Dao, ta cảm giác cô đến bộ đội cứ như được về với quê nhà vậy, tôi xin quỳ lạy cúng bái Dao đại nhân a.”
“Huấn luyện ở doanh trại quan trọng nhất là thân thể, mọi người quá yếu, còn cần phải luyện nhiều.” Tư Dao thầm oán người địa cầu tố chất thân thể quá kém, tới dân chạy nạn ở Tinh Tế còn trâu hơn bọn họ.

“Dao đai nhân uy vũ khí phách.” Lê Tinh che mặt dựng ngón cái.

“Tư Dao thật sự rất mạnh, trước khi vào giới giải trí rốt cuộc là làm gì vậy.” Mạc Thanh Thần hỏi.

Tư Dao gặm xương sườn, chép chép miệng cảm giác hương vị có chút nhạt “Là tội phạm truy nã quốc tế a, tôi đã từng nói với mọi người rồi mà.”
Nhạc Cảnh Dư trợn trắng mắt, đem thịt sườn trong chén đẩy cho Tư Dao “Khen cô hai câu liền lên mặt.”
Thỏa mãn ăn luôn thịt sườn Nhạc Cảnh Dư đưa qua, Tư Dao sung sướng không chấp nhặt với anh.

Mạc Thanh Thần tay gõ gõ mặt bàn “Mau ăn nhanh đi, đừng để lát nữa lại bị phạt.”
Các minh tinh dùng xong cơm, bị đưa đến tập hợp ở sân bắn, Tư Dao nhìn thấy Lôi Tình đang nói chuyện với Tào Nguyên Huy, hai người hình như đang tranh chấp, vẻ mặt Tào Nguyên Huy rất khó xem.

Lôi Tình đẩy Tào Nguyên Huy ra rồi lại đây, Lê Tinh tới gần Tư Dao thấp giọng nói “Trợ lý Tào đã trở lại.”
” Anh Tảo với huấn luyện viên Lôi nhìn như rất quen thuộc đó.” Lăng Kỳ nghi hoặc.

Lôi Tình lạnh nhạt giơ tay lên, các minh tinh lập tức im lặng đứng nghiêm, Lôi Tình nhìn một vòng, sau đó nhích người ra để lộ mặt bàn sau lưng.

Bảy người mê muội nhìn trên bàn, thấy chất đầy linh kiện súng ống, nhóm nam minh tinh mơ hồ đớn ra mục đích của Lôi Tình, đôi mắt tức khắc sáng lên.

Lôi Tình cầm lấy súng gõ vào mặt bàn, đôi mắt như radar nhìn mọi người “Muốn chơi sao?”
“Muốn!” Thanh âm của các nam minh tinh thực lảnh lót, nguyên bản đang mệt mỏi nháy mắt trở nên phấn chấn tinh chần.

“Huấn luyện bắn súng, mỗi người mười phát, người nào đạt điểm cao nhất, đêm nay sẽ được thêm cơm.” Lôi Tình vừa nói xong, đôi mắt Tư Dao liền bốc lên ngọn lửa hừng hực.

Cảm giác được Tư Dao đang bừng bừng ngọn lửa, các minh tinh bên cạnh đều đạ khổ Huấn luyện viên à, còn thường khác ngoài ăn không.


Lôi Tình cầm linh kiện trên mặt bàn, bắt đầu giảng giải cách lắp ráp, Tư Dao trong óc tất cả đều là bữa tối, mắt nhìn tấm bia như có treo vịt nướng.


Lôi Tình lắp ráp súng hoàn tất, xoay người nhắm ngay tấm bia quyết đoán bắn, tiếng súng dồn dập kết thúc, người báo cáo nhìn tấm bia hô “10 viên, 98 điểm!”
Minh tinh tán thưởng vỗ tay, Lôi Tình nghe được số điểm, nhíu mày nhìn súng không hé răng.

“Ai muốn lên trước?”
“Huấn luyện viên để tôi trước.” Lê Tinh nhảy nhót giơ tay.

Lôi Tình gật đầu, Lê Tinh tung tăng đến vị trí bắn, kích động nghịch súng.

Tiếng súng đứt quãng liền dừng, Lê Tinh bắn được 47 điểm.

Tiếp theo chính là Nhạc Cảnh Dư, Mạc Thanh Thần, Phùng Dự, Triệu Như Nguyệt, Lăng Kỳ.

Thành tích tốt nhất là Nhạc Cảnh Dư, 84 điểm.

Kém nhất là Lăng Kỳ, 28 điểm.

Người có thành tích kém nhất – Lăng Kỳ không hề oán giận, chỉ cần trúng bia là cô đã rất thỏa mãn rồi.

Lăng Kỳ rất sợ tiếng súng, mỗi lần nổ súng đều sợ tới mức run run, chỉ biết đau khổ ngồi nhìn binh lính huấn luyện trong sân bắn.

Khi đến phiên Tư Dao bắn, chỉ còn lại đống linh kiện chưa được lắp ráp, Tào Nguyên Huy ở bên cạnh chau mày, khắc chế tức giận muốn đánh Lôi Tình.

Lôi Tình liếc mắt nhìn linh kiện súng, mặt lãnh đạm nói “Súng còn chưa lắp ráp, cần tôi giúp cô không?”
“Không cần.” Tư Dao xắn tay áo tiến lên ngồi xổm xuống, không đợi Lôi Tình mở lời liền bắt đầu lắp ráp, động tác thành thạo nước chảy mây trôi.

Tư Dao lắp súng xong, vào tư thế quyết đoán bắn, âm thanh bắn súng liên tục không đứt quãng, sau đó kết thúc, Tư Dao thu súng đứng lên.

Lôi Tình hoàn hồn nhìn người phụ trách báo cáo, người báo cáo biểu tình rối rắm, lớn giọng hô kên “Lượt bắn của Tư Dao, 100 điểm.”
Tư Dao tỏ vẻ thực vừa lòng, cảm giác vịt nướng đã bay vào trong chén.

Tổ minh tinh trợn mắt há hốc mồm, nhóm binh lính trinh sát đang huấn luyện đều yên lặng che mặt, có cảm tưởng như đang bị vả vào mặt.

“Cô đã từng dùng súng?” Lôi Tình lạnh giọng chất vấn.


“Đúng.” Cô đã được lão Diêm dạy a, huống hồ cô cũng đã từng thuần thục tất cả các loại vũ khí của Tinh Tế, tuy rằng vũ khí ở địa cầu lạc hậu, nhưng nguyên lý nhắm bắn lại tương đối giống nhau.

98 điểm với 100 điểm, Lôi Tình cảm thấy mặt bị vả đau rát.

Tư Dao vò đầu không hiểu tại sao, chỉ thấy hình như tâm trạng Lôi Tình đang dần chuyển theo hướng rất tiêu cực.

Rời khỏi sân bắn đi đến sân huấn luyện bình thường, Lôi Tình khoanh tay nhìn minh tinh “Bộ đội, trừ bỏ việc phải thành thạo các loại vũ khí cùng tri thức, thì cách chiến đấu cũng rất quan trọng.”
“Tôi biết, anh Cảnh Dư là diễn viên chính của phim《 Ưng trảo *》.” Lê Tinh đáp, 《 Ưng trảo 》 là bộ phim điện ảnh đầu tiên của Nhạc Cảnh Dư, kể về chuyện xưa của người lính, vai diễn của anh chính là một cao thủ đánh đấm a.

*Ưng trảo: Móng vuốt chim ưng (Chỗ này mình không tìm được cách dịch cho hay nên mình sẽ để thẳng tên Hán Việt.)
“Phim ảnh chỉ là giả, không thể so sánh cùng hiện thực.” Lôi Tình cởi một nút cổ áo trên quân phục.

“Có ai muốn tới thử sức không?”
Minh tinh trầm mặc đứng đó, đánh cùng huấn luyện viên khẳng định chỉ có thể ăn hành, thông qua hai ngày này ở chung, bọn họ cũng biết, Lôi Tình chính là quái thú.

Lôi Tình mắt ngoan lệ đảo qua, cuối cùng nhìn thẳng Tư Dao “Tư Dao bước ra khỏi hàng!”
Địch ý trong mắt Lôi Tình quá rõ ràng, ai lại nhìn không ra Lôi Tình là cố ý nhằm vào Tư Dao, tình hình vô cùng căng thẳng.

“Báo cáo huấn luyện viên, tôi muốn thỉnh giáo huấn luyện viên.” Nhạc Cảnh Dư đứng thẳng cao giọng nói.

“Tư Dao bước ra khỏi hàng, phục tùng mệnh lệnh.” Lôi Tình lên giọng quát.

Tư Dao đứng ra, trong óc không biết chừng nào mới tới giờ cơm chiều.

Tào Nguyên Huy mi tâm nhăn thành chữ xuyên, muốn ngăn trở lại bị phía đạo diễn ngăn lại.

Có lẽ là Tào Nguyên Huy biểu tình quá khủng bố, tổ đạo diễn cười trấn an “Đây là tiết mục được ghi hình a, huấn luyện viên Lôi khẳng định có chừng mực.”
Tư Dao đứng đối diện Lôi Tình, Lôi Tình đôi mắt khóa trụ Tư Dao, biểu tình ghét hận tận xương “Tư Dao, tôi sẽ chỉ giáo tốt cho cô.”
Lôi Tình vừa dứt lời, liền nhanh chóng ra quyền hướng mặt Tư Dao đá, Lăng Kỳ cả kinh che miệng nhắm mắt, mắt thấy Tư Dao sẽ bị đánh, ai ngờ Tư Dao lại thoáng nghiêng người lui về, nhẹ nhàng tránh né công kích của Lôi Tình.

Chiêu đầu tiên thất bại, Lôi Tình tức giận đến phát điên, chiêu thức hung ác tốc độ cũng càng mau.


Bị Lôi Tình ép đến khẩn trương, bước chân Tư Dao lảo đảo không né tránh, gương mặt bị một quyền của Lôi Tình quyền đấm qua, hàm răng va vào thịt mềm, máu tươi tức khắc tràn ra khóe môi.

“Tư Dao!” Nhạc Cảnh Dư bất chấp kỷ luật, nhanh xông lên đỡ lấy Tư Dao.

“Lôi Tình!” Tào Nguyên Huy ngăn lại công kích Lôi Tình, đẩy cô ra rống giận.

Tư Dao vuốt máu trên khóe miệng, trong miệng tràn ngập vị sắt.

Gió thổi qua đôi mắt xanh sẫm đầy giận dữ khiến vài cọng tóc bay bay, khí thế Tư Dao dần trở nên u ám “Dám đánh tôi à.”
Tư Dao bỗng nhiên đẩy Nhạc Cảnh Dư đang muốn đỡ cô đi phòng y tế, đẩy Tào Nguyên Huy đang chắn đường ra, vọt tới trước mặt Lôi Tình, tay ôm quyền nện lên mặt cô ta.

Lôi Tình lảo đảo lui về phía sau, khóe miệng chảy tia máu.

Tư Dao biểu tình lạnh lẽo nhìn Lôi Tình, người đầy sát khí “Đùa à, từ lúc được chế tạo đến giờ, còn chưa có ai dám đánh vào mặt ta* đâu.”
Tư Dao siết chặt nắm tay hướng về phía Lôi Tình, từng nắm đấm vung ra chuẩn xác lại hung ác, đối với thế công kích như trẻ tre của Tư Dao, Lôi Tình căn bản không thể đánh trả, chỉ có thể gian nan chống cự.

Lôi Tình bị Tư Dao đánh đến không hề có sức phản kháng, thân thể cùng mặt mũi đều có vết thương.

Tư Dao tàn nhẫn đá hay tay Lôi Tình, nhấc chân đá bụng cô ta, Lôi Tình ngã xuống đất văng ra mấy thước, hay tay trật khớp, nội tạng bị đánh đến lộn xộn khiến cô đau đến mức cuộn tròn thân thể hô lên.

Tư Dao đuổi tới trước mặt Lôi Tình, khom lưng giơ quyền, mắt thấy mặt Lôi Tình sắp phải hứng thêm đòn của Tư Dao, Tào Nguyên Huy lạnh giọng quát bảo ngưng lại “Tư Dao, không cho đánh nữa.”
Nắm tay Tư Dao đấm vào mặt đất sát đầu Lôi Tình, mạnh đến nỗi đất đá thủng xuống xẹt qua mặt Lôi Tình đau rát, Lôi Tình kinh sợ nhìn Tư Dao, sát ý Tư Dao quá khủng bố, Tư Dao là thật sự muốn giết chết cô.

Lôi Tình bị đánh thật sự thảm, vết thương đầy người mặt mũi bầm dập, đôi mắt dính đầy máu.

Tư Dao khắc chế tức giận, chậm rãi đứng dậy, bàn tay chảy máu đầm đìa đứng cạnh Lôi Tình, từ trên cao nhìn xuống nói “Không ai được phép bắt nạt ta.”
Lôi Tình nằm ngửa thở dốc, ánh mắt Tư Dao giống như dã thú lộ muốn ăn tươi nuốt sống Lôi Tình “Đừng ngu xuẩn mà tính kế ta, ta nếu thật sự cùng các người so đo, thì các người đã sớm chết.”
“Tư Dao!” Tào Nguyên Huy chạy đến bên cạnh Tư Dao, nắm lấy bàn tay cô huyết nhục mơ hồ kiểm tra.

“Cùng tôi đi phòng y tế nhanh.”
Tư Dao theo Tào Nguyên Huy rời đi, Lôi Tình tránh thoát khỏi binh lính đang đỡ cô dậy, nhìn bóng dáng Tư Dao kêu to “Ngươi rốt cuộc là ai.”
Tư Dao tiếp tục đi về trước không phản ứng cô, Lôi Tình cả giận nói “Súng ống cùng cách đấu là ai huấn luyện ngươi, thứ võ thuật ngươi vừa dùng, là võ thuật của bộ đội đặc chiến!”
Tư Dao bước chân khựng lại, cách đấu của bộ đội đặc chiến sao? Tất cả là lão Diêm đã từng dạy cho cô.

Tào Nguyên Huy ngăn trở tầm mắt Lôi Tình, đem Tư Dao bảo vệ “Là tôi dạy cô ấy.”
“Tào Nguyên Huy, anh đã làm trái kỷ luật trong quân đội.”
“Huấn luyện viên có lẽ quên mất, tôi hiện tại đã cởi bỏ quân phục, chỉ là người dân bình thường.” Tào Nguyên Huy chỉ vào cổ áo nói, liền mang theo Tư Dao rời đi.

Lê Tinh nuốt nướng miếng, hồn lìa khỏi xác dựa và Nhạc Cảnh Dư “Tư Dao thật là khủng khiếp.”
“Thay vì để ý chuyện này, chi bằng ngẫm lại trước kia có đắc tội cô ấy hay không đi.” Nhạc Cảnh Dư ghét bỏ đẩy Lê Tinh đang tựa người vào anh.


Lê Tinh nháy mắt trượt té, lên án trừng mắt Nhạc Cảnh Dư, Mạc Thanh Thần cười lắc đầu.

Tào Nguyên Huy mang Tư Dao đến phòng y tế, giúp cô xử lý vết thương trên tay.

Nhìn sườn mặt tinh xảo của Tư Dao, Tào Nguyên Huy do dự hỏi “Tư Dao, bắn súng cùng cách đấu đều là Diêm đội dạy em sao?”
“Đúng.” Thản nhiên gật đầu.

Tào Nguyên Huy nhíu mày nghi hoặc, Diêm đội là trung đội trưởng đội đặc chiến Liệp Báo g, đối với kỷ luật quân đội rất rõ ràng, sao có thể trái với kỷ luật mà dạy Tư Dao.

Nhưng biểu tình Tư Dao vô cùng thẳng thắn, căn bản không giống như nói dối.

Hôm nay sự việc ầm ĩ quá lớn, muốn che giấu cũng không có khả năng.

Xem ra phải liên lạc với Diêm đội để nói cho ra lẽ.

“Nguyên Huy, Lôi Tình là ai? Cô ta đối với em có địch ý.” Tư Dao đột nhiên hỏi.

Tào Nguyên Huy mặt lộ vẻ xấu hổ, không biết nên nói như thế nào.

Tư Dao liền trừng mắt xanh nhìn anh, không vội không gấp chờ câu trả lời.

Có lẽ bị Tư Dao nhìn đến chột dạ, Tào Nguyên Huy cảm giác chỉ cần nói dối liền sẽ bị nhìn ra.

“Lôi Tình là cháu ngoại của Lôi đội.”
“Cấp trên của Tử Ký, đại đội trưởng đội đặc chiến Liệp Báo, Lôi Thành.” Tư Dao nhớ tới.

“Ừ.” Tào Nguyên Huy trầm mặc một lát, ho nhẹ rồi tiếp tục nói “Lôi Tình từng muốn tiến vào Liệp Báo nhưng lại bị cự tuyệt, cô ấy rất thích Diêm đội.”
“……” Ra vậy, vừa nãy phải đánh chết cô ta luôn mới đúng.

*Đoạn đánh nhau với Lôi Tình, mình sẽ để Tư Dao xưng ta – ngươi.

Vì Tư Dao bật mood máu điên rồi.

Mình nghĩ xưng hô như vậy sẽ giúp thể hiện rõ sự máu lạnh tàn nhẫn của Tư Dao hơn.

Mình cũng để Lôi Tình gọi Tư Dao là “ngươi” sau khi bị đánh, vì gọi “cô” sẽ không được nặng bằng “ngươi”.

Sau đó xưng hô sẽ quay về như ban đầu là “Tôi – cô” nhé mọi người..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.